Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 64: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (7) (đêm trung thu)




Đột nhiên bị gọi lại, Mạc Chi Dương quay đầu nhìn hắn, có chút nghi hoặc.


"Lấy thuốc về đi." Lúc sau Kỳ Quan Ngạn nói xong, liền vung tay áo đưa lưng về phía cửa.


Mạc Chi Dương gật gật đầu chạy chậm qua, cầm lấy bình thuốc nhỏ trên mặt đất, giống như con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài.


"Cậu thua!" Hệ thống xem náo nhiệt, trào phúng nói.


Còn tưởng rằng hoàng đế sẽ giống như Thẩm Trường Lưu, ôm ấp hôn hít nâng lên cao, kết quả cứ như vậy mà đi, xem ra NPC ảnh hưởng cũng không phải rất lớn.


Mạc Chi Dương không để bụng, để bình thuốc nhỏ vào trong lòng, nhảy lên tường: "Nếu không chúng ta đánh cược, trong vòng nữa tháng cẩu hoàng đế sẽ ôm ấp hôn hít nâng lên cao, nếu tao thắng, mày kêu ta một tiếng ba ba, nếu tao thua tao kêu mày là ba ba, thế nào?"


Này..... Tiền đặt cược có chút lớn, nhưng gan lớn sẽ no chết, nhát gan sẽ đói chết, hệ thống đáp ứng: "Được."


Nếu có thể từ bối phận để nghiền áp ký chủ, vậy quá sung sướng!


Để y rời đi, là vì trong lòng Kỳ Quan Ngạn không thoải mái, nếu nhìn thấy y như vậy, sợ lửa giận trong lòng không tiêu nổi, với y mà nói, có một loại cảm xúc không nói rõ được.


Xa lạ lại mãnh liệt, làm hắn nhịn không được, cảm thấy bản thân như là bị hạ cổ.


Nhưng đứa nhỏ kia đơn thuần như thế, thật sự sẽ làm loại chuyện này sao? Nhưng lúc trước Thái Hậu đối với hắn yêu thương cỡ nào, kết quả thì sao? Không phải cũng là muốn tánh mạng hắn sao.


Hoàng Hậu sống sờ sờ mà đau đến ngất xỉu, lúc tỉnh lại đã đến tối, ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực đau đớn, đau đến tâm tình phiền muộn, rốt cuộc là vì cái gì, bệ hạ đột nhiên giá lâm Vị Ương Cung.


Còn không thể hiểu được mà xử phạt mình, chẳng lẽ là người nhà nàng ở tiền triều chọc giận bệ hạ?


"Nương nương, tay của người cần phải nghỉ ngơi cho tốt, thái y nói, không thể đụng vào nước, còn phải bôi thuốc hằng ngày." Xuân Hỉ thật cẩn thận đem tay Hoàng Hậu lấy ra khỏi chăn: "Thái y còn bốc thuốc, nương nương uống chút cháo rồi lại uống thuốc."


Đường Uyển Uyển được đỡ ngồi dậy, dựa vào gối đầu: "Được."


Lúc này, Xuân Phúc tiến vào, quỳ xuống hành lễ, lúc sau tiến đến mép giường: "Hoàng Hậu nương nương, đồ vật người muốn nô tài đã lấy được." Nói xong đưa tới một bao giấy có kích thước bằng một khối đậu phụ lớn.


Nhìn thấy bao giấy, Đường Uyển Uyển gật gật đầu, trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi, nhìn đôi tay quấn băng gạc: "Cũng không biết đến gia yến trung thu, tay bổn cung có thể tốt lên hay không."


"Nhất định có thể, thái y trong cung y thuận cao minh, nương nương nghỉ ngơi cho tốt, trong yến hội trung thu nhất định có thể kiều diễm áp hoa thơm cỏ lạ." Tâm tư Xuân Hỉ muốn lấy lòng.


Xuân Phúc cũng ở một bên hùa theo, nhưng thật ra cũng xác thật làm Đường Uyển Uyển an tâm không ít, lại nhớ đến một chuyện khác: "Nam nhân kia, có trốn kỹ chưa?"


