Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 132: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (24)




"Thanh Dương chưởng môn?” Lúc Mạc Chi Dương đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy chưởng môn phát ngốc cầm một quyển sách nhỏ cũ xưa trên tay, y vào cửa cũng không phát hiện ra.

Thấy người như vậy, cũng không cảm thấy đột ngột, đứng ở cửa gõ gõ khung cửa: "Thanh Dương chưởng môn, ngươi làm sao vậy?"

Một tiếng này cuối cùng gọi người hoàn hồn.

Thanh Dương chưởng môn vội vàng đem quyển sách nhỏ nhét lại vào trong vạt áo, đứng dậy, khôi phục bộ dáng tiên phong đạo cốt: "Minh chủ, có chuyện gì sao?"

"Có một số chuyện.” Mạc Chi Dương đi vào, trở tay đóng cửa lại, đi tới bàn bát tiên rồi ngồi xuống: "Tới đây là có hai việc cần bàn bạc với Thanh Dương chưởng môn.”

Y tìm từ như vậy, thật ra có chút kì quái, Thanh Dương chưởng môn ngồi ngay ngắn, vuốt râu lắc đầu, cười nói: "Ngươi là Võ Lâm Minh Chủ, có chuyện gì mà muốn cùng ta bàn bạc."

Mạc Chi Dương rót cho ông một chén trà, sau đó tự rót cho mình một chén: "Không không không, chuyện này ta phải cùng ngươi thảo luận."

"Nếu đã như thế, vậy Minh chủ cứ nói đi.” Thanh Dương chưởng môn cũng không có uống trà, ngồi ngay ngắn, một bộ dáng nghiêm túc nghe chính sự.

"Chính là, ta cảm thấy..." Mạc Chi Dương nhấp một ngụm trà, đang định nói tiếp, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, dùng tay bóp chặt cổ, vẻ mặt nghẹn đến đỏ bừng: "Trong trà có độc!"

Đột nhiên xảy ra chuyện này, Thanh Dương chưởng môn bị doạ cho sợ hãi, đột ngột đứng lên: "Minh chủ! Người đâu mau tới!"

Thanh Dương chưởng môn cứ như vậy muốn đi ra ngoài, Mạc Chi Dương vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn lại sợ tới mức nhanh chóng thu lại vẻ mặt kia, bắt lấy tay ông, ngăn cản bước chân ông: "Này, này! Thanh Dương chưởng môn, ta không sao, ta giả vờ thôi"

"Ngươi, ngươi!"

Thanh Dương chưởng môn bị doạ đến mức tức giận, phất tay áo ngồi lại, bộ dạng thổi râu trừng mắt, đáng yêu hơn rất nhiều so với dáng vẻ chán nản vừa rồi.

Quét sạch phiền muộn vừa rồi, Mạc Chi Dương lấy lòng: "Thanh Dương chưởng môn, ta thật sự có chính sự muốn nói, không có lừa ngươi, mới vừa rồi ta chỉ là thấy ngươi tâm tình không tốt, liền trêu chọc ngươi."

Biết được ý định của y, Thanh Dương chưởng môn cũng vô cùng kinh ngạc, vẫn luôn cho rằng Minh chủ đơn thuần không rành thế sự, chưa từng nghĩ tới sẽ có thể xem mặt đoán ý, ngồi xuống ngay ngắn: "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Chuyện thứ nhất.” Mạc Chi Dương cũng ngồi thẳng người, quét sạch bộ dáng chơi đùa mới nãy, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta và sư huynh đêm qua đi tập kích Tuyệt Tiên Cốc, đã đem dược nhân và Đổng Thương diệt trừ toàn bộ, cần Thanh Dương chưởng môn phái người đi thu dọn sạch sẽ, hơn nữa Đổng Thương lẻ loi một mình ở Tuyệt Tiên Cốc, tốt nhất phải nhổ cỏ tận gốc, hậu nhân* của gã cũng không thể lưu lại."

(*) Hậu nhân: con cháu đời sau.

