Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 141: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (7)




Ta thao, nam phụ độc ác này sức chiến đấu cực kỳ cao, nhưng nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ y lại bị hố, Mạc Chi Dương đứng ra hòa giải: “Đây là thư viện, không được làm ồn. "

Thời điểm Bạch Dung nhìn thấy cậu, thầm nói không ổn, dù sao lúc trước cũng bị ăn hành ở chỗ cậu, hơn nữa nghe nói cậu phân hoá thành Omega, còn là hương kẹo sữa, quyết định tốc chiến tốc thắng: "Tôi sẽ rửa sạch sẽ, thực xin lỗi."

Lúc này Mạc Chi Dương ngửi thấy một mùi hương gỗ tùng, vừa quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Tiêu Nghị bước vào, hơi kinh ngạc: Còn tưởng rằng mùi hương của tên tra công này hẳn là thuốc tẩy chứ.

(*) Ý của DD là TN lúc nào cũng tẩy trắng cho BD nên mới nói z.

"Làm sao vậy? A Dung." Tiêu Nghị đi tới, không phân xanh đỏ đen trắng đã đem người che chở ở phía sau, cảnh giác nhìn Mạc Chi Dương và Triệu Sơ Thành: "Các người bắt nạt cậu ấy?"

Triệu Sơ Thành hừ nhẹ một tiếng, cũng không vì hắn ta là Alpha mà có biểu hiện gì: "Tôi không có hứng thú bắt nạt cậu ta, cậu ta làm bẩn quần áo của tôi, muốn bồi thường, như vậy cũng không có quá đáng chứ?"

"Anh Tiêu ~ thực xin lỗi, em không có cố ý, em đang ôn tập, nhưng bút máy lại không ra mực, em vẫy một cái liền...." Bạch Dung càng nói càng ủy khất, đem những sai lầm của chính mình nói đến đáng thương nhu nhược.

Nhìn một vòng, tất cả đều đang xem náo nhiệt, một mùi hương kẹo sữa dâu tây rất thơm xộc lên mũi, theo mùi hương quay đầu lại liền phát hiện vậy mà lại là cậu.

Còn phân hoá thành Omega, mùi hương của kẹo sữa dâu tây này thật sự rất ngọt ngào, nhưng Tiêu Nghị cũng không nể tình, xem tình hình này, lại là tên gia hỏa này khơi mào* hại A Dung: "Cậu thật âm hồn bất tán, A Dung bị bắt nạt nơi nào nơi đó liền có cậu."

(*) Khơi mào: người đầu tiên khiêu khích.

“Hả?” Những lời này sao nghe ghê tởm vậy?

Mạc Chi Dương bĩu môi, đôi mắt to tròn phiếm hồng, giọng nói mang theo hơi nước: "Anh có thể đừng vô cớ gây sự như vậy được không, cậu ta đến đây để ôn tập, tôi tới đây để bắt nạt cậu ta sao?"

Nói đến đây, hơi cúi đầu xuống, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, đem hơi nước trong mắt chớp ra, lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn hắn ta.

Bộ dạng này, giả bộ kiên cường, đã phù hợp với tính cách nhân vật, lại so với Bạch Dung chỉ biết nhu nhược khiến người thương tiếc còn đáng thương hơn.

Đôi khi giả vờ mạnh mẽ có thể đạt được kết quả tốt hơn so với tỏ ra đáng thương.

Những lời này cũng khiến Tiêu Nghị nghẹn lời, đúng là ai cũng có thể tới thư viện này, nhận thấy được người phía sau run lên, lại không cam lòng yếu thế: “Chỉ cần cậu ở đây, sẽ không có chuyện tốt gì."

Giải phóng hơi thở thuộc về Alpha, khiến nhiều Omega ở hiện trường đều cảm thấy khó chịu.