"Nương nương yên tâm." Xuân Phúc cam đoan nói, nam nhân kia được giấu trong thạch động ở hoa viên phía sau dưỡng thương, người khác sẽ không đến gần nơi đó.


Mấy đêm này, thực yên tĩnh, nửa đêm cũng không đột ngột vang lên tiếng kêu của chim đỗ quyên nữa.


Hệ thống lúc nay đây thật sự vô cùng hy vọng ký chủ tính sai, nghĩ đến một ngày ký chủ kêu mình: Hệ thống ba ba, trời ơi?! Cảm giác số hiệu đều đang sôi trào.


Mạc Chi Dương không chỉ chú ý đến động tĩnh bên ngoài Thừa Càn Cung, còn để ý Vị Ương Cung, không thể để Trần Bá Ngôn chuồn ra, để gã ngốc ở trong cung.


Đã dưỡng thương nhiều ngày, ngón tay Đường Uyển Uyển đã khá hơn nhiều, còn chú ý đến, một đêm này thừa dịp mọi người đều ngủ hết, gọi cung nữ canh đêm lui ra, phủ thêm áo choàng, cầm một cái đèn cung đình, liền đi đến phía sau hoa viên.


Đã là ngày mười một tháng tám, phía bắc kinh thành, lúc này cũng đã bắt đầu lạnh, vừa ra khỏi cửa không bao lâu, áo choàng trên người Đường Uyển Uyển cũng đã dính chút sương sớm.


Từ bên trong tẩm điện ra ngoài, vòng qua hành lang dài, liền đến hoa viên phía sau hậu viện, hai bên trồng đầy cây trúc, vẫn luôn đi trên đường đá xanh, đến khi nhìn thấy một hồ nước nhỏ.


Bên cạnh hồ nước nhỏ là một ngọn núi giả, Đường Uyển Uyển vén làn váy đi lên bật thang, dọc theo hồ nước vẫn luôn đi đến phía trước đối diện hai bên núi giả, nhẹ nhàng gọi một câu: "Trần công tử?"


Trần Bá Ngôn nghe được thanh âm, lúc sau lập tức mở to mắt, lại không dám lên tiếng, lại tinh tế phân biệt thanh âm, lúc sau mới biết được âm thanh trước cửa chính là thanh âm của vị cô nương cứu mình: "Ta ở đây."


Nghe được thanh âm, Đường Uyển Uyển tránh lá cây đi qua, đèn cung đình soi sáng bóng đêm dưới chân, làm người đi tự tin hơn một chút, đi vào trong thạch động núi giả, mới nhìn thấy gã.


"Trần công tử, có khoẻ không?" Đường Uyển Uyển khom lưng đi vào, thật cẩn thận để đèn cung đình qua một bên, lúc này mới có tâm tư đi đánh giá hắn ta: "Đã vào thu nhiều ngày, ta lại để Xuân Phúc đưa chút xiêm y tới cho ngươi."


"Đa tạ cô nương." Trần Bá Ngôn muốn chắp tay thi lễ cảm tạ, nhưng tay vừa động xưng bả vai liền truyền đến cơn đau, đành phải thôi, một mũi tên kia thật sự rất tàn nhẫn.


Đường Uyển Uyển cố ý vươn tay, nhìn đến miệng vết thương trên tay gã: "Không cần, cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngôi chùa, chỉ muốn làm chuyện tốt, quan trọng nhất là ngươi phải dưỡng thân thể cho tốt, mau một chút thoát khỏi địa ngục nơi đây."


Quả nhiên, Trần Bá Ngôn nhìn thấy miệng vết thương trên tay nàng: "Ngươi, Đường cô nương tay của cô?"


"Là bị bệ hạ phạt, có lẽ là ta làm không tốt việc gì đó, nên mới đến nỗi này, Trần công tử không cần lo lắng, ta đều đã quen, bệ hạ hỉ nộ vô thường..... Trong cung người người đều biết, nếu đụng trúng họng súng cũng chỉ có thể trách vận khí mình không tốt."


