Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học - Chương 74: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (17)




Nhưng đến thời điểm kia, trâm ngọc đã cắm vào da thịt, Thất công chúa thấy máu từ trong miệng vết thương chảy ra, toàn bộ sức lực giống như bị rút cạn, ngồi bịch xuống đất: "Ta giết ngươi, liền có thể trở thành sủng phi."


Mấy tên thị vệ tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng đem người đang hành hung giữ lại, mặt khác có hai người đi xem xét người bị thương, nháo thành một đoàn.


Trong này có một người đã từng gặp qua Mạc Chi Dương nói chuyện cùng Hà thống lĩnh, đột nhiên lên tiếng: "Người này không phải là tiểu ám vệ bên cạnh bệ hạ sao?"


Độc dược phát tác dụng, làm Mạc Chi Dương mơ màng nhắm mắt lại.


Bởi vì là ám vệ bên cạnh bệ hạ, thị vệ cũng không dám đè nặng, liền nhanh chóng kêu người đi bẩm báo Hà thống lĩnh, hỏi nên làm thế nào.


Cũng vừa lúc hoàng đế ngồi long liễn trở về, Hà thống lĩnh cũng đi theo trở về cung, đi bên cạnh Cao Ngũ Phân, cùng nhau ở bên cỗ kiệu hoàng minh sắc hoa lệ hầu hạ.


Kỳ Quan Ngạn bên trong kiệu, cũng không biết tại sao lại luôn cảm thấy thấp thỏm, xoa trán thả lỏng tinh thần một chút.


Thị vệ đón kiệu liễn vội vàng chạy tới, đến bên tai Hà thống lĩnh, hạ giọng bẩm báo: "Hà thống lĩnh, Mạc Chi Dương bị thương."


"Cái gì?!" Kỳ Quan Ngạn xốc màng kiệu lên, sắc mặt trắng bệch.


"Bệ hạ, bệ hạ!" Cao Ngũ Phân nhìn người từ trên kiệu nhảy xuống, nhìn đến kinh hồn khiếp đảm, muốn duỗi tay đỡ người, nhưng căn bản không có cơ hội, bệ hạ vừa chạm đất liền chạy.


Một đống người ở phía sau chạy theo, Cao Ngũ Phân cũng lo lắng, nhưng càng lo lắng thân thể của bệ hạ.


Kỳ Quan Ngạn lúc này mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, mũ miện trên đầu cũng hỗn độn, run rẩy từ trên tay thị vệ tiếp người đã hôn mê, miệng vết thương trên bả vai còn chảy máu.


"Dương Dương, Dương Dương." Kỳ Quan Ngạn nhẹ giọng gọi hai câu, mềm nhẹ như lông chim, sợ chạm trúng miệng vết thương trong lòng ngực y, hô hấp vẫn còn nhưng lại rất mỏng manh: "Mau đi mời thái y, đem tất cả gọi đến cho trẫm, mau!"


Gắt gao đem người ôm vào trong ngực, Kỳ Quan Ngạn lần đầu tiên cảm thấy tuyệt vọng như vậy, hắn mới rời đi có nửa ngày, vì sao lại xảy ra chuyện này?


Tẩm điện Thừa Càn Cung mênh mông quỳ đầy người, thái y, cung nhân hầu hạ, rõ ràng có nhiều người như vậy, nhưng lại yên tĩnh đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.


Y thuật cao siêu nhất Thái Y Viện là Thái Y Thư lệnh, Triệu thái y xem mạch xong, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống: "Khởi bẩm bệ hạ, Mạc ám vệ tuy bị ép uống độc dược, nhưng may mà liều lượng cực nhỏ, lại kịp thời thúc giục phun ra, cho nên không gây ra vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị hôn mê.


Miệng vết thương trên vai, tuy thấy máu, nhưng cũng không sâu cho nên không nguy hiểm đến tính mạng, vi thần kê vài đơn thuốc, sắc thuốc uống vào, sẽ không thành vấn đề, chẳng qua Khổng Tước Đảm dược tính mãnh liệt, có khả năng sẽ hôn mê mấy ngày."