Những lời này ngay cả Triệu Sơ Thành cũng không nghe nổi, đột nhiên kéo người qua, bảo vệ phía sau: "Tiêu Nghị, anh tốt nhất nên dùng đầu óc mà nói chuyện cho rõ ràng, cậu ấy đến đây chỉ nói có một câu: Đây là thư viện, không được ồn ào. Không nhắm vào bất cứ ai, nhưng thật ra là anh, chỉ biết bị cái tên kỹ nữ tâm cơ này che mắt, thực khiến Alpha xấu hổ."

Mạc Chi Dương dường như đã bắt được người chống lưng, nắm lấy vạt áo của y khẽ nức nở.

"Cậu.” Triệu gia có quyền thế nên cần phải băn khoăn một chút.

Lúc này, nhân viên quản lý mới đi tới giải vây: "Các người đều tụ tập ở đây làm gì? Đây là thư viện, không phải sân bóng rổ."

“Tiền bộ đồ này sẽ dùng làm quan tài cho cậu và vị kia nhà cậu đi.” Triệu Sơ Thành nói xong liền kéo Mạc Chi Dương, nâng cằm quay đầu rời đi.

Xem xong một màn này, Dương Tử Bình cũng cảm thấy có chút không phản ứng kịp, đi tới chỗ Tiêu Nghị: "Vừa rồi Mạc Chi Dương thật sự không làm gì cả, lại còn muốn ngăn cản."

Nói xong, liếc nhìn Bạch Dung, trước kia còn cảm thấy cậu ta khá đơn thuần, giống như một con nai nhỏ, nhưng hiện tại lại có chút chán ghét.

"Không phải cậu là tiểu bá vương sao? Thế nào lại để bị bắt nạt vậy?" Triệu Sơ Thành kéo người ra khỏi thư viện, đi đến trước bồn hoa trước mặt mới buông tay, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, nhịn không được muốn véo một cái, cảm xúc vừa lên, quả nhiên không hổ là tiểu bá vương.

Mạc Chi Dương mở tay y ra: "Tôi mới không có, nếu tôi đánh hắn ta, nhất định sẽ một đấm đánh bay đầu của tên đó."

Nghe cậu nói như vậy, Triệu Sơ Thành có chút muốn cười: "Tin tức tố Alpha của hắn ta có thể áp chế cậu, chỉ sợ cậu không có cơ hội động thủ."

Nói đến đây, Mạc Chi Dương cảm thấy có chút kỳ quái: "Nhưng mà tôi chỉ có thể ngửi được mùi hương, cũng không cảm giác được áp bách."

Hơn nữa, trong trường nhiều Alpha như vậy, cho đến nay, cậu cũng chỉ có thể ngửi thấy tin tức tố của Tiêu Nghị và Bạc Tư Ngự, những người khác, kể cả Dương Tử Bình, đều không ngửi thấy.

"Cậu cũng là Enigma?” Triệu Sơ Thành nhìn cậu từ trên xuống dưới, cảm thấy thật sự có chút giống, diện mạo giống như Omega, nhưng sức lực lại giống Alpha.

“Enigma, đó không phải là giới tính thứ tư sao? Chỉ xuất hiện trên tin tức.” Mạc Chi Dương biết chuyện này, bởi vì nguyên chủ vẫn luôn không phân hoá, cho nên liền đi khắp nơi tìm tin tức xem bác sĩ.

Hóa ra còn có một giới tính ẩn khác: Enigma, bọn họ dựa trên sự phân hóa lần thứ hai của ba loại giới tính, ví dụ như trong thời kỳ mang thai hoặc trong lần động dục đầu tiên sẽ có sự phân hóa lần thứ hai, và đặc điểm giới tính của hai lần phân hóa đều sẽ tồn tại.

Khi đó, bọn họ sẽ có thể lực và tinh thần lực của Alpha, và khả năng sinh sản của Omega, nhưng một phần trên ngàn vạn.

Triệu Sơ Thành có chút kinh ngạc, cái này nếu không phải chuyên gia, sẽ không có mấy người biết đến, xoa xoa tóc của cậu: "Cậu còn biết a!"

