Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 151: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (17)




Bạc Tư Ngự đi tham dự lễ đính hôn của Tiêu Nghị với tư cách là trưởng bối.

Ngay cả khi cạo râu, thay quần áo, cũng ngăn không được vẻ suy sút và mệt mỏi của hắn, những người biết đang tham dự lễ đính hôn, không biết còn tưởng hắn mới từ tang lễ đi ra.

Người Tiêu gia không nhiều lắm, lại có Bạc Tư Ngự chống lưng, người tới đây đều là nhân vật có uy tín danh dự, ngược lại cũng có thể lấp đầy lễ đường.

Tiêu Nghị ôm được mỹ nhân về, tự nhiên vui mừng, Bạch Dung may mắn có thể dựa vào hắn ta, cũng coi như có phúc, tự nhiên cũng vui vẻ.

Trong lễ đường này, cũng chỉ có một mình Bạc Tư Ngự rầu rĩ không vui, chỉ mong cái gọi là nghi lễ này sớm kết thúc, hắn còn phải quay lại tìm vợ.

Cho nên, cả đầu óc đều mơ màng hồ đồ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ biết thời điểm đang trao đổi nhẫn, đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

"Cậu, cậu tới đây làm gì?” Bạch Dung cảm thấy hơi hoảng khi nhìn thấy cậu, theo bản năng nắm chặt lấy tay Tiêu Nghị, sợ hắn đổi ý, dù sao vẫn chưa đeo nhẫn.

Mà Tiêu Nghị cũng cho rằng cậu tới đây là muốn làm loạn, đem Bạch Dung bảo vệ ở phía sau, "Không phải cậu mất tích à?"

Trong lúc nhất thời, khách khứa đều nhìn người không có thiệp mời này, một Omega có mùi kẹo sữa dâu tây tới rất đột ngột, và bắt đầu thì thầm.

Chóp mũi thoang thoảng mùi tin tức tố kẹo sữa dâu tây quen thuộc, Bạc Tư Ngự giống như ăn phải xuân dược, lập tức lên tinh thần, đứng lên nhìn, thân ảnh nhỏ nhắn kia đang đứng ở đó.

Mạc Chi Dương cũng nhìn thấy hắn, lửa giận liền lập tức bốc lên, chết tiệt! Ông đây dựa vào cái gì mà phải sinh con cho hắn, sinh cái rắm!

Lửa giận tích tụ lâu như vậy, nhưng mọi lo lắng lại ập đến, Bạc Tư Ngự trước con mắt của nhiều người, duỗi chân dài bước đến trước mặt cậu, không một lời mắng mỏ.

Sau khi nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, mới mở miệng, "Anh thực sự đã đem trái tim của mình đào ra cho em, vậy mà em nói đi liền đi?"

Mạc Chi Dương không nói lời nào, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, như muốn dùng ánh mắt đem người ăn tươi nuốt sống.

“Anh đã đem tất cả mọi thứ của mình toàn bộ đều trao cho em, em lại rời đi mà không nói một lời, anh tính là thứ gì?” Bạc Tư Ngự càng nói giọng càng trở nên khàn hơn, rõ ràng là đang kiềm chế.

Nắm chặt hai tay, ngay cả mắt cũng hơi đỏ lên, nửa câu cũng luyến tiếc gầm lên, chỉ có thể đem cảm xúc nuốt ngược trở lại trong bụng, cậu không nói lời nào hắn lại cảm thấy đau lòng, "Em có thể bịa ra lý do mình biến mất để lừa gạt anh, chỉ cần em nói anh sẽ tin."

Ít nhất, đừng khiến anh trông như thằng đần vậy.

“Anh tính là cha của con em.” Vốn dĩ muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, lương tâm Mạc Chi Dương đột nhiên trỗi dậy, khẽ thở dài.

Đột nhiên có chút hối hận phải làm sao bây giờ, nếu hắn không muốn nuôi, cậu liền mất mặt.

"Cái gì?"

