Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 144: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (10)




Nhìn kìa, bệnh trà xanh lại phát tác.

Nhưng trà xanh đương nhiên sẽ có bạch liên trị.

Bạc Tư Ngự xoay người, giả vờ đến thật tiêu điều thê lương, nhưng thật ra nội tâm lại đang chờ Dương Dương đến dỗ dành: Mau đến dỗ anh!

Kết quả chờ một lúc lâu cũng không chờ được lời an ủi, dỗ dành của cậu, mà lại nghe thấy một tiếng nức nở trầm thấp.

Vừa quay đầu lại, liền thấy Dương Dương ngồi xổm trong góc thấp thỏm khóc, trà xanh gì đó đều vứt ra sau đầu, vội vàng đi dỗ người ta, nơi nào còn muốn người khác dỗ: "Dương Dương sao vậy? Sao lại khóc?"

Giang hai tay ra, đem người ôm vào lòng.

Mạc Chi Dương co rụt lại trong lòng hắn, đáng thương khóc nức nở: “Huhuhu, anh tức giận, em không biết dỗ thế nào, anh có thể tự dỗ chính mình được không?

Mình tự dỗ mình sao?

Bây giờ mình tự dỗ mình, có phải sau này mình cũng phải tự dỗ mình?

không thể bắt đầu chuyện này, nhưng cậu đã khóc đến mức làm hắn cảm thấy đau lòng, cuối cùng không nhịn được thở dài: “Tự dỗ mình thì tự dỗ mình thôi, anh không sao đâu, Dương Dương, em cũng đừng khóc.”

Trà xanh học được kỹ năng mới, mình tự dỗ mình.

Baby, muốn đấu với em?!

Mạc Chi Dương nghe thấy lời của hắn, lúc này mới từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to ướt át nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn cũng có chút ủy khuất, cảm thấy bản thân nên cho hắn một chút nhon ngọt.

Vì thế, há mồm cắn cằm hắn, cọ xát: “Em không thích người đó, em chỉ thích anh."

Mạc Chi Dương am hiểu nhất là chuyện này, giả vờ đáng thương đánh một gậy, rồi cho hắn một trái táo ngọt, một bộ cứ gặp ai cũng ăn dấm, đặc biệt là Bạc Tư Ngự.

Nghe những lời này, mọi tức giận và phiền muộn đều bị cuốn trôi, Bạc Tư Ngự phụ hoạ: “Anh cũng thích Dương Dương nhất, hận không thể đem trái tim này của mình đào ra cho tình yêu của anh.”

Vốn dĩ chỉ là một nhịp cầu ôn nhu và ngọt ngào, Mạc Chi Dương nhíu mày: Tay của tên gia hỏa này lại sờ chỗ nào đấy?

Nhận ra có điều gì đó không ổn, lấy tay chống lên ngực hắn định đem người đẩy ra, nhưng đã bị giữ lại, bất chấp tất cả, dù thế nào cũng chỉ lo van xin hắn khoang dung trước: “Không được đâu, tối hôm qua đã làm quá nhiều rồi."

"Được được, Dương Dương là nhất." Bạc Tư Ngự chỉ coi cậu như một đứa trẻ mà dỗ dành, mặc cho cậu cầu xin thương xót thế nào, bắt lấy môi cậu, bắt đầu cọ xát.

Mối quan hệ giữa họ thực là chuyện nào ra chuyện nấy.

"Anh nhẹ một chút, em chịu không nổi.” Tuy rằng phân hoá thành Omega, nhưng của hắn thật sự quá lớn, đột nhiên nuốt vào vẫn có chút đau.

Mạc Chi Dương ngẩng đầu, lộ ra hầu kết ngây ngô của thiếu niên, dựa lưng vào bức tường trắng của ký túc xá: “Anh không thể chậm lại một chút sao."

Lời cầu xin của cậu còn chưa dứt, tiếng thở dốc giống như mèo con lại vang lên, mang theo tình dục nồng đậm, bởi vậy mới khiến Bạc Tư Ngự nhịn không được.