Ngồi bên cạnh giường, Kỳ Quan Ngạn gắt gao nắm chặt tay y cuối cùng cũng buông ra, lòng bàn tay còn dính máu, móng tay được cắt tỉa gọn gàng cũng nhiễm màu đỏ: "Mau đi sắc thuốc."


"Vâng." Triệu thái y thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dạng vừa nãy của bệ hạ, nếu không cứu được đứa nhỏ này, người trong tẩm điện này sẽ không sống nổi.


Từ xưa đến nay, chức nghiệp thái y luôn có độ nguy hiểm cao.


Người trong cả phòng đều sợ đến thở không ra hơi, vì sợ một người trong số họ vô tình làm hư bảo bối của mình, Kỳ Quan Ngạn xua tay: "Đi xuống."


Trong điện chỉ còn lại hai người, nhìn người đang hôn mê, tim Kỳ Quan Ngạn như bị dao cắt, nếu sớm biết để y một mình trong cung, sẽ xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ mang y theo bên người.


Nắm lấy tay y, trên cổ tay có dấu vết bị dây thừng thít chặt, nhẹ nhàng hôn lên vết thương, mềm mại tựa lông chim phất qua: "Đều tại trẫm."


Lại tự trách bản thân lại cảm thấy đau khổ, trái tim của Kỳ Quan Ngạn như bị dây đàn buộc chặt, thở không ra hơi.


Cũng không biết ngủ bao lâu, Mạc Chi Dương mơ màng mở to mắt, ánh mắt có chút mất tập trung, chậm rãi nhìn cảnh tượng rõ ràng trước mắt, nơi này rất quen thuộc, quay đầu lại liền nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường.


Nhưng trạng thái lúc này của Kỳ Quan Ngạn rất không ổn, thoạt nhìn rất mệt mỏi và tiều tụy, trên cằm cũng lú nhú vài cọng râu.


Thoạt nhìn ngược lại hắn mới giống như người hôn mê, chậm rãi nâng tay lên, dùng giọng nói khô khốc, nhẹ nhàng kêu một một câu: "Bệ hạ!"


Mấy ngày nay Kỳ Quan Ngạn đều ở đây trông chừng y, cơm cũng không ăn, triều cũng không lên, chỉ ngồi yên ở mép giường, cũng không biết bị làm sao, đầu óc lại như lâm vào cảnh trong mơ, một hồi mờ mịt hư vô.


Giấc mộng này, lại được một tiếng bệ hạ nhẹ nhàng đánh thức.


Quay đầu một cách máy móc, nhìn thấy bàn tay duỗi về phía mình, trong tiềm thức nắm lấy, hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay thật là hư ảo, dường như là giả, Kỳ Quan Ngạn ngập ngừng gọi: "Dương Dương."


"Vâng." Mạc Chi Dương cảm thấy cảm xúc của hắn không đúng, vì thế ngoan ngoãn đáp lại.


Được đáp lại, trái tim treo lơ lửng ba ngày của Kỳ Quan Ngạn cuối cùng cũng được thả xuống, từ trạng thái căng thẳng liền được thả lỏng, cúi người muốn đem người gắt gao ôm lấy, dung nhập vào trong cốt nhục, nhưng lại sợ làm đau y.


Nên đành phải cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, một bên khắc chế dục vọng mãnh liệt của mình, một bên ôn nhu nói nhỏ bên tai y: "Ta hứa sẽ không bao giờ để ngươi rời xa ta một bước, chúng ta phải đời đời kiếp kiếp không rời xa nhau, cùng sống cùng chết, vĩnh viễn không chia lìa."


Đại Kim Mao đoán chừng là đang sợ hãi, Mạc Chi Dương vươn tay ôm lấy hắn, dùng gương mặt mình cọ cọ mặt hắn, giống như mèo con đang làm nũng: "Không xa không rời, Dương Dương sẽ luôn bảo hộ bệ hạ."


Nhưng Kỳ Quan Ngạn đã ba ngày đều không để ý tới bản thân mình, cằm có chút râu con đâm làn da trắng nõn của Mạc Chi Dương hồng lên, ngược lại tựa như trên nền tuyết trắng tản từng cánh hoa mai.