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, Mạc Chi Dương giận sôi máu, anh không thể phản ứng vui vẻ hơn một chút sao?

Giơ tay lên tát vào mặt hắn một cái, "Lão tử nói lão tử mẹ nó mang thai rồi, nếu anh không muốn nuôi, tôi liền mang theo nó chạy, đồ ngốc!"

Mẹ nó? Người này là ai, dám đánh Nguyên soái đại nhân, chỉ sợ sẽ chết không toàn thây.

Ngay cả cặp đôi mới cưới trên sân khấu kia, cũng xem đến choáng váng.

Một cái tát đem Bạc Tư Ngự đang sửng sốt đánh cho tỉnh, tỉnh táo lại, đưa tay ra, run rẩy muốn sờ vào bụng cậu, trong nháy mắt đụng tới vải, giống như chạm trúng nước sôi, đột nhiên rút tay về.

“Em.” Bây giờ Bạc Tư Ngự không cảm giác được đau đớn trên mặt, chỉ cảm thấy nhịp tim tăng lên.

Mạc Chi Dương thấy hắn nhát gan muốn sờ lại không dám sờ, làm gì còn bộ dáng lưu loát đem cậu khiêng lên giường, dứt khoát vươn tay ra, cầm lấy tay của hắn đè lên bụng mình, "Anh nói đi, nuôi hay không nuôi!"

"Nuôi! Nuôi nuôi nuôi!" Hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, nói cho Bạc Tư Ngự biết đây là sự thật, Dương Dương sẽ không lấy chuyện này ra đùa giỡn, run rẩy bỏ tay xuống, "Anh thực sự sắp làm ba ba?"

"Uầy.” Mạc Chi Dương đột nhiên ôm lấy hắn, "Anh nói xem, nếu chúng ta không đảm đương nổi vai trò của người cha người mẹ tốt thì phải làm sao? Nhỡ đứa nhỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?"

Giờ phút này, trọng lượng của một sinh mệnh thật sự đè nặng lên hai người bọn họ, trước đây chưa từng cảm thấy áp lực lớn như vậy, nhưng không phải là không tốt, chỉ là sợ hãi, sợ bản thân không thể dành những gì tốt nhất cho đứa nhỏ, khiến cho nó chịu khổ.

Người nhỏ xinh trong lòng ngực, lúc này cả người đều khẽ run lên, có thể cảm giác được sự hoảng sợ và bất lực của cậu, Bạc Tư Ngự ôm lấy cậu, "Đừng sợ, có anh."

Là một người đàn ông, nên gánh chịu trách nhiệm.

Người bên này thâm tình thổ lộ, những người khác vây xem với vẻ mặt bối rối, nhìn hai người ôm nhau hồi lâu mới có người hiểu đây là dưa gì.

Không phải thiếu niên Omega có mùi vị kẹo sữa dâu tây này đang mang thai đứa con của Nguyên soái đại nhân, và đến tìm người chịu trách nhiệm chứ?

Nhưng mà.... Câu hỏi đặt ra là Nguyên soái đại nhân lúc nào thì đụng đến Omega này, làm sao lại không ai biết?

Xưa nay ít nhiều gì cũng có danh môn vọng tộc muốn giới thiệu Omega tới, kết quả người ta đến nhìn cũng không thèm nhìn, thiếu niên này có năng lực gì mà khiến người khuất phục?

Bạch Dung sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là tiệc đính hôn của mình, tại sao ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bọn họ? Đây không phải là tiệc đính hôn của mình sao?

Vươn tay túm túm góc áo của Tiêu Nghị, "Anh Tiêu, đây là chuyện gì vậy?"

"Cậu?” Tiêu Nghị cũng không thể giải thích được, tại sao Cậu của mình và Mạc Chi Dương lại ở cùng nhau? Chẳng lẽ Mạc Chi Dương bày kế hãm hại Cậu, còn mang con tới uy hiếp?

Hẳn là lần đó bọn họ đi ra ngoài uống trà chiều, thừa cơ câu dẫn, không ngờ cậu lại thành công.