"Là do Dương Dương quá chặt, thực muốn ở luôn bên trong không ra ngoài nữa, thật sự rất tuyệt." Bạc Tư Ngự sợ lưng cậu bị đau, dùng tay trái chống tường, tay phải đem đùi cậu gác lên eo mình, lúc này mới nâng lên hạ xuống, đỉnh lộng.

"Nên để tên Galileo phế vật kia đi xem, em là của anh.”

“Galileo?!”

Thời điểm nghe thấy cái tên này, trong đầu Mạc Chi Dương thoáng hiện lên gương mặt trong sách giáo khoa kia, còn có đống công thức hỗn độn kia, bỗng chốc khô héo.

Thấy cậu không nhận ra, trong lòng Bạc Tư Ngự kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi, cúi người tiếp tục hôn cậu, từ cổ đến ngực, mặt trên của kẹo sữa dâu tây xuất hiện thêm càng nhiều dâu tây.

Thoạt nhìn vừa phấn nộn vừa ngọt ngào, lại có thêm hương vị dâu tây.

Bạc Tư Ngự này, phàm là khi nói đến chuyện của Dương Dương, đầu óc hắn liền nhỏ như kim, đến một sợi chỉ cũng không xuyên qua được, nhưng mấy ngày nay anh ta lại cứ tới.

Vẫn dùng tên tuổi của thượng tướng liên minh, đến lão sư cũng đuổi không đi.

Bạc Tư Ngự tức đến ngứa răng, nếu anh ta muốn ỷ thế hiếp người, thì cũng đừng trách hắn chèn ép một đầu.

Mạc Chi Dương nhìn bàn trống bên cạnh, ngày thứ sáu buổi chiều không có tiết học, tên này sáng sớm đã đi ra ngoài, cũng không biết đi làm cái gì!

Tiết học cuối cùng của buổi trưa là chính trị và kinh tế, Mạc Chi Dương nghe đến da đầu tê dại, chống đầu lên liền muốn ngủ, ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc, ý thức dần dần mơ hồ.

Phòng học vốn dĩ yên tĩnh rất thích hợp ngủ trưa, bỗng trở nên ồn ào.

Mạc Chi Dương cũng đột ngột bị đánh thức, dại ra một hồi, thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa, cũng theo đó nhìn qua.

Chỉ thấy Galileo mặc một bộ tây trang màu đen, trầm ổn cất bước đi vào.

Tên này tới đây làm gì?

Mạc Chi Dương liếc nhìn chỗ trống bên cạnh, nếu cậu nói chuyện với anh ta, khẳng định sẽ bị đè xuống đất, trên ban công, trong WC, thậm chí là trong phòng học mà thao.

Hôm qua lúc cậu tắt đèn, thuận miệng nói con mắt của Galileo khá đẹp, đã bị tên kia khiêng ra ban công, còn nói làm dưới ánh trăng sẽ tình thú hơn.

Khiến ánh trăng xấu hổ đến mức trốn vào trong mây.

Galileo là người có tính tình thẳng thắn, muốn tới khi nào thì tới khi đó, cũng không vì đây là lớp học mà dừng chân, cất bước đi vào đi tới đến trước mặt cậu: “Xin chào, anh có thể mời em bữa cơm không?"

Quy quy củ củ hỏi, giọng điệu quy củ, cũng cứng nhắc như người này vậy.

Mạc Chi Dương sững người, thực sự không muốn đồng ý, bởi vì ... Buổi tối không muốn bị thao, gần đây thực sự bị suy thận, quá mệt mỏi.

Lúc này, một giọng nói vô cùng dễ nghe xẹt qua lỗ tai, rất quen thuộc, giọng nói này, tối hôm qua còn nói sẽ thao chết cậu.

Sự xuất hiện của người này đã làm nổ tung lớp học, ngay cả giáo viên cũng phải ngạc nhiên.

