Tuyết Nguyệt Chi Vân

Chương 31: Thả đèn ước nguyện




Cố Nghị cho chuẩn bị ngựa, giống lần trước là một con bạch mã. Hắn lại khoác lên mình y phục dị vực nhưng chưa choàng che kín mít. Mà lần này không chỉ mình hắn, mà cô cũng mặc bộ y phục dị vực.

Cô lững thững bước ra cửa phủ, không biết trên đường đi ra đã nghe biết bao nhiêu người bàn tán rồi, họ đều tỏ vẻ ngưỡng mộ một cách thái quá. Có lẽ là vì cô đang mặc trên người một bộ y phục của dị vực, khắp cả Thành Cửu Tư có lẽ cũng chỉ mình Vương Gia mặc y phục như vậy. Vì vậy cho dù che kín mặt thì đi qua ai cũng sẽ nhận ra.

Nhan sắc của Cố Nghị khi mặc y phục dị vực người trong phủ đã thấy qua nhiều lần rồi, quả thực là đẹp một cách cuốn hút khỏi phải bàn. Còn nữ nhân mặc y phục dị vực là lần đầu tiên họ thấy qua, bọn họ lại cảm thấy thật sự hai người rất giống một đôi tình nhân.

Khỏi phải nói, trong lòng cô biết rõ hắn là cố tình muốn để mọi người biết người chú ý đến cô. Nghĩ vậy trong lòng liền cảm giác kỳ lạ.

Cô chậm chạp bước ra cửa, ngay giây phút Cố Nghị nhìn thấy cô đã đứng hình mất mấy giây, khi cô nhìn thấy hắn cũng bị đơ ra trong giây lát. Hắn đứng hình vì không ngờ cô mặc y phục dị vực rất đẹp, tóc làm kiểu xoăn vừa thả kết hợp thắt bím nửa đầu, cùng với trang sức tôn lên làn da trắng ngần. Còn cô đứng hình vì người trước mặt đang mặc bộ y phục có cùng màu và hoạ tiết với cô. Mà điều quan trọng lại là màu đỏ, trông vừa nổi bật lại vừa rất giống hỉ phục.

Hai cảm xúc khác nhau nhưng cứ thế mà đơ ra trong vài giây. Cô tỏ vẻ tức giận lên tiếng:

- “Huynh… huynh đây là cố ý”

- “Phải! Là cố ý!”

Hạ Chi Vân lúc này như bị cứng họng không biết nói thế nào với độ cợt nhả của hắn nữa. Cô lại không ngờ hắn có thể mặc như vậy cùng cô ra ngoài, cô không can tâm mà muốn đi vô trong lại. Nhưng lại bị hắn giữ chặt tay không thể bước tiếp, liền quay lại liếc hắn một cái. Hắn nhận ra sự tức giận trong đôi mắt ấy nên bèn an ủi cô:

- “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Lần sau không như thế nữa. Nhưng mà lần này đã lỡ may y phục rồi, cô không mặc thì phí lắm. Cô không thấy y phục rất đẹp sao?”

Cô nghĩ trong lòng đúng là bộ y phục dị vực màu đỏ này rất đẹp, với cả hiện tại cô chỉ có đúng bộ y phục này để mặc thôi, y phục của cô đã dơ không thể mặc lại. Hơn nữa trong phủ chỉ có mình Tiểu Thất nhưng dáng người chưa trưởng thành còn nhỏ hơn cả cô, nhìn là thấy cô không thể mặc vừa.

Cô chỉ có thể thở dài chấp nhận mặc bộ này xuống phố chợ nhưng mà trong lòng vẫn ấm ức.

Cũng may mà hắn cuối cùng cũng lấy ra hai áo choàng kiểu dị vực để che đi. Áo choàng màu trắng, che đi gương mặt của cả hai, của cô là dạng khăn cài đầu và khăn che mặt. Cô lại thắc mắc:

- “Huynh muốn che mặt mình như vậy làm gì chứ. Ai chả biết huynh là Vương Gia!”

- “Nhận ra ta nhưng có được nhìn thấy mặt ta hay không là hai chuyện khác nhau, ta vốn là muốn họ dù chưa từng nhìn thấy ta vẫn có thể biết ta là ai?”

- “Ấu trĩ!”

Hắn cười không đáp, bày ra vẻ tự cao tiêu sái, nhìn rất gợi đòn. Hạ Chi Vân cũng hết cách với câu trả lời của hắn, lại bắt đầu hỏi vặn lại:

- “Vậy huynh che là được rồi. Có ai biết ta là ai đâu. Cần gì phải che.”