Trong nháy mắt như thể bản thân đã biết được chân tướng, sải bước đi tới, "Mạc Chi Dương, không ngờ cậu lại không biết xấu hổ câu dẫn Cậu của tôi."

Những người khác kinh ngạc: Hóa ra là Nguyên soái đại nhân bị Omega này câu dẫn, nói sao thì nói, thế nhưng lại có thể câu dẫn thành công, còn có thể mang thai, thủ đoạn nhất định không đơn giản.

“Đánh rắm, rõ ràng là Cậu của anh không biết xấu hổ câu dẫn tôi!” Mạc Chi Dương có chút tức giận, rõ ràng là hắn chạy đến trường học làm bạn cùng bàn của cậu.

Còn ở thời điểm cậu phân hoá động dục trực tiếp làm tới, còn làm cho bụng của cậu to lên, thế nào lại thành cậu sai?

"Cháu nói chuyện với mợ của mình kiểu gì vậy?” Bạc Tư Ngự giơ tay bang một tiếng tát vào mặt của hắn ta, “Tôn trọng trưởng bối, không biết sao?"

Cái tát này khiến Tiêu Nghị choáng váng, che mặt dại ra nhìn Cậu của mình.

“Em tức giận, em rất tức giận.” Mạc Chi Dương vốn đang mang thai, tâm tình nhạy cảm, tên gia hoả này bôi nhọ cậu trước mặt mọi người, còn đổi trắng thay đen.

"Bắt nó quỳ, đừng tức giận, không tốt cho đứa trẻ.” Bạc Tư Ngự ôm eo cậu, nhẹ giọng dỗ dành.

Tiêu Nghị từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đánh, hiện tại bối rối hỏi: "Cậu?"

"Cậu cái gì mà Cậu?” Bạc Tư Ngự đã sớm khó chịu khi nhìn thấy đứa cháu ngoại trai rẻ rúng của mình, lúc ở trong trường học thì luôn làm những điều ngu ngốc, bây giờ lại còn dám giáp mặt bôi nhọ Dương Dương.

Ở đây có quá nhiều người, tin tức tố hỗn tạp khiến người ta cảm thấy ghê tởm, Mạc Chi Dương ôm ngực vẻ mặt không tốt lắm, giật giật góc áo của Bạc Tư Ngự.

Bạc Tư Ngự vội vàng cúi xuống ghé tai qua, miễn bàn có bao nhiêu nghe lời.

"Tại sao nơi này lại hôi thối như vậy? Em buồn nôn." Mạc Chi Dương lẩm bẩm, rõ ràng lúc trước ở nhà tiểu mập mạp không có loại cảm giác này.

“Vậy chúng ta đi về trước.” Bạc Tư Ngự ôm lấy cậu vợ nhỏ của mình, vui vẻ rời đi.

Mà Tiêu Nghị và Bạch Dung, lúc này ngược lại giống như một trò đùa, sự chú ý của mọi người bây giờ không phải ở trên người hai người họ, mà là Bạc Tư Ngự và Mạc Chi Dương.

Khẳng định không thể ở ký túc xá nữa, phải về Bạc gia dưỡng thai, chuyện lớn như mang thai, phải chăm sóc thật tốt.

Trên phi hành khí, Bạc Tư Ngự đem người ôm vào lòng, rất nhẹ mà dường như rất nặng, bản thân hắn giống như đang ngồi trên mây, toàn thân nhẹ bẫng không chân thực.

“Anh cảm thấy mình như đang bay bổng.” Bạc Tư Ngự ôm chặt người trong lòng, hạnh phúc khôn tả.

Lý thượng tướng vừa điều khiển phi hành khí, vừa ở trong lòng phun tào: Không phải ngài đang bay à?

“Em buồn ngủ quá, anh để em ngủ một lát đi.” Hai tuần nay, tâm lý Mạc Chi Dương đấu tranh không ngừng, một bên điên cuồng muốn giữ lại, một bên lại rất sợ hãi.