"Hóa ra là thượng tướng Galileo, lý do nghỉ phép mấy ngày này là vì chuyện nữ nhi trường tình sao? Cậu có xứng đáng với sự kì vọng của tất cả tướng sĩ và người dân của đế quốc không?"

Người đàn ông cao lớn mặc một thân quân trang màu trắng xuất hiện ở cửa, tóc chải lên để lộ vầng trán nhẵn nhụi, quần áo được cắt may tỉ mỉ, tôn lên dáng người thẳng tắp, tuấn tú của hắn.

Đây là đối tượng tôn thờ của tất cả mọi người trong toàn bộ đế quốc, Bạc Tư Ngự.

Nhưng lúc này hắn lại rất nghiêm túc, cúc áo chỉnh tề, toàn thân trên dưới viết: Không chút cẩu thả, khuôn mặt phi thường tuấn tú, mang theo vẻ trách cứ.

"Nguyên soái đại nhân?” Galileo cảm thấy rất kì quái, tại sao hôm nay hắn lại mặc quân trang xuất hiện ở đây, phía sau còn có Lý thượng tướng đi theo.

"Lý thượng tướng nói gần đây cậu đều xin nghỉ, tôi rất tò mò rốt cuộc là việc gì làm vướng chân cậu, Không ngờ cậu lại lãng phí việc liên minh chỉ vì nữ nhi trường tình." Bạc Tư Ngự trách cứ, giọng điệu không cao, nhưng lời nói thì rất cao.

Người này thế nào còn có mặt mũi tới nói mình?

Galileo không ngờ hắn lại vô sỉ như vậy, đem mọi chuyện đẩy hết cho mình, tới đây tán tỉnh Omega mình thích.

Này thì quên đi, vậy mà hắn còn mặt mũi nói mình bỏ bê việc của liên minh, rốt cuộc là ai bỏ bê?

"Nguyên soái đại nhân, ngài như vậy có thích hợp không?” Galileo trầm giọng, có chút tức giận.

Mạc Chí Dương thấy hắn mặc quân phục liền ngẩn người, quả nhiên người đàn ông lúc này là đẹp trai nhất, ánh mắt ngẩn ngơ.

Chờ Bạc Tư Ngự mặt người dạ thú trách cứ Galileo xong, liền nhận thấy ánh mắt như thiêu đốt của Dương Dương, thầm mắng: Chết tiệt, vừa thấy Dương Dương liền cứng rồi.

Tuy nhiên, Bạc Tư Ngự rất hài lòng, không uổng công hắn mặc quân phục ra ngoài.

Galileo kìm sự tức giận của mình xuống, hừ nhẹ một tiếng: "Tuổi tác tôi không còn nhỏ, cũng nên giải quyết vấn đề tình cảm của mình, chẳng lẽ không đúng sao?"

"Cậu còn biết tuổi tác mình không nhỏ, muốn trâu già gặm cỏ non à?" Bạc Tư Ngự hoàn toàn tự mình xuất thủ, hôm nay là nguyên soái, không phải bạn cùng bàn của Dương Dương, có thể ý thế hiếp người.

Sao tên này còn mặt mũi nói câu này vậy?

Mạc Chi Dương đột nhiên cảm khái da mặt của hắn, rõ ràng hắn mới là người ăn cỏ non, không đúng, mình không phải cỏ.

Trước đây khi làm việc và đi học cùng nhau, hoàn toàn không phát hiện da mặt hắn dày như vậy, còn đổi trắng thay đen, Galileo đỏ mặt giận dữ: "Nguyên soái đại nhân, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi chứ?"

"Dựa vào tôi là cấp trên của cậu, là nguyên soái duy nhất của liên minh, không được sao?" Bạc Tư Ngự hơi nâng cằm lên, ngạo khí từ đôi bay ra.

Ỷ thế hiếp người mà còn nói đến đúng lý hợp tình như vậy, Bạc Tư Ngự hẳn là người đầu tiên.

