Vừa bước vào Nghị Tuyết Lâu đã thấy sự hoành tráng của nơi đây. Có tất cả ba tầng đầu. Ở tầng trệt, mọi người đông đúc ngồi ở bàn vừa ăn uống vừa xem đàn múa. Các cô nương ở đây đều rất đẹp, tài nghệ cũng rất giỏi. Từng động tác thướt tha nhẹ nhàng, từng tiếng đàn tiếng sao vang lên đều khiến người ta mê đắm.
Bốn người đến chỗ khu vực bàn trống, lại không ngờ chọn được ví trí khá tốt, ở vị trí này có thể nhìn rõ sân khấu nhất. Hạ Chi Vân suýt xoa với vẻ hoành tráng náo nhiệt nơi đây. Vừa nhìn thấy các cô nương trên sân khấu đã không thể rời mắt, nghĩ rằng nếu mình ở trên đó chắc cũng sẽ khiến Thế Long si mê. Đến lúc đó cô sẽ nhân cơ hội tỏ tình với Thế Long, chỉ cần tự viễn cảnh trong lòng đã dâng lên cảm xúc vô cùng sung sướng.
Trong khi mọi người đang gọi món với tiểu nhị, Hạ Chi Vân đã kiếm cớ đau bụng đi tìm nhà xí để trà trộn vào đám người biểu diễn.
Ở trên tầng cao nhất, trong căn phòng sang trọng nhất, Cố Nghị ngồi trên ghế nghe thuộc hạ - Vệ Trung báo tình hình:
- “Vương Gia, đám người Hạ Chi Vân đã vào đây. Hiện tại Lôi Chi Kỳ vẫn đang dạo chơi trên chợ, cách rất xa chúng ta. Hơn nữa thuộc hạ vừa thấy Hạ tiểu thư lén lút lên tầng một, giống như đang muốn trà trộn vào đám nữ tử biểu diễn.”
Cố Nghị nghe đến đây thì bật cười một tiếng:
- “Ồ, cô ta rốt cuộc muốn làm trò gì vậy. Vốn dĩ muốn đánh úp đám người Thế Long đoạt đồ, sẵn tiện tìm manh mối từ Hạ Chi Vân. Không ngờ cô ta lại khiến ta bất ngờ.”
- “Vương Gia, vậy có cần thuộc hạ xử…”
Cố Nghị lạnh lùng cắt ngang:
- “Không cần! Vốn dĩ ta muốn chơi với cô ta. Vậy cứ để cô ta biểu diễn, ta lập tức có cách tiếp cận.”
- “Vâng! Đám binh sĩ và ám vệ đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần Vương Gia ra ám hiệu, lập tức sẽ ra tay.”
Cố Nghị chỉ gật đầu nhẹ một cái, Vệ Trung ngay tức khắc liền không còn thấy đâu. Hắn lúc này nở một nụ cười đầy huyền bí, trò chơi chính thức bắt đầu!
Hạ Chi Vân sau khi tìm được nơi các cô nương thay đồ biểu diễn, nhân lúc một vũ cơ chủ diễn múa đang đứng một mình, liền dùng chút võ công ít ỏi của mình ra tay đánh ngất vũ cơ đó, mà lại đánh sai vị trí huyệt nên phải đánh đến lần thứ 3 cô ấy mới ngã xuống. Hạ Chi Vân hốt hoảng đưa tay kiểm tra hơi thở, thấy cô nương đó còn sống thì thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng thay y phục, có lẽ cảm thấy tự thấy áy náy nên đã để lại cho cô ta ít bạc, coi như bù đắp.
Cô mặc bộ y phục khác màu với những vũ cơ khác, bởi vì đây là người múa chính nên có phần nổi bật hơn. Hạ Chi Vân đeo khăn che mặt, dự định khi diễn xong sẽ tháo ra và tỏ tình với Thế Long. Cô tự cho mình sắp xếp hoàn hảo, nhưng lúc này mới chợt nhớ ra bản thân không biết múa. Chỉ đành cố gắng vắt óc nhớ lại các điệu múa của các cô nương đã biểu diễn, rời tự thêm thắt tập luyện. Thời gian gấp rút, cô chỉ có thể qua loa tập những động tác đơn giản. ‘Chuyến này xong rồi, chưa từng múa bao giờ lại tự cho rằng mình giỏi, chút nữa mà múa không được thì quê lắm.’
Trong lúc đang do dự, một vũ cơ khác nhìn thấy cô rồi đẩy cô lên sân khấu, mọi ánh đền lúc này đều chiếu thằng vào người cô. Xung quanh tối tăm, chỉ có bóng hình của cô trên sân khấu được toả sáng. Cô bị đẩy lên bất ngờ nên vẫn còn đang đờ người, lúc này quay xuống nhìn phía dưới đã thấy những ánh mắt chăm chú quan sát như đang chờ cô biểu diễn. Ánh mắt của Thế Long cũng bị thu hút từ ánh đèn mà nhìn cô.