Nói một phen này, nhưng lại đem Kỳ Quan Ngạn nói đến không đúng tí nào.


Quả nhiên, Trần Bá Ngôn nghe xong rất tức giận: "Hôn quân bạo quân, người trong thiên hạ này đắc tội gì hắn, nước sôi lửa bỏng, bá tánh có tội gì? Đường cô nương ngươi thật vất vả."


'Độ hảo cảm của Trần Bá Ngôn hiện tại là 95, thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực.'


Trong đầu vang lên âm thanh máy móc lạnh băng, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm, Đường Uyển Uyển miễn cưỡng cười lắc đầu: "Trần công tử, ngươi vẫn là dưỡng thương cho tốt đi, đừng tức giận."


Mục đích đã đạt được, Đường Uyển Uyển mất đi hứng thú nói chuyện với gã, trấn an vài câu rồi rời đi, nếu không phải hệ thống đột nhiên ban bố nhiệm vụ chi nhánh, yêu cầu xoát độ hảo cảm của Trần Bá Ngôn, nàng cũng sẽ không hơn nữa đêm chạy đến đây.


Hệ thống từng nói, thời điểm máu chốt Trần Bá Ngôn sẽ trợ giúp nàng, nàng cũng từng cho phụ thân đi tra Trần Bá Ngôn này, nhưng lại không có động tĩnh gì.


Thôi, hiện tại bỏ qua một bên hết, chờ một ngày gia yến trung thu, đem nhiệm vụ hoàn thành lại nói tiếp, lúc này mới dư lại thời gian mấy ngày.


Nhưng thật ra, Kỳ Quan Ngạn không phải là bạo quân, hắn thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng từ xưa người nắm lấy hoàng quyền đều như thế, trong triều cùng biên cương, mỗi người đều phải cẩn thận chặt chẽ, sợ xảy ra sơ xuất.


Từ khi hắn đăng cơ đến nay, ân ra ân oán ra oán, nhưng củng cố ranh giới, bá tánh cũng xem như an cư lập nghiệp, khương tộc ở biên giới là bởi vì hắn thủ đoạn tàn nhẫn, mới không dám quấy rầy, coi như quốc thái dân an.


Một mạt ánh nến kia, ở đầu thu ban đêm có vẻ phá lệ thấy được.


Mạc Chi Dương đứng ở cách đó không xa nhìn Đường Uyển Uyển từ núi giả trở về, đại khái đã biết Trần Bá Ngôn ở nơi đó, nhưng vẫn là có vấn đề không nghĩ ra: "Đường Uyển Uyển có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, nghĩ đến cũng có chút thủ đoạn, vì sao Vân Quốc vẫn bị Khương tộc tiêu diệt?"


"Nàng có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, 90% nguyên nhân đều là nhờ hệ thống, bản thân nàng có chút thông minh cũng đủ tàn nhẫn, nhưng là do hệ thống nữ hoàng chỉ giúp trợ nàng lên làm nữ hoàng liền tính là hoàn thành nhiệm vụ, giữ được giang sơn hay không thì phải xem thủ đoạn chính trị của bản thân, Đường Uyển Uyển tại phương diện này chính là một phế vật."


Cũng chính vì vậy, mới dẫn đến nữ hoàng đăng cơ không được mấy năm, quốc lực suy giảm cuối cùng bị Khương tộc diệt quốc, suốt 4000 vạn dân tộc chết dưới tay dị tộc này.


"Quả nhiên, tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng nhưng giữ giang sơn khó." Mạc Chi Dương yên lặng không một tiếng động lui ra, hiện tại y cũng không tính bắt Trần Bá Ngôn.


Công việc trong cùng ngày càng nhiều lên, đều vì chuẩn bị cho ngày trung thu, phủ Nội Vụ và Lễ Bộ cũng đều chuẩn bị gia yến cùng yến ngắm trăng, thoạt nhìn náo nhiệt vô cùng.