Bạc Tư Ngự này là Cậu của Tiêu Nghị, nghe nói hắn giá lâm đến đây, hơn nữa còn ở khu B, Tiêu Nghị ban đầu vẫn đang giảng bài cho Bạch Dung, kết quả lại vội vàng chạy tới.

"Cậu.” Khi Tiêu Nghị chạy tới, thật sự nhìn thấy bóng dáng kia, vội vàng sửa sang lại quần áo mới bước tới, cung kính cúi đầu.

Thằng nhóc thối suốt ngày chỉ biết ăn hiếp Dương Dương!

Đối với biểu hiện của hắn ta rất không hài lòng, vì vậy Bạc Tư Ngự không cho sắc mặt tốt, lạnh giọng hỏi: “Nghe nói gần đây cháu bắt nạt bạn học?”

“Không có!” Tiêu Nghị chỉ cảm thấy oan uổng, mình bắt nạt bạn học hồi nào?

Bạch Dung chạy theo phía sau, nhìn thấy bóng lưng vĩ đại của người này, đột nhiên cảm thấy ngay cả Galileo cũng không so được với hắn, người đàn ông này có phải Nguyên soái đại nhân trong truyền thuyết không?

Đột nhiên cảm thấy kích động.

Mạc Chi Dương chống cằm, nhìn Bạc Tư Ngự, trong lòng cảm khái: Uầy, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai!

Ánh mắt Dương Dương nóng rực, Bạc Tư Ngự cũng không dám dễ dàng nhìn thẳng cậu, sợ vừa đối diện với cậu lại cương lên, không chịu nổi sự sùng bái mang theo hoa si trong mắt cậu.

Nếu lại đứng đây, sẽ dựng đứng lên trước mắt bao người, Bạc Tư Ngự quét qua những người này: “Đi uống trà chiều, các người giải thích cho tôi.”

Nói xong quay đầu lại nhìn thoáng qua Dương Dương: “Cùng nhau đi.”

Ở trong mắt mọi người, Mạc Chi Dương giống như là người bị đưa lên.

Mạc Chi Dương đột nhiên hiểu được ý của hắn, nhìn bộ dạng này, xem ra giả bộ không quen biết cũng rất thú vị.

Nhìn thấy bọn họ rời đi, Bạch Dung đột nhiên bắt lấy ống tay áo của Tiêu Nghị: "Anh Tiêu, em muốn đi với anh."

Nếu bỏ lỡ lần này, cậu ta sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với người đàn ông ưu tú nhất toàn đế quốc này.

Mọi người đều không biết trong hồ lô Nguyên soái đại nhân này bán thuốc gì, chỉ có thể đi theo.

Còn có thể bán loại thuốc gì, đương nhiên nhân cơ hội đem Dương Dương đi ăn đồ ăn ngon.

Cửa hàng này nhìn phẩm cấp, cho dù là người như Tiêu Nghị cũng không được phép tiến vào, nhưng dâu tây ngàn tầng và chocolate mousse là ngon nhất.

Còn với những người khác, đều là nhân tiện.

Cửa hàng này có nhiều phòng riêng, rộng rãi và được trang trí rất tinh xảo, mang đậm phong cách Anh Quốc.

Chiếc bàn hình chữ nhật dành cho sáu người, được phủ bởi một chiếc khăn trải bàn màu trắng gạo rũ xuống đất, một lớp tua rua chạm đất.

Mạc Chi Dương ngồi đối diện với Bạc Tư Ngự, bên trái là Bạch Dung, sau đó là Tiêu Nghị, mà đối diện phía dưới là Galileo.

"Cậu, sao hôm nay Cậu rảnh vậy?” Tiêu Nghị kinh ngạc, không phải Cậu luôn ở trong liên minh sao?

“Hả?”

Mạc Chi Dương đột nhiên kêu lên một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

"Em làm sao vậy?” Galileo có chút lo lắng.

Mạc Chi Dương đột nhiên thẳng lưng, qua loa lấy lệ: “Không có gì, có muỗi.”

Chết tiệt, chân lão sắc phê này làm gì vậy?