Mạc Chi Dương bò dậy dưới ánh mắt khinh thường của mọi người, không nói gì, chỉ cúi đầu đi ra ngoài.
Nữ biên tập viên kia nghiến răng nghiến lợi, mang theo điều kiện hậu hĩnh nhất mà tới nhưng lại bị một biên tập viên không biết tên tuổi đoạt mất cơ hội, còn phải quay về giải trình với ông chủ.
Nghĩ đến đây liền tức sôi máu, dẫn đầu đi xuống lầu, tính toán quay về nghĩ biện pháp đối phó, rốt cuộc chỉ cần chưa ký hợp đồng thì vẫn còn cơ hội.
Đến bãi đậu xe, lên xe và khởi động xe, khi bánh xe vừa chuyển động mới nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng xuống xe để xem xét thì phát hiện lốp của cả hai bánh xe phía sau đều bị thủng.
"Ai làm hành động vô đạo đức như vậy hả!" Nữ biên tập viên giận dữ đá vào lốp xe.
Mạc Chi Dương đang trốn trong góc, tùy tay cất công cụ gây án vào lại trong túi, hừ một tiếng, cười tủm tỉm đi ngồi tàu điện ngầm.
Nhà xuất bản rất nhỏ, hơn nữa tính cả Mạc Chi Dương thì chỉ có ba biên tập viên và chủ biên, khi trở lại văn phòng, hai người đang thì thầm trước cửa văn phòng tổng biên tập.
"Đang nói cái gì vậy?" Mạc Chi Dương thò lại gần.
Đinh Dương hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa văn phòng, hạ thấp giọng nói: "Chúng ta định từ chức một mình, như vậy chủ biên sẽ giảm bớt phí tổn nhân lực, chủ động từ chức không cần bồi n+1."
Đúng thật, Mạc Chi Dương biết nhà xuất bản này đang trên bờ vực phá sản, việc từ chức để theo đuổi một tương lai cũng rất hợp lý, "Tôi hiểu."
Chủ biên tập trong phòng làm việc vừa mở cửa liền thấy ba người đang xúm xít vào nhau, "Làm sao vậy?"
"Tôi!"
Mạc Chi Dương thấy Lý Vũ Hiện muốn nói liền nhanh chóng cắt ngang, "Chủ biên, tôi đã thương lượng xong rồi, Noãn Dương bảo chúng ta chuẩn bị tốt hợp đồng rồi ký là được."
"Ồ." Dương chủ biên bị nợ nần làm cho choáng váng chỉ ồ một tiếng, nhưng vừa quay người đi một bước thì đột nhiên hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất, "Chết tiệt!"
"Chủ biên!" Mạc Chi Dương vội vàng bước tới đỡ, chủ biên là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi.
Dương chủ biên được đỡ dậy, nhưng vẫn cảm thấy chân mềm nhũn, vì vậy phải dùng một tay nắm lấy then cửa, một tay khác thì nắm chặt lấy cậu, "Cậu cậu cậu, cậu nói cái gì?"
"Tôi nói, Noãn Dương yêu cầu chúng ta chuẩn bị hợp đồng rồi sau đó mới ký." Kỳ thật hắn vậy mà lại tìm đến mình, Mạc Chi Dương cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Nhưng loại chuyện này lại một công đôi việc, chẳng những có thể hoàn thành nhiệm vụ mà còn cứu được nhà xuất bản này, cớ sao lại không làm.
Chủ biên sững sờ một lúc sau mới bình tĩnh gật đầu, "Tốt!"
Quay người đi một bước lại đụng vào ván cửa một cái, sau đó mới biết mình quên mở cửa, trước khi mất kiểm soát liền mở cửa đi vào, đóng cửa lại một cái rầm.
Bên trong vang lên tiếng hoan hô: "Vợ à, cuối cùng anh cũng có thể giữ được nhà xuất bản rồi!"
Lý Vũ Hiện và Đinh Dương một trái một phải ôm lấy Mạc Chi Dương, "A a a, tối nay chúng tôi mời cơm."
Noãn Dương chính là cây rụng tiền, hắn nguyện ý trao quyền xuất bản cho bọn họ, nhà xuất bản không những có thể trả hết nợ nần mà còn kiếm được tiền, đây quả thực là một tin tuyệt vời.
