Tuyết Nguyệt Chi Vân

Chương 12: Khai thông tâm mạch




Ở chính điện Ma Giới, Ma Tôn ngồi trên ngai vàng, hắn ngả người tựa vào ghế, tay chống lên thái dương nghiêng người nhắm mắt, phong thái ung dung tự tại giống như đang ngủ.

Ở dưới Tử Nhan bẩm báo:

- “Tôn Thượng, Thiên Đế nay đã như rắn mất đầu. Thái Tử cũng đang ở dưới Nhân Gian lịch kiếp, cho dù người Thiên Giới có muốn giấu cũng không thể. Nhân cơ hội này chi bằng sang bằng Thiên Giới, đoạt lấy thần kiếm…”

- “Không vội!”

Hắn ung dung trả lời, mắt cũng không thèm mở lên.

- “Nhưng mà quân binh của chúng ta sau trận chiến cũng tổn thất nghiêm trọng, nếu để Thiên Giới hồi phục quân binh đánh vào Ma Giới thì e rằng sẽ mất thế chủ động. Chi bằng người ra tay giết chết Thái tử Thiên Giới đang lịch kiếp kia, rồi tấn công Thiên Giới.”

Hắn từ từ mở mắt, khoé môi hắn từ từ cong lên:

- “Có việc gì phải vội chứ!. Thái Tử Thiên Giới cho dù lịch kiếp thành công thăng thần thì vẫn không phải là đối thủ của bổn toạ. Không phải trong tay chúng ta có quân cờ Phượng Chi sao? Bổn toạ muốn xem thử vở kịch gà nhà tự cắn nhau sẽ thú vị như nào.”

Tử Nhan có vẻ không đồng tình với Ma Tôn.

Đôi mắt Tuyết Cảnh Nguyệt bỗng rực đỏ, trở nên tàn ác, khác hẳn với phong thái ung dung khi nãy. Giống như chỉ cần một giây cũng có thể giết chết con mồi không chút dấu vết.

- “Sao? Ngươi có ý kiến gì sao?”

- “Thuộc hạ không dám!”

Cô ta cho dù không ủng hộ hắn, nhưng cũng không thể không nghe lệnh. Ma Tôn nổi tiếng trước nay chưa từng nể tình ai, cho dù cô ta là thuộc hạ thân cận, Cung chủ Nhạn Ti Cung có quyền hành quan trọng ở Ma Giới cũng phải quy phụng hắn, nếu dám phản đối ắt là chết ngay tức khắc.

Thấy Tử Nhạn sợ hãi cúi đầu. Hắn chỉ nhàn nhạt nhắm mắt lại như không quan tâm, đối với hắn mà nói, chuyện giết chết Thái Tử là đơn giản, nhưng nếu giết chết hắn khi lịch kiếp thì sẽ không còn khả năng thăng thần nữa.

Vậy quả thật Thiên Giới lại trở thành lũ phế vật vô dụng, thật không hề thú vị.

Hắn muốn để cho Thiên Giới sống trong tháng ngày lo được lo mất, ngay cả người duy nhất xứng làm đối thủ của hắn là Phượng Chi bây giờ không phải đã nằm trong tay hắn mặc hắn khống chế sao?. Hắn muốn chơi đùa nàng, biến nàng tự tay đoạt kiếm phản bội Thiên Giới, lại ngoan ngoãn nghe lời hắn trở thành quân cờ, như vậy mới thú vị!

———

Một ngày nữa lại trôi qua, ngay cả kiếm Chi Vân cũng không cầm nổi, chứ chưa nói đến thuật ngự kiếm.

Toi rồi, thật sự lần này không ngự được kiếm, bị đuổi khỏi tiên môn, không những rước nhục vào thân mà con bị tên rắn độc thúc thúc bóp nát không còn xác mà chôn.

Trời tối, Chi Vân đang ngồi trên bàn trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đen mịt kia vắt óc suy nghĩ làm cách nào có thể ngự kiếm. Không có tiên căn, vận nội công còn không thể. Để vào được tiên môn cũng chỉ do mấy trò vặt vãnh, thật sự là bị đồn vào đường cùng mà.