“Lúc trước thời điểm tôi chưa phân hoá, rất căng thẳng, vì vậy đã tìm kiếm thông tin khắp nơi và có xem qua cái này.” Mạc Chi Dương vỗ rớt bàn tay đang xoa đầu mình của y.

Chóp mũi có mùi kẹo sữa dâu tây nồng đậm, khiến trong lòng của Triệu Sơ Thành cũng ngọt ngào: "Tôi rấy thích cậu, nếu không tôi mời cậu ăn cơm?"

“Không cần đâu, tôi muốn trở về ký túc xá.” Mạc Chi Dương xoay người rời đi, Bạc Tư Ngự hứa sẽ mang theo gà rán cho cậu, phải đi về ăn gà rán mới được.

Trở lại ký túc xá, trời đã tối, vừa mở cửa ra, tay từ trong phòng vươn ra, kéo Mạc Chi Dương vào, áp vào tường: "Ưm~"

Bạc Tư Ngự đè người lên tường hôn một lúc lâu, sau đó mới buông ra, ái muội liếm sạch vết nước trên khóe miệng cậu: "Bồi thường."

“Anh đi đâu?” Mạc Chi Dương câu lấy cổ hắn, dụi mặt vào ngực hắn, người này luôn xuất quỷ nhập thần, cũng không biết đi đâu.

Rốt cuộc cũng không thể bại lộ thân phận của mình.

“Ở nhà bận mấy việc, tiện thể mang đồ ăn ngon cho em.” Bạc Tư Ngự kéo cậu đến cái bàn ở đầu giường, quả nhiên trên đó bày đầy đồ ăn ngon.

Gà rán, tôm hấp dầu còn có sashimi, và cả canh gà.

“Oa!” Đều là thứ mình thích ăn, Mạc Chi Dương bao tay cũng không mang, trực tiếp lấy một cái đùi gà nhỏ.

Bạc Tư Ngự liền biết cậu thích, dù sao cậu cũng không có cái gì không thích ăn, liền cúi người cắn một cái trên cổ cậu: "Đóng dấu một cái, anh đi tắm trước."

“Đi đi.” Mạc Chi Dương mặc kệ hắn, đồ ăn thật thơm, từ trong toilet truyền đến một giọng nói.

"Dương Dương, giúp anh lấy khăn tắm."

Đặt chiếc đũa trong tay xuống, Mạc Chi Dương đứng dậy đi về phía giường, lấy chiếc khăn tắm màu xám đi qua đưa: "Này."

Nhìn cánh tay đang cầm khăn tắm của mình, Bạc Tư Ngự duỗi người ra nhưng không cầm lấy khăn, ngược lại nắm lấy tay người đó và kéo vào phòng tắm.

Mạc Chi Dương mới ăn lửng bụng, đột nhiên bị lôi vào, sau khi định thần lại thì bắt gặp ánh mắt cùng cơ ngực của hắn: "Anh làm gì vậy?"

“Dương Dương, ngày đầu tiên anh vừa vào đây, anh liền nghĩ nhất định phải làm cùng em ở chỗ này một lần.” Bạc Tư Ngự đẩy người dựa vào tường, thò lại gần ngậm lấy vành tai cậu, trầm giọng dụ dỗ.

Run rẩy đưa tay ra, sờ lên tám khối cơ bụng của hắn, sau đó sờ lên cơ ngực, Mạc Chi Dương ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt thèm khát của hắn, ngượng ngùng thu tay lại, biết rõ còn cố hỏi: "Ý của anh là?"

“Anh muốn thao em.” Bạc Tư Ngự đưa tay về phía sau eo cậu, đem người ấn về phía mình, giọng nói ẩm ướt: "Dương Dương, anh muốn em, ngay từ đã điên cuồng muốn, em có cho hay không?"

Mẹ kiếp, không phải tự mình tới à? Còn hỏi cậu có đồng ý không, có còn là công hay không đây.