Hai người lôi kéo Mạc Chi Dương đi ăn cơm, cơm nước xong còn đến quán bar.
Nhưng bên trong quá ồn ào, Mạc Chi Dương không thích nên liền ra ngoài chậm rãi hút một điếu thuốc, ngồi ở trên bồn hoa, chậm rãi phun khói, "Đã lâu không hút thuốc."
Ở vị diện trước, từ lúc mang thai đến giờ chưa đụng đến một điếu thuốc, nhưng mà thực sự rất nhớ đứa con Bạc Niên Dương kia.
"Sự trưởng thành của đứa nhỏ là học được cách tự lập, và sự trưởng thành của cha mẹ là học được cách buông bỏ. Vị diện trước khi cậu qua đời, cậu ấy cũng đã kết hôn, đừng lo lắng." Hệ thống hiếm khi an ủi cậu, trong giọng điệu cũng cất giấu nỗi nhớ không rõ ràng.
Cũng không phải Mạc Chi Dương không thể buông bỏ, con cháu có phúc của con cháu, "Tôi biết."
Leng keng.
Chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên, Mạc Chi Dương ngậm điếu thuốc lấy điện thoại di động ra, là địa chỉ được phát tới từ một dãy số xa lạ, tưởng nhắn nhầm nên không để ý.
Kết quả tiếng chuông báo giống như bùa đòi mạng vang liên tiếp mấy lần, vẫn cùng một địa chỉ.
Mạc Chi Dương lúc này mới tức giận, ngậm điếu thuốc trả lời: Ngài là ai? Chọn mồ cho bản thân lúc nửa đêm cũng vất vả lắm.
Kết quả bên kia trả lời lại chỉ trong vài giây: Hàn Tĩnh Bạch.
"Hàn Tĩnh Bạch là tên ngốc nào vậy?" Mạc Chi Dương hít một hơi thuốc lá, rõ ràng không uống rượu, nhưng lại bị gió mùa hè thổi đến hơi say, không nhớ.
Hệ thống: "Cậu nhất định phải như vậy sao?"
"Chết tiệt!" Đột nhiên phát giác mình đã đắc tội đến Thần Tài, Mạc Chi Dương muốn thu hồi cũng đã muộn, vội vàng đánh xe đi đến khách sạn, ít nhất có thể bù lại.
Chạy đến trước cửa phòng 2612, vừa định bấm chuông thì cửa đã được mở ra từ bên trong.
Trong nháy mắt bị mê hoặc, Hàn Tĩnh Bạch đang mặc áo ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc dài vừa mới được gội sạch, ướt dầm dề được vén ra sau đầu thấm ướt áo ngủ, trên mặt cũng bị hơi nước hun đến ửng đỏ.
Mạc Chi Dương nhanh chóng hoàn hồn, thầm mắng: Nam nhân đẹp đều là hổ giấy, khắc phục, khắc phục!
Khẽ nghiêng người, Hàn Tĩnh Bạch cau mày, trên người Dương Dương có mùi của người đàn ông khác, "Có chút tức giận."
"A?" Mạc Chi Dương vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt tựa mùa đông của hắn, quả nhiên hắn thật sự rất tức giận vì tin nhắn vừa rồi, đây mẹ nó giống như tự mình chọn mồ cho mình.
Hàn Tĩnh Bạch không vui vì ngửi thấy mùi của người khác trên người cậu, tránh qua một bên để cậu đi vào, "Đi tắm đi."
Ngược lại cũng có nhân tính, trước khi chết phải tắm rửa thay quần áo, tự mình mặc áo liệm vào, hắn cũng không cần phải phiền toái, Mạc Chi Dương gật đầu nói: "Được thôi."
Hàn Tĩnh Bạch ngồi trên sô pha nghe tiếng nước trong phòng tắm, cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, dái tai hơi đỏ lên, cố ý nhếch chân lên bắt chéo, tựa hồ muốn che đậy cái gì đó.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, Mạc Chi Dương đã ngửi thấy một mùi hương rất nhạt, đảo mắt nhìn quanh phòng, trên cái bàn trong góc có lư hương.
Nhìn thấy cậu mặc áo ngủ của mình, hai mắt Hàn Tĩnh Bạch hơi híp lại, chân đang bắt chéo không được tự nhiên mà đổi hướng, "Ngồi đi."