Minh chủ như tiểu hài tử đột nhiên nói ra những lời này, thật ra lại khiến Thanh Dương chưởng môn rất kinh ngạc, nhíu mày đánh giá người trước mặt, có phải ông đã nhìn lầm cái gì không?

Thiết lập nhân vật quan trọng!

Mạc Chi Dương đột nhiên thu lại vẻ mặt nghiêm nghị vừa rồi, thận trọng hỏi: "Là sư huynh dạy ta nói với ngươi như vậy, có phải nói không đúng chỗ nào không?"

Bộ dáng này mới trông giống như Minh chủ trong lòng ông.

Nếu đây là những lời Giang Ân nói thì cũng dễ hiểu, nhưng tin tức này cũng có chút khiếp sợ, bản thân ông cũng chưa biết phải đối phó với những người đó như thế nào, bây giờ nói với ông mọi việc đã được giải quyết, luôn có chút khó tin.

Vẻ mặt đã bán đứng suy nghĩ của ông, Mạc Chi Dương thò lại gần, nhỏ giọng nói: "Đây là chuyện thứ hai, sư huynh nói, hắn sẽ giúp chúng ta xử lý dược nhân, nhưng mà muốn ta trở về cùng hắn."

Cách nói này thuận lý thành chương, trên đường trở về, Mạc Chi Dương đã hứa sẽ không làm Võ Lâm Minh Chủ gì đó nữa, sẽ trở về cùng hắn, theo dõi hắn không cho hắn hắc hoá là được rồi.

“Cái gì?” Tin tức này so với tin tức trước càng làm cho người ta chấn động, Thanh Dương chưởng môn gần như là theo bản năng cự tuyệt: “Không thể.”



Mạc Chi Dương suy sụp xụ mặt, lầm bầm: "Nhưng ta đã hứa với sư huynh, hơn nữa chúng ta cũng đã giải quyết chuyện dược nhân, không thể cũng có thể rồi."

Thanh Dương chưởng môn đứng lên, bắt đầu dạo bước trong phòng: "Không thể, ngươi là Võ Lâm Minh Chủ, đột nhiên thoái vị thật sự không ổn."

“Nhưng, Võ Lâm Minh có Thanh Dương chưởng môn cũng cực tốt rồi.” Mạc Chi Dương hai tay chống cằm, nhìn lão nhân đi tới đi lui trước mặt, nếu không phải có mình thì vị trí Võ Lâm Minh Chủ kia cũng sẽ là của ông, bây giờ chỉ là vật về nguyên chủ.

Nói thì nói như vậy, nhưng ở tuổi này của Thanh Dương chưởng môn, cho dù làm Minh chủ cũng không lo được mấy năm, hơn nữa đối với vị trí Minh chủ, bản thân ông còn có khúc mắc, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì.

Xoay người đi về phía bàn, dùng tay phải vỗ lên mặt bàn: "Nếu đã vậy, cũng có thể thỉnh cầu sư huynh ngươi đảm đương vị trí Võ Lâm Minh Chủ, hoặc để hắn sống ở Võ Lâm Minh cũng được a."

Nếu như ngươi biết hắn là giáo chủ Kiệt Giáo, e rằng dã tâm ném hắn vào chảo dầu cũng có.

Mạc Chi Dương lắc đầu: "Không được, ta đã hứa với sư huynh sẽ cùng hắn rời đi, Thanh Dương chưởng môn, ngươi mới là người được chọn cho vị trí này."

“Không, ta không phải.” Thanh Dương chưởng môn gần như là theo bản năng phản bác lại, nói chung là giống như muốn tránh cho bản thân nhớ tới cái gì đó.

Ông sở dĩ không làm Minh chủ vì nguyên nhân gì đó, giống như rất kháng cự vị trí này, nhưng cố tình lại rất nhiệt tình yêu thương Võ Lâm Minh, vẫn luôn muốn giữ gìn chính đạo.