Độ ấm còn lưu lại trong lòng ngực mới là chân thật nhất, Kỳ Quan Ngạn chậm rãi ôm người ngủ mất.


Thấy người trên người mình ngủ mất, Mạc Chi Dương thở dài, đem người kéo qua, để hắn nằm trên giường ngủ, đắp chăn lên giúp hắn, lại thở dài: Lúc này đây là y tính sai, chỉ đề phòng Đường Uyển Uyển nhưng lại quên mất NPC Thất công chúa này.


Một giấc này Kỳ Quan Ngạn ngủ đến khi trời tối, đột nhiên mở to mắt, duỗi tay ra liền sờ trúng người quen thuộc bên cạnh, tảng đá lớn trong lòng ngực cuối cùng cũng thả xuống.


"Bệ hạ, tỉnh rồi sao?" Mạc Chi Dương ngủ không sâu lắm, bị nháo một hồi cũng tỉnh lại, trong bóng tối vươn tay ra ôm lấy eo người bên cạnh, ôn nhu nói: "Đừng sợ đừng sợ, Dương Dương ở đây."


Kỳ Quan Ngạn thở phào nhẹ nhõm, trở tay ôm lấy y: "Dương Dương, đừng rời xa ta."


Khi người tỉnh lại, mặc dù trong lòng Kỳ Quan Ngạn còn sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng có tâm trạng lo đến việc của mình, tắm rửa sửa sang lại dung nhan cho tốt, cũng đã đến lúc phải thượng triều.


Lúc trở lại, nhìn thấy y đang dựa gối uống cháo, còn chưa kịp thay triều phục hắn đã đi tới, ngồi ở mép giường cầm lấy bát cháo trong tay y: "Ta đút ngươi ăn."


Ngoan ngoãn đưa bát cho hắn, Mạc Chi Dương nghiêng người uống cháo trong muỗng: "Bệ hạ ăn sáng chưa?"


“Cao Ngũ Phân đã đi chuẩn bị, lát nữa sẽ dùng.” Sau khi cẩn thận đút từng muỗng một, Kỳ Quan Ngạn nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của y, lông mi rung động thật sự rơi xuống.


Mạc Chi Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, liền dừng lại động tác uống cháo: "Lúc thần bị ép thuốc, có một nam nhân rất đẹp đã tốt bụng cứu thần, nhưng thần không biết hắn ta là ai."


Dương Dương nói, hẳn là cũng phát hiện Tam công tử bị hôn mê cùng nhau, không nghĩ tới hắn ta còn có lòng tốt như vậy, hiện tại đã nhốt thủ phạm lại, đã nhiều ngày không có thời gian bận tâm, bị y nhắc tới, cũng nhớ tới phải xử lí.


"Nếu đã cứu Dương Dương, vậy đương nhiên là người tốt, sẽ không có chuyện gì với hắn ta, ngoan ngoãn uống cháo đi.” Kỳ Quan Ngạn sẽ cho một con ngựa để hắn ta đi, dù sao hắn cũng đã cứu Dương Dương.


Cúi đầu uống cháo, Mạc Chi Dương lại suy nghĩ, có lẽ cơ hội này có thể cho hắn ta thoát khỏi nơi này, trời cao đất rộng mặc hắn ta tiêu dao.


Dương Dương uống cháo xong, uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi, Kỳ Quan Ngạn đi ăn sáng, uống sữa đậu nành rồi mới sực nhớ ra: "Cao Ngũ Phân, người ở Nam Sở kia thế nào?"


“Bệ hạ, đóng cửa rồi, chẳng qua là kẻ điên đang khóc la phải làm sủng phi.” Cao Ngũ Phân vừa nói vừa cúi đầu, quả nhiên nghe thấy tiếng bát sứ rơi xuống, sợ tới mức rụt cổ lại.


Đâng chết! Thật là nằm mơ giữa ban ngày!


Kỳ Quan Ngạn buồn bực, đồ ăn sáng cũng ăn không vô: "Ta không muốn gặp lại nàng ta, nghiền xương thành tro ngươi hiểu không?"