Mạc Chi Dương đứng dưới hoàng hôn, nhìn một nô tài bưng bánh trung thu đi, có chút thèm, nhưng phải chờ đến thời điểm không có ai, mới có thể đi Ngự Thiện Phòng lấy.


Hệ thống tính tính còn có bốn ngày, có chút gấp không chờ được: "Chúng ta tính toán đánh cược đi? Nếu không cậu kêu một tiếng hệ thống ba ba trước? Để tôi còn cảm thụ một chút vui sướng trước."


"Ồ, phải không?" Mạc Chi Dương cười, qua đêm mai ngươi liền biết ai mới là ba ba ai!


Kỳ Quan Ngạn không thích những ngày này nhất, nhưng cố tình ngày tết đều phải tổ chức yến hội, khao thưởng quần thần, thay long bào, đội lưu quan lên, tuệ châu dài che khuất thần sắc không vui của hoàng đế.


Giang hai tay cho Cao Ngũ Phân sửa sang lại xiêm y, quay đầu nhìn về ra bên ngoài, lúc này mặt trời vừa ló ra, ánh chiều tà phía chân trời quấn quýt không chịu rút đi, đã trung thu, đứa nhỏ kia đã ăn điểm tâm chưa?


Mấy ngày nay luôn nhớ tới y, nhưng lại không dám nhìn, trong lòng có dự cảm, vừa nhìn thấy liền không thể vãn hồi.


Ngồi long liễn hướng đến điện thái hoa đi, còn chưa tới đã nghe thấy được âm thanh nhẹ nhàng nhợt nhạt của buổi lễ, Kỳ Quan Ngạn nhắm mắt lại, lười nhìn xem người xung quanh, lại muốn nhìn người nhưng không có xung quanh.


"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"


Kỳ Quan Ngạn ngồi trên long ỷ ở nơi cao nhất, vung tay áo: "Các khanh bình thân."


Điện thái hoa thật sự náo nhiệt, ca vũ ở chính giữa ca múa trợ hứng, quần thần từng người ngồi trên bàn nâng ly cười nói, bên ngoài cung điện là tiếng trúc sao động.


Tháng tám trung thu nên là người người đoàn viên, hẳn là rất vui mừng, nhưng Kỳ Quan Ngạn chỉ bưng chén rượu trong tay, không chút để ý nhìn quét xung quanh, cách đó không xa ngồi mấy mấy người đến tên cũng không biết, thật không thú vị.


Thanh âm ca cơ kia, còn không bằng thanh âm mềm mại của đứa nhỏ kia khi kêu một tiếng bệ hạ, dáng người vũ cơ kia cũng không tốt, nơi nào có mạnh mẽ như rồng của đứa nhỏ kia.


So sánh tương đối, sau đó mới phát hiện đứa nhỏ kia chỗ nào cũng đều tốt, như thế nào cũng đều là tốt nhất.


Đột nhiên, vũ cơ trong sân đều lui ra, một vị nữ tử tuyệt sắc mặc một bộ vũ phục màu đỏ, chân trần chậm rãi đi lên đài, khăn màu xanh che khuất mặt, tóc vẫn chưa có đồ trang sức gì, tiếng tùng trát ở sau lưng.


Lúc này, nhạc sư nhìn nhau, đột nhiên dừng lại, chỉ có tiếng sáo từ từ vang lên, trong trẻo uyển chuyển, thổi chính là bài 《 xuân giang nguyệt 》.


Tiếng sáo kia vang lên, trước mắt bao nhiêu người, nữ tử vũ y mà đỏ cũng bắt đầu chuyển động, mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, nữ tử này nguyên bản chính là Hoàng Hậu nương nương.


Mọi người đều nhìn về phía Tả thừa tướng, tiện đà thu âm thanh nín thở, lại không dám thưởng thức, dáng múa của Hoàng Hậu, chỉ có Hoàng Thượng mới có tư cách xem.


Toàn bộ đại điện, tất cả mọi người đều cúi đầu, nhạc sư thổi sáo đều đưa lưng về phía sau, hội thịnh yến này đây là thuộc về một mình Kỳ Quan Ngạn.