Loại chuyện nói lời khách sáo này, Mạc Chi Dương đứng thứ hai, cũng chỉ có lão công y dám tranh thứ nhất, vì thế giả bộ làm bộ dạng đau khổ: "Thanh Dương chưởng môn, ngươi làm Võ Lâm Minh Chủ đi."

“Vị trí này, há lại có thể nói làm là làm, này không phải là trò đùa.” Thanh Dương chưởng môn xụ mặt, trong lòng nghẹn một bụng khí cũng không biết trút chỗ nào.

Ban đầu lúc biết dược nhân bị diệt sạch còn chưa kịp vui mừng thì tin tức thứ hai đã ập đến, trở tay không kịp, hơn nữa lúc này cũng không phải thời điểm tổ chức tổng tuyển cử Minh chủ.

Nói tóm lại, Minh chủ không thể đổi.

"Đây không phải trò đùa, ngươi nghĩ lại xem. Từ đầu đến cuối đều là Thanh Dương chưởng môn quyết định phải làm thế nào, hơn nữa lại làm rất tốt, còn ta chỉ biết võ công, những mặt khác đều vô dụng." Mạc Chi Dương gãi gãi đầu, cẩn thận thăm dò sắc mặt chưởng môn.

Nhìn thấy dáng vẻ khó xử lại áy náy của ông, liền mở miệng nói thêm: "Cho nên, thực ra ta cảm thấy Thanh Dương chưởng môn thích hợp với vị trí Minh chủ này hơn."

Sau khi nghe những lời này, Thanh Dương chưởng môn mới chợt nhận ra, thì ra bản thân ông lúc trước đều tự mình quyết định thay y, vội vàng đảm bảo: "Vậy sau này ta sẽ không tự tiện quyết định nữa, như vậy được không."

"Tại sao ngươi không chịu làm Võ Lâm Minh Chủ a? Chẳng lẽ vị trí này có nguyền rủa gì sao?" Mạc Chi Dương nói, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trợn to hai mắt: "Thì ra, sư huynh nói đều là sự thật, vị trí này có nguyền rủa."

Thanh Dương chưởng môn đáng thương, nơi nào là đối thủ của ảnh đế đoạt giải Oscar này chứ, lập tức bị chinh phục bởi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của y.

Những lời nói vô căn cứ này đến từ đâu!

Bị vẻ mặt kinh hãi của y kích thích, Thanh Dương chưởng môn buột miệng thốt ra: "Đó là bởi vì sư huynh của ta dốc lòng muốn trở thành Võ Lâm Minh Chủ, nhưng y đã chết dưới tay Mộc Tát, cho nên ta không muốn nhúng chàm tới đồ vật mà y muốn."

Bằng không, chưa nói đến võ công, chỉ nói về uy danh, nếu bản thân ông muốn làm Võ Lâm Minh Chủ, vậy mọi người cũng sẽ ủng hộ, nào đến lượt y, chẳng qua, khi nghĩ đến nếu ông lên làm Võ Lâm Minh Chủ, vậy chính là phản bội sư huynh.

Còn tưởng có chuyện xưa gì, hóa ra là như vậy.

Mạc Chi Dương cảm thấy nhàm chán còn tưởng rằng có chuyện bát quái gì, chống người đứng lên: "Thanh Dương chưởng môn, ta cảm thấy, ngươi cùng sư huynh ngươi là một thể, giống như ta với sư huynh ta vậy, này....."

Lời còn chưa kịp nói xong, Thanh Dương chưởng môn liền sững sờ, vội vàng ngắt lời: "Ta là thật sự sùng kính sư huynh, không phải cái tình cảm ái mộ giữa các ngươi, hai chuyện này khác nhau khác nhau."

Lời này đã nói rõ, sư huynh ông đã có vợ con, ông đối với sư huynh mình cũng rất kính nể với có ơn, nhất định không có loại ý tứ mơ ước khinh nhờn này.

"Được thôi, vậy ngươi cũng nên hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của sư huynh ngươi, trở thành Võ Lâm Minh Chủ.” Mạc Chi Dương vẫn quyết định đả động bằng tình, thấu hiểu bằng lý.