"Vâng.” Không nói tới hoàng đế cho dù là Cao Ngũ Phân cũng hận đến ngứa răng, lúc ông nhìn thấy đứa nhỏ kia, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơi thở yếu ớt, suýt chút nữa đã tắt thở, thật đau lòng.


"Chuyện khác, kêu thái y chăm sóc hắn ta cho tốt, rồi thả ra khỏi cung đi.” Kỳ Quan Ngạn sẽ không giữ người này lại, bởi vì hắn đã cứu Dương Dương, ít nhiều ở trong lòng Dương Dương cũng khác.


Nếu tình cảm thực sự sâu đậm theo thời gian thì ngược lại không ổn. Tốt hơn là thả ra khỏi cung, nói với bên ngoài là đã chết cũng tốt.


“Ta phải làm sủng phi, ta là sủng phi.” Thất công chúa vốn đã có chút điên khùng, ngồi ở trên đống rơm, âm u bẩn thỉu, tóc tán loạn, hai mắt đờ đẫn nhìn xuống đất.


Cao Ngũ Phân mang theo một ít tiểu thái giám, vừa thấy người còn lãm nhãm muốn làm sủng phi, phỉ nhổ một ngụm: "Đồ không biết xấu hổ, ngươi là cái thứ gì chứ!"


Nói xong liền nháy mắt với hai thái giám phía sau: "Thất công chúa Nam Sở, hôm nay chết đuối, biết làm thế nào rồi chứ?"


"Vâng.” Hai tên thái giám bước vào phòng giam, một người trong đó đang bưng một cái bồn đầy nước, nước lắc lư nhưng không chảy ra ngoài.


"Thất công chúa đã chết."


Mạc Chi Dương nhắm mắt lại, đột nhiên nghe được những lời này, mở to mắt ra liền nhìn thấy Kỳ Quan Ngạn đang xem tấu chương bên cạnh giường, hai ngày nay càng thêm bất an, không chịu rời y dù chỉ nửa bước.


Giãy giụa ngồi dậy: "Bệ hạ."


“Vết thương còn đau không?” Kỳ Quan Ngạn buông tấu chương trong tay xuống, quay đầu nhìn y, mấy ngày nay sắc mặt càng tốt lên, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.


“Không đau, không sao cả.” Thực ra vết thương không sâu cũng không lớn, sau khi kết vảy cũng không còn đau, Mạc Chi Dương bò tới, nằm ngửa trên giường, tựa đầu vào đùi của hắn: "Bệ hạ, thần còn có thể đi thu vây* sao?"


(*) Thu vây: săn bắn mùa thu


Thu vây, Mạc Chi Dương sẽ tính sổ với Đường Uyển Uyển, vị cao thủ lúc trước, tuyệt đối không phải Thất công chúa tìm tới, chuyện này nếu nói Đường Uyển Uyển không tham dự, chỉ sợ quỷ cũng không tin.


Kỳ Quan Ngạn nắm cổ tay y, trên đó vẫn còn vết sẹo: "Đương nhiên là có thể, nhưng Dương Dương trước tiên phải dưỡng tốt thân thể, khụ khụ..."


Nghe thấy hắn ho khan, Mạc Chi Dương có chút lo lắng, định đi gọi thái y, nhưng lại bị ngăn lại.


Kết quả là vào ban đêm, Kỳ Quan Ngạn thực sự phát sốt, toàn thân nóng như lửa đốt, nhưng hắn hiếm khi ý thức không được rõ ràng, thái y tới xem, nói là mấy ngày nay mệt nhọc quá độ.


Được rồi, có hai người bệnh.


Mạc Chi Dương ngủ cùng hắn, thỉnh thoảng đưa tay sờ trán hắn để chắc chắn nhiệt độ giảm dần đi mới yên tâm.


Nhưng Kỳ Quan Ngạn người này, xấu xachính là xấu xa, bệnh cũng có thể lăn lộn, một phen nắm lấy tay y: "Thái y nói phải đổ mồ hôi mới tốt, Dương Dương giúp ta?"


"Huh?"