Mạc Chi Dương nâng cái cằm nhỏ nhắn lên, hai tay ôm lấy cổ hắn, chân trái câu lấy eo hắn, đỏ mặt ngạo kiều nói: "Là anh muốn, vậy thì miễn cưỡng giao cho anh."

“Vậy cám ơn Dương Dương của anh.” Bạc Tư Ngự cười khẽ một tiếng, lướt qua môi cậu một lúc, vén áo thun lên, đưa góc áo đến miệng cậu: “Cắn đi, anh nếm thử xem dâu tây có ngọt không.”

Giờ phút này lưng kề sát vách tường, trong miệng cắn góc áo, cúi đầu nhìn mái tóc đen ướt át của hắn, cả tiếng rên rỉ đều bị nuốt ngược vào trong bụng.

Mạc Chi Dương bị xoay người lại, đối mặt với vách tường, hai tay chống lên tường, vừa buông vải trong miệng ra, bắt đầu cầu xin: "Ưm, anh chậm một chút, được không?"

"Còn chưa vào, tại sao phải chậm lại?” Bạc Tư Ngự vỗ nhẹ vào mông cậu: “Cao lên một chút!"

Đỉnh cao mang trọng lượng của sự sỉ nhục, Mạc Chi Dương bĩu môi, trong phòng tắm chật hẹp, hương vị trà xanh và kẹo sữa dâu tây dần hòa quyện vào nhau, trở thành trong anh có em, và trong em có anh.

Dâu tây bị chày thịt hung hăng nghiền nát, sau khi cho kẹo sữa vào, chậm rãi khuấy từ từ, vị ngọt của dâu tây và mùi thơm của sữa hòa quyện vào nhau, biến thành một miếng kẹo sữa dâu tây.

Sau đó, trà xanh ở bên trong kẹo sữa dâu tây chậm rãi khuấy ra vào, cảm thấy vị sữa không đủ liền rót thêm một ít sữa vào, lần này, kẹo sữa dâu tây từ trong ra ngoài đều nhiễm vị trà xanh.

Đang trong quá trình làm kẹo sữa trà xanh dâu tây, thì có một vị khách không mời mà đến bất ngờ gõ cửa phòng.

Gõ mấy cái, âm thanh rất lớn.

Toàn bộ cơ thể Mạc Chi Dương đều dựa vào người phía sau, lồng ngực còn bị tàn sát bừa bãi, đúng là khi bị quấy rầy liền cắn chặt liền, nghiến răng nghiến lợi: Ông đây đang bị thao, không có thời gian để ý tới các ngươi, mau cút đi.

Tiếng gõ cửa dường như đã nghe thấy tiếng lòng nói của Mạc Chi Dương, chốc lát đã im lặng.

"Tại sao không gõ nữa? Mới vừa rồi tiếng gõ cửa vừa vang lên, lúc đó Dương Dương siết rất chặt.” Bạc Tư Ngự nói xong đem người xoay lại, ôm lấy cậu dựa vào tường, mặt đối mặt: “Nhìn thế này, Dương Dương thật đáng yêu. "

"Ưm~ Tư Ngự.” Quá sâu và quá lớn, đồ mới vừa ăn cũng sắp phải phun ra, Mạc Chi Dương chống lại cơn buồn nôn, ôm lấy cổ hắn: "Tư Ngự, em muốn nôn.”

Vừa nói xong, Bạc Tư Ngự thực sự dừng lại động tác, khó tin nhìn cậu: "Anh xấu đến thế? Khiến em nhìn anh liền cảm thấy buồn nôn?"

Mình đều đã đem diện mạo thật lộ ra rồi, còn cảm thấy xấu sao?

"Không phải." Bạc Tư Ngự từ đầu đến giờ là người đẹp nhất, lúc này Mạc Chi Dương đang kẹp lấy cái kia, nửa vời như vậy không biết nên làm sao mới tốt.

Bạc Tư Ngự: Còn có thể di chuyển chứ?

Mạc Chi Dương: Còn có thể khiến cho người này di chuyển tiếp sao?

Hai người liền dùng tư thế này giằng co.