Cô cảm giác lành lạnh sau lưng, cô hơi nghiêng đầu ra sau nhưng không quay lại, không cần phải nghĩ, ai tới cũng tới.

Tuyết Cảnh Nguyệt thấy cô không hốt hoảng, không quan tâm đến hắn thì có chút kỳ lạ. Bình thường lá gan nhỏ như vậy, nay lại không thấy động tĩnh gì, lại chỉ ngồi đó im lặng, thật yên tĩnh đến mức làm người khác không thoải mái.

“Có chuyện gì sao. Nay thấy ta cũng không chào?”

Hắn lên tiếng mở miệng trước, cô vẫn không ngoảnh đầu lại:



“Chi bằng Thúc cầm kiếm một phát cắt đứt cổ con. Hay là dùng tay dứt khoát bóp nát cũng được. Có cách nào chết nhanh chóng tốt nhất là làm luôn đi. Con thất sự không đảm đương nổi nhiệm vụ này.”

Hắn chỉ cười nhẹ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô. Theo động tác cô ngoảnh mặt sang, nay hắn không còn mặc đồ trắng nữa mà là bộ đồ màu đen tuyền. Có phải hắn đã biết rủ lòng thương sợ cô giật mình mà đổi y phục.

Có giết chết cô cũng không tin hắn là người biết nghĩ cho người khác, chắc chẳng qua tiện vớ đại bộ đồ mặc lên mà thôi.

Nhưng suy cho cùng, gương mặt hắn đúng là có thể cân mọi y phục, chất liệu y phục đen lụa bóng, có cảm giác ôm sát cơ thể hắn, toát lên thân hình tiêu chuẩn, bờ vai rộng lớn. Mái tóc trắng cài trâm đơn giản nhưng toát lên vẻ vương giả. Có nữ tử nào không mê chứ! Không! Cô nghĩ lại rồi, ai mê phải tên sát nhân máu lạnh này mới là sự xui xẻo nhất trên trần đời.

“Sao nay lại muốn chết?”

Chi Vân hoàn hồn:

“À, dù sao cũng sắp bị đuổi khỏi tiên môn, sớm muộn gì cũng chết. Thôi thà chết sớm bớt dày vò…”

Gương mặt Tuyết Cảnh Nguyệt không chút biểu cảm, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm gương mặt cô. Cô dường như bị một lực nào đó hút vào trong ánh hắn không thể thoát ra.

Hai người nhìn vào mắt đối phương, ánh mắt của Tuyết Cảnh Nguyệt đổi màu chỉ có cô là đang bị hắn mê hoặc.

“Ngự kiếm không được?”

“Ừm”

Gương mặt cô dần trở nên vô hồn, chỉ không chút cảm xúc nào mà ngoan ngoãn trả lời hắn.

Hắn cầm chén trà lên đưa lên miệng của cô, đút cho cô uống nước. Cô đang bị thuật mê hoặc của hắn không chế, hoàn toàn nằm trong thế bị động mà uống nước.

“Không phải Thế Long giúp ngươi sao?”

Cô chỉ lắc đầu không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn thẳng gào mắt hắn.

“Là tên vô dụng đó không dạy được cô?”

Hắn lại cười nhẹ:

“Vậy để thúc dạy con!”

Mắt của Tuyết Cảnh Nguyệt không còn phát sáng nữa, cô liền lập tức nhắm mắt gục xuống bàn.

Hắn đem cô lên giường ngồi đối diện, hai bàn tay của hắn đan chặt lấy tay cô tiến hành khai thông tâm mạch cho cô để cô có thể sử dụng một chút linh lực.

Vốn dĩ rơi xuống sông Vong Xuyên, tâm mạch bị tắc nghẽn, linh lực bị phong ấn trong cơ thể không thể thoát ra, vì thế mà hắn dễ dàng che giấu thân phận của cô.

Lần này khai thông là để cô có thể dùng một chút linh lực để tu tiên, tuy nhiên nếu dùng chính linh lực hệ hoả sẽ dễ bị phát hiện. Linh Lực của Phượng Chi quả thực khác biệt so với người khác.