Khi mọi người có vẻ đã dường như mất kiên nhẫn chờ đợi, cô mới bắt đầu biểu diễn, trong lòng lo lắng ‘Thôi đành phải đánh liều vậy’.
Khi Cô bắt đầu những động tác tay cơ bản đầu tiên, ánh đèn liền lan toả ra xung quanh. Trên sân khấu lúc này không còn mình cô nữa, mà còn có 4 cô nương phụ hoạ đằng sau. Ngoài ra còn có một vị cô nương cũng đeo khăn che mặt ngồi đánh đàn tranh. Vị cô nương này không gầy gò như những người khác, dáng ngồi cao ráo, đôi mắt lại rất cuốn hút. Ngón tay của cô ấy lướt nhẹ trên dây đàn, âm thanh tao nhã vang lên.
Lúc này Hạ Chi Vân tiếp tục múa những động tác khó hơn, trên tay cô cầm một dải lụa đỏ. Cô uyển chuyển múa bằng hết khả năng của mình, mặc dù dáng không thể chuẩn hay động tác cũng có phần cứng hơn so với các vũ cơ khác biểu diễn. Nhưng với phần nhạc đàn đệm cộng với động tác sáng tạo của cô lại khiến mọi người không cảm thấy nhàm chán.
Tiếng đàn tranh càng ngày càng tăng tiết tấu, động tác múa của cô cũng tăng nhanh. Cô kết màn với cú xoay người năm vòng, sau đó tung dải lụa đỏ, từ trên cao rất nhiều cánh hoa hồng rơi xuống tạo ra màn kết vô cùng ấn tượng. Mọi người bên dưới hò hét sôi động, vỗ tay nồng nhiệt khen “hay”.
Hạ Chi Vân chú ý đến ánh mắt của Thế Long, hắn luôn quan sát quá trình cô múa, cảm thấy vị cô nương này không giống các vị vũ cơ khác ở Thanh Lâu, nhìn vào ánh mắt đã nhận ra đây là Hạ Chi Vân.
Vị cô nương đánh đàn dùng ánh mắt ra hiệu với người áo đen lấp trong bóng tối. Lúc này cánh hoa vẫn đang rơi, cô đang chuẩn bị tháo khăn che trên mặt xuống thì bỗng nhiên rất nhiều yêu quái xông vào. Cố Nghị đang đeo khăn che mặt giả danh làm cô nương đánh đàn thấy đám yêu quái thì chân mày cong lại, đây vốn không nằm trong kế hoạch của hắn.
Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu liền rút kiếm đánh mấy tên yêu quái, mọi người chạy tán loạn, xô đẩy nhau vô cùng hỗn loạn. Ngay lúc đó đám yêu quái từ trên nóc nhà nhảy xuống khiến mái nhà rơi xuống trên sân khấu. Các cô nương phụ diễn đều đã chạy khỏi sân khấu, lúc này cô cũng tính bỏ chạy thì nhìn thấy vị cô nương đánh đàn vẫn đang bất động liền nhanh tới gần rồi kéo cô ấy ra đằng sau. Lập tức một viên ngói rớt xuống làm gãy cả cây đàn tranh.
Hành động của cô khiến hắn bất ngờ chỉ chằm chằm quan sát từng biểu cảm và hành động của cô rồi bị cô kéo tay chạy lên lầu. Điều khiến cô ngạc nhiên là bàn tay của vị cô nương này to hơn tay cô rất nhiều, nhưng ngón tay thon dài lành lạnh rất mềm mại, dáng người lại rất cao không giống một vị cô nương yếu đuối. Nhưng cô không nghĩ nhiều vẫn cầm lấy bàn tay ấy mà chạy.
Khi chạy tới lầu ba, đằng trước là khung cửa sổ rất to đang được mở, nhìn xuống phía dưới từ trên độ cao như vậy khiến cô cảm thấy hoa cả mắt. Xung quanh họ đều bị vây quanh bởi đám yêu quái, đám yêu đó gặp ai cũng bắt. Cô trong lòng đã sợ đến nỗi bàn tay đang nắm tay của Cố Nghị cũng run theo
- “Không ổn rồi, ta không mang theo kiếm, chẳng lẽ phải chết ở đây thiệt sao. Ta vẫn chưa lấy chồng mà…”
Cố Nghị nãy giờ vẫn đang bình tĩnh, chỉ đang quan sát xem cô làm gì, nghe thấy cô nói những lời đó, thầm cười nhẹ:
- “Có gì phải sợ, nhảy xuống dưới đi”
Hạ Chi Vân đang xua tay từ chối chưa kịp nói ‘không’ thì đã cảm giác lành lành từ các ngón tay đặt trên eo mình, hắn kéo cô cùng nhảy xuống dưới qua khung cửa sổ. Chi Vân sợ mất hồn vía chỉ biết nhắm mắt thót tim la nhẹ.