"Được." Mạc Chi Dương chọn cái sô pha cách xa hắn nhất rồi ngồi xuống, cố ý làm ra vẻ có hơi không biết thế nào.
Tại sao lại ngồi cách xa hắn như vậy?
Hàn Tĩnh Bạch có chút không vui, liền chủ động mời cậu, "Muốn xem truyện mới của tôi không?"
"Muốn!" Cuối cùng cũng nói đến chuyện người biên tập nên làm, Mạc Chi Dương đột nhiên trông mong, kéo áo ngủ lại rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, lại sửng sốt khi nhìn thấy tập hồ sơ có hai chữ rất to, "Tiên sư?"
《 tiên sư 》 không phải là cuốn sách mà Noãn Dương đã viết cho Cố Mị sao? Hiện tại hắn động bút, điều đó có phải chứng tỏ rằng Cố Mị cũng sắp xuất hiện không?
"Ừ." Hàn Tĩnh Bạch cúi đầu một chút liền có thể nhìn thấy toàn bộ đầu tóc của cậu, sợi tóc mềm mại vừa ở ngay trước mặt, khẽ cúi đầu ngửi thử, đây đều là mùi hương của Dương Dương.
Mạc Chi Dương ngồi ngay ngắn, "Bộ truyện này anh sẽ tự mình đăng đúng không?"
"Đúng vậy." Hàn Tĩnh Bạch cố ý hơi hơi duỗi tay ra, như vậy khi gõ chữ sẽ không tiện nhưng lại có thể sờ được cánh tay của Dương Dương.
Nhưng Mạc Chi Dương hoàn toàn không nhận ra điều đó, trong đầu đang phân tích tình tiết tiếp theo của cốt truyện, Cố Mị sẽ xuất hiện bên cạnh Hàn Tĩnh Bạch để học hỏi kỹ năng viết và ý tưởng từ hắn.
Điều này dẫn đến phong cách viết của hai người có phần giống nhau, vì thế cho nên khi Cố Mị nói Noãn Dương là người sao chép mới có người tin.
Đột nhiên cảm thấy Hàn Tĩnh Bạch có chút thảm, sau khi bị người ta lợi dụng như vậy liền bị cả thế giới chửi bới.
Quá thảm khi bị người mình thích lợi dụng, Mạc Chi Dương cũng là fan của hắn, cũng yêu ai yêu cả đường đi nên cảm thấy hắn rất đáng thương.
"Tôi cảm thấy bộ truyện này rất tuyệt, anh nhất định phải đăng nó dưới bút danh Noãn Dương." Mạc Chi Dương có chút khẩn trương, đứa nhỏ ngốc nghếch này ngàn vạn đừng để bị người ta lừa.
Được khen ngợi, Hàn Tĩnh Bạch người từ trước đến nay luôn bình tĩnh tay lại run lên một chút, dùng giọng điệu khàn khàn kìm nén trả lời, "Được."
Nghĩ đến đủ loại chuyện hắn trải qua, Mạc Chi Dương đã đánh đồng hắn với một cậu bé ngốc nghếch, ngồi bên cạnh hắn, nhìn vào màn hình, "Vậy anh phải viết cho thật tốt nha."
Chưa chỉnh sửa gì cả, có lẽ đã khích lệ đúng lúc, suy nghĩ một hồi Mạc Chi Dương lại nói thêm một câu, "Xông lên!"
"Được." Hàn Tĩnh Bạch thích bộ dáng này của cậu, trầm giọng đáp một tiếng, ngón tay thon dài di chuyển trên bàn phím, "Nhưng tôi lại không có cảm hứng."
Mạc Chi Dương khựng lại, "Vậy phải làm sao bây giờ ?" Tôi cũng không thể bắt cảm hứng về cho anh được, đúng không? Lúc trước nghe nói hắn rút khỏi vòng cũng là vì không có cảm hứng*.
(*) lúc trước rút khỏi vòng (tiểu thuyết) này là diễn biến của cốt truyện ý nha, chứ thời điểm chuyện này chưa xảy ra.
Bảng dịch này chỉ đăng tại W?️ttp?️d và W0rdPress chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99, nhưng nơi khác đều là ăn cắp!
Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được, hoặc là hôn anh nè, có lẽ có thể làm một vài chuyện khác nữa đó.