Thấy sắc mặt ông thay đổi, có vẻ kinh ngạc, đại khái cũng không biết nghĩ theo hướng nào, tiếp tục thuyết phục: "Nếu ta qua đời, nhất định cũng hy vọng sư huynh có thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta, người sống sót sau thảm họa, phần lớn họ không phải sống vì bản thân mình, mà họ mang theo hy vọng và ước mơ của tất cả mọi người.

Người đã chết, thời điểm khi có người kế thừa ý chí của mình, thì họ chính là đang tồn tại."

Mạc Chi Dương cười nói, lại bổ sung thêm một câu: "Là sư huynh nói cho ta, hắn nói với ta, chỉ cần nói với ngươi những lời này, ngươi sẽ đồng ý."

Không thể hiểu được, trên đầu của Giang Hạ Niên, đội rất nhiều nồi của Minh chủ.

"Minh chủ, sau này ngươi vẫn nên ít tiếp xúc với sư huynh ngươi, miễn cho lại bị hắn dạy hư.” Nhìn y đơn thuần như vậy, Thanh Dương chưởng môn không khỏi lo lắng.

Ai dạy hư ai còn chưa biết đâu.

Mạc Chi Dương cũng chỉ cười gật đầu: "Ta biết rồi, vậy Thanh Dương chưởng môn thì sao?"

"Về Võ Lâm Minh trước rồi lại thảo luận tiếp.” Đột nhiên như vậy, Thanh Dương chưởng môn vẫn không thể tiếp thu.

Nhưng Mạc Chi Dương nhìn ông như vậy, đoán chừng cũng xấp xỉ, y gật gật đầu: "Không sao, chúng ta trở về Võ Lâm Minh lại nói tiếp."

Thật là sảng khoái khi đẩy hết nồi cho Giang Hạ Niên, Mạc Chi Dương vui vẻ rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại một mình Thanh Dương chưởng môn.

Trong phòng yên tĩnh, vang lên tiếng thở dài vô cớ.

Không biết phía đối diện ra sao rồi, Giang Hạ Niên ở chỗ này đứng ngồi không yên, Dương Dương đang ở trên đường, đột nhiên nói muốn cùng mình ẩn cư.

Trong lòng vốn mừng rỡ như điên, chợt nhớ ra Dương Dương có phải chỉ là nhất thời xúc động không, lời nói vui đùa của hài tử cũng không thể coi trọng được.

Hơn nữa, chỉ sợ Thanh Dương chưởng môn sẽ không đồng ý, trong lúc nhất thời trong lòng vừa vui vừa bực, thời gian y rời đi mới chỉ một nén hương, Giang Hạ Niên đã xoay vài vòng trong phòng.

Mạc Chi Dương vui vẻ trở về, mới vừa mở cửa, trong phòng liền vươn tới một bàn tay kéo mình vào phòng, còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đẩy lên ván cửa.

"Dương Dương!” Giang Hạ Niên có chút khẩn trương, lòng bàn tay đều đã ướt đẫm mồ hôi, sốt sắng đem người ôm vào lòng, muốn nghe kết quả, nhưng lại không dám nghe.

Hắn cư xử như một con chó lớn sẽ bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, còn mình là người quyết định tương lai của hắn.

Cảm giác này, có chút tuyệt vời a!

Mạc Chi Dương mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn dỗ dành: "Sư huynh, ta phải trở về Võ Lâm Minh."

Quả nhiên..… làm sao y có thể dễ dàng rời đi cùng hắn, rời khỏi vị trí này, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng trong lòng vẫn không khỏi đau nhói.

Nhất thời không biết phải làm sao cho đúng, chỉ biết ôm chặt lấy y.

“Sư huynh, ngươi làm sao vậy?” Mạc Chi Dương chôn mặt trong ngực hắn, nghe được tim đập không bình thường, liền cười như tiểu hồ ly.

Thứ càng dễ dàng để có được, sẽ không bao giờ trân trọng nó.