Cố Nghị lại cười nhẹ:

- “Tại vì không ai biết cô là ai nên mới càng phải che. Nếu như để mọi người nhìn thấy được mặt cô rồi, e rằng sau này ra ngoài ai cũng sẽ gọi là Vương Phi!”

Chi Vân lúc này mới chợt nhân ra, mặc dù hắn nói nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Cuối cùng thì vẫn cùng hắn xuống chợ, có điều lần này cô đã thành công bắt hắn đi ngựa riêng. Mặc dù bản thân cô chưa bao giờ cưỡi ngựa, nhưng cô học rất nhanh, chỉ cần hắn hướng dẫn thì chưa tới nửa canh giờ đã có thể tự cưỡi.

Cả hai cưỡi bạch mã xuống phố chợ, vì hai người quá nổi bật nên mọi người cũng thừa biết hắn là Vương Gia nên cung kính cúi người hành lễ, có điều cũng rất nhiều người để ý đến cô đang đi bên cạnh hắn, lần đầu thấy Vương Gia đưa theo nữ nhân ra ngoài quả là hiếm thấy. Vì vậy mà suốt dọc đường cô có cảm giác hàng trăm con mắt đang nhắm thẳng vào người cô.

Đi đến phiên chợ, cả hai xuống ngựa đi bộ. Cố Nghị đi đằng trước nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng tướng đi của hắn, khoan thai, ung dung phóng khoáng đúng chất vương giả tự do tự tại. Không giống như dáng đi mạnh mẽ dứt khoát của Tuyết Cảnh Nguyệt. Vì phiên chợ khá đông nên đôi lúc cô bị người khác đụng vào mà khó bước tiếp, Cố Nghị không hề do dự cầm lấy tay cô mà bước đi.

Bây giờ đã là chiều, mặt trời xuống núi, họ đang đi về phía Tây nên ánh mặt trời chíu thẳng vào mắt. Cô nhìn thấy gương mặt lấp ló sau lớp vải được mặt trời hoàng hôn chiếu vào của hắn, đẹp đến nao động. Cô thích dáng vẻ tự do tự tại này, dù ở vị trí Vương Gia nhưng không bị ràng buộc, không hề quan tâm lễ nghĩa, từ lần đầu gặp mặt cô chưa bao giờ hành lễ với hắn nhưng hắn cũng không trách phạt cô. Mặc dù những người xung quanh thấy hắn đều lễ phép cúi người nhưng cô biết hắn dường như không để ý. Thậm chí hắn còn căn dặn mọi người đừng coi như không nhìn thấy để hắn tự do đi lại vì thế mà mọi người đi ngang qua cũng không hành lễ nữa.

Mỗi lần đi qua một rạp đồ trang sức, hắn đều dừng lại hỏi cô muốn mua cái nào, hắn rất hào phóng. Cô thì lại rất thích những món trang sức đẹp đẽ này mà không khách sáo lựa được rất nhiều. Cả hai cùng đi dạo, mua đồ, ăn mỳ tại quán ven đường rất vui vẻ. Cảm giác bình dị, từng giây trôi qua đều cảm giác như được làm chính mình. Trước đây ở trước mặt hắn, cô ít nhiều tỏ ra ngại ngùng nhưng khi biết hắn cũng không quan tâm mấy cái vấn đề phép tắc lễ nghi, nên cô cũng bung xoã làm chính mình.

Hắn và cô nói chuyện vui vẻ, mãi đến khi trời tối ánh đèn đường đã được thắp lên. Mặt trăng hôm nay vẫn còn rất tròn, kế bên còn bán rất nhiều lồng đèn. Cô tự nhủ:

- “Cuối cùng thì ta lại một lần nữa bỏ lỡ lễ hội lồng đèn.”

Cô cảm thấy rất tiếc nuối, cô muốn nhìn thấy những lồng đèn lấp lánh bay trên bầu trời, cảnh tượng đó chắc hẳn rất đẹp. Nhưng mà hiện tại cô đã bỏ lỡ, thậm chí nhiệm vụ cũng bất thành.

Cố Nghị không hiểu sao lại cố thể nghe thấy lời thì thầm của cô, liền dắt cô đi đến rạp bán lồng đèn. Cô liền giựt giựt cánh tay áo hắn:

- “Đi đâu vậy?”

- “Mua lồng đèn, không phải cô rất thích thả lồng đèn sao?”

- “Nhưng mà đã qua lễ hội lồng đèn rồi!”

Cố Nghị cười một cái, mang theo sự nuông chiều:

- “Vậy thì bây giờ ta thả cũng đâu có sao, hôm qua nhiều người cầu nguyện như thế sẽ khó linh ứng. Hôm nay một mình cô thả, ước nguyện sẽ đạt được dễ dàng.”