Hắn truyền vào trong cơ thể cô một nguồn linh lực hàn băng để thay thế linh lực hệ hoả đang bị phong bế trong huyết mạch. Như vậy, nàng có thể sử dụng linh lực, vừa không bị phát hiện thân phận.

Khi cô tỉnh dậy, đầu đang gối lên đùi hắn. Vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt của hắn ngay trước mắt, cô chợt thấ thần một lúc nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt long lanh của cô khiến hắn nhíu mày, không biết hắn đang nghĩ gì. Chỉ thấy hắn cũng nhìn cô một cách chăm chú.

Trong căn phòng tối, thấp thoáng ngọn nến nhỏ. Hắn đã thổi hết nến chỉ chừa lại một ngọn nến nhỏ đủ để hai người nhìn thấy mặt nhau.



Qua một lúc, hắn lên tiếng:

- “Nhìn đủ chưa?”

Chi Vân hoàn hồn trở lại, vôi ngồi dậy khẩn trương vuốt vuốt tóc. Hắn thấy cô lúng túng làm hành động ngốc nghếch lại bật cười nhẹ, nhẹ đến nỗi cô cũng không thể thấy.

Lần đầu tiên hắn dùng nụ cười này cho người khác, bản thân hắn cũng không thể phát hiện ra.

- “Sao…sao Thúc lại tắt hết nến vậy?”

Hắn lại dùng bộ mặt lạnh lùng nhàn nhã trả lời:

- “Đã quá nửa đêm, không tắt nến để người khác vào kiểm tra phát hiện cô đang nằm trên giường cùng với một nam nhân sao?”

Câu nói của hắn thật biết cách khiến người khác nín họng bất lực, hắn cũng thật biết suy diễn, lại còn ra vẻ vừa giúp cô thoát khỏi tội danh dan díu. Còn không phải do hắn sao, đêm nào cũng tìm đến cô, lại còn giống như danh chính ngôn thuận đột nhập phòng nữ tử. Gác lại suy nghĩ, cô không hiểu lý do tại sao bản thân lại nằm lên đùi hắn:

- “Mà sao thúc lại ở đây, sao con lại nằm trên giường, lại còn…”

Hắn vẫn mặt lạnh không cảm xúc:

- “Ta vừa giúp cô khai thông tâm mạch. Còn truyền cho cô ít linh lực để dùng tạm.”

- “Hả! Thật sao. Vậy là từ giờ con có thể ngự kiếm, cũng có tiên căn rồi đúng không?

- “Có thể sử dụng được hay không còn phải xem thử bản lĩnh của cô!”

Lúc này Chi Vân đã có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh ẫn nhẫn lành lạnh trong cơ thể. Cô đã có thể vận công.

Tuyết Cảnh Nguyệt đưa cô ra phía sau núi, đích thân chỉ dạy cô ngự kiếm. Cô không ngờ hắn là Ma Tôn cao cao tại thượng lại có thể dùng tiên thuật.

Sau một hồi cô cũng có thể nâng được kiếm lên không trung. Hắn cầm lấy tay nàng, một tay để lên hông đưa cô cùng đứng lên kiếm.

Lực của Tuyết Cảnh Nguyệt rất vững, cô cũng nhờ đó mà không bị ngã xuống.

- “Nhớ kĩ, ta chỉ dạy một lần. Khoing học được, tốt nhất không cần sống nữa!”

Vốn dĩ không khí đang có chút lãng mạn thì lại bị lời nói lạnh nhạt của hắn phá tan bầu không khí này.

Cũng do sợ chết mà cô học càng nhanh hơn, chưa đến nửa canh giờ đã có thể tự ngự kiếm.

Cô vô cùng vui mừng:

- “Cảm ơn Thúc thúc. Người đúng là tốt nhất trên đời”

Hắn biết là cô đang cố ý nịnh nọt hắn, nhưng cũng bất giác cười mỉm.

Lại không biết rằng cô đang nghĩ đến Thế Long. ‘Đúng là so với Thế Long, tên thúc thúc này càng lợi hại. Nhan sắc có vẻ cũng trội hơn, nhưng mà… mái tóc này… có vẻ tuổi còn cao hơn’