Hai bên giằng co, ở bên ngoài phòng khám, cũng là nhất thời xúc động mới giữ lại, thật sự không đành lòng nhìn vẻ mặt khổ sở của Bạc Tư Ngự, phi, quả nhiên bị nam sắc làm mờ mắt.

Nhưng mà, xét theo phản ứng của hắn, giống như cũng không có gì không tốt.

Một người đầu óc đang rối bời, bị ôm, được hương trà xanh bá đạo bao bọc lấy, phi thường yên tâm, Mạc Chi Dương híp mắt liền chìm vào giấc ngủ.

Trở mình, Mạc Chi Dương có cảm giác như mình đang ngủ trên bông gòn, mê mang mở to mắt ra, liền phát hiện mình đang ở trong một môi trường xa lạ, Bạc Tư Ngự đang ngủ bên cạnh, tay phải vẫn đang che bụng cậu lại.

Hắn cũng ngủ say như chết, cẩn thận chui ra khỏi lòng ngực của hắn, nhưng tay vừa động liền bị hắn ôm, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của hắn.

“Em lại định rời khỏi anh sao?” Bạc Tư Ngự đã bị doạ sợ rồi, sợ rằng vừa mở mắt ra, vợ sẽ biến mất, không nói một lời mà đem người gắt gao ôm chặt.

Mạc Chi Dương muốn đẩy ra, nhưng lại bị hắn ôm quá chặt, cho nên đơn giản mặc kệ hắn, "Không có, em ngủ có hơi lâu nên muốn ngồi dậy, còn có chuyện gì lại phải rời khỏi anh?"

Nói xong còn khó chịu dùng ngón trỏ chọc vào cơ ngực cường tráng của hắn, cảm giác trên tay rất dễ chịu nên lại xoa xoa một phen.

“Sau khi anh trở về, liền phát hiện em không ở đó, nên anh vẫn luôn tìm kiếm, nghĩ rằng sau khi tìm được em thì tốt rồi.” Nhốt trong một căn phòng tối, dùng dây xích sắt khóa lại, như vậy sẽ không thể rời khỏi hắn được nữa.

Nhưng những lời phía sau, làm sao có thể nói ra, vì vậy Bạc Tư Ngự rất khôn ngoan đem những lời kia nuốt trở lại.

“Không hiểu sao khi biết mình mang thai, em vẫn luôn không biết có cần ở lại hay không nên ra ngoài đi dạo, đi dạo một vòng, không có việc gì cả.” Mạc Chi Dương trong khoảng thời gian kia cảm thấy không được khỏe.

Nhưng nếu không trải qua sự dằn vặt của khoảng thời gian đó, e rằng sau này sinh hay không sinh cũng sẽ hối hận.

Con người, luôn tự họ thuyết phục bản thân mình, tự mình suy nghĩ, và không ai khác có thể giúp được.

Cậu còn trẻ, đột nhiên lại mang thai, hẳn là nhất thời không có biện pháp tiếp nhận, Bạc Tư Ngự cũng có thể lý giải được, "Mọi chuyện đều có anh lo, em không cần lo lắng."

"Anh, đỡ em dậy!"

Mạc Chi Dương đột nhiên đẩy hắn ra, tất cả hình ảnh ấm áp nhất thời đều bị đánh gãy, giơ chân lên đá hắn xuống giường, "Quên mất mục đích chính, nhất định phải đến đánh chết anh."

"Đánh anh?"

Bạc Tư Ngự đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút đau, nếu lại đánh nhau, mở cuộc họp ngày mai sẽ không tốt lắm. "Dương Dương, đừng đánh được không? Anh còn phải họp."

“Vậy phải làm sao đây?” Mạc Chi Dương nuốt không trôi ngụm khí này, dựa vào đâu phải sinh con cho hắn?

"Nếu không để anh quỳ đi.” Bạc Tư Ngự bò dậy, đến góc tường quỳ xuống, động tác thành thạo điêu luyện đến mức khiến người ta líu lưỡi.