Khi đáp xuống mặt đất cô vẫn không dám mở mắt ra, Cố Nghị buông tay khỏi eo cô rồi nói:
- “Tới rồi cô m mau mở mắt ra đi.”
Hạ Chi Vân từ từ mở mắt thì thấy mình đang đứng trong một khu rừng, xa xa là ánh sáng từ phiên chợ. Cô trố mắt hốt hoảng:
- “Cô đưa ta đến rừng luôn sao?”
Cố Nghị nhàn nhạt trả lời rất chắc chắn:
- “Ở đây cách xa Nghị Tuyết Lâu, chắc chắn đám yêu quái đó sẽ không đuổi theo đến đâu.”
Chi Vân lúc này mới chợt nhận ra trong lúc chạy trốn, khăn che mặt của cả hai đã rơi từ khi nào rồi. Nhìn thấy gương mặt của vị cô nương này: ‘Quả thật là đại mỹ nữ’. Cô lại có chút cảm thấy quen quen dường như đã gặp ở đâu đó. Nhưng chưa kịp hỏi thì xung quanh lại xuất hiện mấy con yêu quái. Cố Nghị lên tiếng:
- “Nguy rồi!”
Hắn bắt lấy tay cô kéo chạy về phía trong rừng. Vừa chạy Chi Vân vừa nói:
- “Sao cô nói ở đây chắc chắn đám yêu quái không đuổi kịp mà?”
- “Đám yêu quái đó không vô dụng như ta nghĩ.”
Chạy được một khoảng, đám yêu quái đã vây lấy hai người, không còn đường để chạy. Cố Nghị dừng chân lại, Chi Vân cũng cúi người thở hổn hển:
- “Không được! Ta không thể chạy được nữa!”
- “Cũng không còn đường để chạy.”
Cố Nghị vẫn bình thản như không trả lời, cô bị lời nói này doạ sợ liền ngẩng mặt lên đã thấy đám yêu quái vây xung quanh không còn đường thoát.
- “Sao cô thản nhiên quá vậy?”
- “Chứ lo sợ thì có thoát được không?”
- “Hả…?”
Cố Nghị vẫn lạnh lùng, cô cảm thấy khó hiểu với vị cô nương này, một cô gái đàn tranh lại có thể không sợ chết mà kiên cường vậy sao? Tự nhìn lại bản thân cô là người tu tiên lại có thể lo lắng đến hai chân còn run rẩy đứng không vững, vì thế mà cảm thấy xấu hổ không thể nói được gì nữa.
Cố Nghị vẫn giữ thái độ không thay đổi, nhưng cô thật sự đã sợ đến mức phải bám lấy cánh tay Cố Nghị để đứng vững, hắn liền quay qua hỏi cô:
- “Cô sợ lắm sao?”
- “Sợ chứ, nữ tử ai thấy cảnh này chả la hét. Ta còn đứng đây chưa ngã ra đất mà xỉu là may rồi đó.”
Cố Nghị gật gật đầu có lệ, coi như cũng hiểu, liền quyết định an ủi cô:
- “Không sao! Chỉ cần không sợ là sẽ không còn run. Đừng ngất xỉu thì sẽ không ngã ra đất. Đừng để bị giết thì sẽ không chết!”
Chi Vân nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu rồi nghĩ: ‘Giờ phút này mà còn giỡn được sao, lại còn có thể giỡn mà mặt không chút cảm xúc nào như vậy’.
Trong số đám yêu quái đó có một tên móng tay sắc nhọn chạy lên đâm thẳng về phía hai người. Cố Nghị đang vận nội công chuẩn bị đánh trả thì Hạ Chi Vân đột nhiên chạy ra phía trước dùng chân đá thẳng vào người tên yêu quái đó, yêu quái bị đá văng xuống đất liền tan biến thành một luồng khí đen rồi tan hết. Cố Nghị cũng bất ngờ với hành động của cô, rõ ràng linh lực và nội công đều rất yếu nhưng vừa nãy cú đá chuẩn xác rõ ràng rất có lực. Ngay cả chính Chi Vân cũng tự cảm thán, trong lúc nguy cấp võ công ít ỏi vẫn may lại có thể dùng được.
Đám yêu quái này hình dạng kỳ quái, không giống người, lại trông rất xấu xí, số lượng rất đông. Hạ Chi Vân và Cố Nghị chỉ có hai người, nếu cô tiếp tục phát huy cùng lắm chỉ đánh lại vài ba con yêu quái. Vốn không thể thắng một đám yêu quái đông như này.