Nhưng Hàn Tĩnh Bạch biết những lời này bây giờ không thể nói, cho nên chỉ lắc đầu nói: "Đến lúc đó lại nói."
Luôn cảm thấy lời này có ý đồ xấu gì đó, Mạc Chi Dương liền dịch mông về phía sau cách xa hắn ra, cả mớ hỗn độn trong đầu đều là cốt truyện.
Bên tai vang lên tiếng lách cách của bàn phím, mùi thơm nhẹ nhàng lưu động xung quanh chóp mũi, càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng ngủ gục trên sô pha.
Nghe được tiếng hít thở bên tai trở nên đều đặn, Hàn Tĩnh Bạch ngừng đánh máy, quay đầu nhìn Dương Dương, sau khi lưu văn kiện xong liền tắt máy tính.
"Dương Dương." Hàn Tĩnh Bạch nhẹ giọng gọi một tiếng, nhưng không nhận được phản hồi, cậu đã ngủ say.
Hơi ngồi xổm xuống, khẽ nhấc chân cậu lên, chân Dương Dương thon dài, đầu ngón chân tròn trịa nhìn rất đẹp, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân ấy.
Không xong rồi, lại nhiều thêm một cái tật xấu, đó là luyến chân*.
(*) Chắc là chân khống (cuồng chân đẹp), kiểu như nhan khống (cuồng sắc đẹp), tay khống (cuồng tay đẹp) ý.
Hàn Tĩnh Bạch đứng dậy, khom lưng bế người lên, giữa phòng khách và phòng ngủ cách nhau một bức tường để TV, nhẹ nhàng đặt người lên giường.
Hương an thần kia, chỉ cần ngủ thì chưa đến hừng đông sẽ không tỉnh lại, cởi giày lên giường ngủ, từ phía sau ôm lấy cậu, "Thực xin lỗi Dương Dương, sau này anh sẽ không ép em nữa, em phải giải quyết Cố Mị thì anh sẽ giúp em, thực xin lỗi."
Hàn Tĩnh Bạch biết mục đích của cậu, cũng hiểu tất cả các mạch truyện trên thế giới này, hy vọng có thể giúp đỡ Dương Dương, để cậu không nổi giận nữa.
Sủng cậu che chở cậu, giúp cậu làm những gì cậu phải làm, như vậy sẽ không bỏ rơi hắn, đây chính là viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản.
Đèn này hơi sáng, Hàn Tĩnh Bạch nhẹ nhàng giơ tay lên, đèn trong phòng ngủ và phòng khách đều vụt tắt, nhưng thực đáng tiếc, cảnh tượng thần kỳ như vậy lại không có ai nhìn thấy.
Ôm người trong ngực, Hàn Tĩnh Bạch không khống chế được mà run lên: Không ai biết: Mỗi đêm đều nghĩ đến cậu, muốn cậu, một mình chậm rãi thức đến rạng sáng.
"Ưm ~" Trở mình, khăn trải giường bằng lụa ở dưới người thoải mái đến mức Mạc Chi Dương không muốn mở mắt, nhưng chợt nhớ đến cái gì đó, đột nhiên bật dậy, "Mẹ kiếp, sao lại ngủ quên mất rồi?"
Theo bản năng kiểm tra cơ thể, chắc là không thiếu cái thận nào đi.
Rèm cửa dày che khuất ánh sáng, Mạc Chi Dương kéo áo ngủ trèo xuống giường, liền nhìn thấy một người đàn ông tóc dài đến thắt lưng, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có chút lo lắng hắn sẽ bay đến mặt trăng.
Hắn không phải là thần tiên chứ?
Lúc này đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, thật kỳ quái, Mạc Chi Dương ở sát cửa nên liền chủ động đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa là nữ biên tập viên ngày hôm qua đã gạt ngã cậu, sau lưng cô ta còn có một thiếu niên diễm lệ, là Cố Mị.
Ngày hôm qua Cố Mị đã thảo luận với ban lãnh đạo cao nhất về chuyện làm thế nào để thay thế Noãn Dương, đầu tiên là khiến hắn thích mình, đây là chuyện nhỏ, nhất định sẽ làm được.
Nhưng cậu ta lại không biết bây giờ bản thân đang phải đối mặt với hai lão quái vật với kịch bản trong tay.