Ánh mắt Hạ Chi Vân sáng lên:

- “Thật sao?”

Cố Nghị nhún vai rồi qua mua rất nhiều lồng đèn, cô còn chưa kịp ngăn hắn thì đã bị hắn dắt ra ngoài cầu Vọng Quang. Đây là nơi mà mọi người sẽ thả đèn, ánh sáng cùng với ước nguyện được khi trên lồng đèn lơ lửng trên bầu trời phản ánh dưới nước, vì vậy mà cái tên của cây cầu này được đặt ra từ đó.

Trời đã tối lại càng lạnh, có vẻ trời cũng sắp có tuyết rơi, người dân đều đã dọn về bớt, ở chỗ cầu này không hề có ai làm phiền nên cả hai đều cởi bỏ áo choàng lộ ra bộ y phục màu đỏ.

Cố Nghị đưa cho cô một chiếc lồng đèn để cô viết ra ước nguyện. Cô len lén ghi lên nhất quyết không cho hắn xem mình viết gì. Cô viết “Xuân Han Thu Đông, hạnh phúc viên mãn”. Hắn cũng viết lên trên mặt còn lại của lồng đèn, lúc này cô lại cau mày tỏ ra khó chịu:

- “Không phải có rất nhiều lồng đèn sao? Huynh còn tranh với ta làm gì?”

- “Ước nguyện của cô nếu có thể thành hiện thực vậy thì ta viết lên cùng biết đâu cũng có thể thành công thì sao? Cái này gọi là cô thành thì ta cũng thành.”

Hắn trả lời thản nhiên, cô cũng không muốn tranh cãi với hắn. Nhanh xhong viết xong rồi cùng thả đèn. Khoảnh khắc chiếc lồng đèn được bay lên cao, cô cảm giác rất vui vẻ như thể ước nguyện mà cô viết sẽ sớm thành hiện thực vậy. Còn Cố Nghị cũng nhanh chóng cho người đốt hết tất cả lồng đèn mà thả cùng, ánh sáng của lồng đèn cũng với ánh trăng hoà quyện tạo ra một bầu không khí ấm áp và lãng mạn. Mà ngay thời điểm này, trong mắt Cố Nghị chỉ có hình bóng tươi cười của Hạ Chi Vân. Hắn như muốn đóng băng khoảnh khắc này lại, để mãi mãi được ở đây với cô trong thời điểm này.

Chiếc lồng đèn bay lên cao mãi, cô không thể nhìn thấy Cố Nghị đã ghi gì trên đó. Nhưng có lẽ mắt trăng đã tỏ, dòng chữ hiện ra chỉ có hắn và mặt trăng biết “Tuyết phủ kín hồng trần/ Nguyệt quang ru cảnh mộng/ Chi Lan toả hương gió/ Vân du tự tại tâm”.

Câu thơ mà hắn viết nghe chẳng thấy liên quan, có lẽ là hắn chỉ đang tự ngắm vẻ đẹp của nhân thế mà làm thơ. Chắc hẳn hắn cố tình để khi cô nhìn thấy cũng sẽ không thể hiểu ý nghĩa. Của câu thơ này.

Có lẽ cô cũng không để ý nhiều, chỉ mãi mê ngắm cảnh đẹp trước mắt. Lúc này tuyết lại bắt đầu rơi, nhưng bông tuyết chạm vào da thịt mà tê buốt. Đúng lúc ấy cô ngẩng đầu lên thấy được một cây dù bung ra che chắn cho cô. Cố Nghị ở ngay kế bên không biết từ lúc nào đã chuẩn bị sẵn dù, sợ cô nhiễm phong hàn mà che dù cho cô còn hắn thì vẫn đứng trong trời tuyết.

Lúc này cô quay qua liền có thể nhìn thấy gương mặt đẹp không chút tỳ vết của hắn, trái tim cô như loạn nhịp mà ngừng thở. Chỉ biết đứng đó ngẩn người không nhúc nhích. Bắt gặp ánh mắt đó của cô, Cố Nghị cũng chỉ cười lại một cách nhẹ nhàng, pha chút sự phóng khoáng, chiều chuộng. Cả hai không biết vì lý do gì lại bất ngờ cùng nhìn nhau rồi bật cười lớn.

Dưới trời tuyết khu chợ hầu hết đã dọn về. Trên cây cầu chỉ có hai người đứng đó cười một cách thoải mái, giây phút tự tại bình yên này, cô và hắn đều muốn lưu giữ, đều muốn ngừng lại.