Tuyết Nguyệt Chi Vân

Chương 36: Đặc biệt đối đãi




Thời gian mà Hạ Chi Vân ở lại Ma Giới chỉ vỏn vẹn một ngày, nhưng ở hạ giới đã qua một năm.

Nhờ có Lôi Chi Kỳ lấy lý do cô phải về quê hương ở nơi xa để chăm sóc người họ hàng xa nên việc cô biến mất khỏi Tiên Môn một năm cũng không ai thắc mắc.

Năm nay là thời điểm Thế Long hoàn thành lịch kiếp, bình thường chỉ khi trải qua sinh lão bệnh tử, yêu thương thù hận mới có thể hoàn thành lịch kiếp trở về Thiên Giới.

Nhưng thân phận Thế Long đặc biệt, đã được sắp xếp sau khi hoàn thành kỳ thi cuối cùng tại Tiên Môn liền có thể trở về.

Trong kỳ thi cuối cùng, ngoài nhóm người Thế Long lịch kiếp thì đệ tử xuất sắc vượt qua được kỳ thi lần này sẽ có thể thăng thành tiên, được bước lên Thiên Giới.

Hạ Chi Vân lúc này đã trở về tu luyện, theo lời của Tuyết Cảnh Nguyệt, cô nhất định phải lấy được kiếm trước khi Thế Long hoàn thành lịch kiếp trở lại Thiên Giới.

———-

Thời gian này tuyết đã rơi ngập trắng xoá, tâm trạng của Chi Vân từ khi trở về lại có phần khác biệt. Cô chỉ ru rú trong phòng rất ít khi ra ngoài, trừ những lúc luyện kiếm.

Chỉ còn nửa tháng là đến kỳ thi, mọi người đều tập trung luyện tập. Một năm trôi qua dĩ nhiên cô đã bỏ lỡ nhiều bài học. Vì thế mà Thế Long cũng giúp cô ôn tập rất nhiều, quan hệ của cả hai càng trở thêm thân thiết.

Vốn Thế Long không phải là một người thích nói chuyện, nhưng đối với Hạ Chi Vân thì hoàn toàn khác, cô là người chủ động bắt chuyện nhưng hắn cũng nhiệt tình đáp lại.

———-

Cứ giữa tháng mọi người sẽ được tự do xuống núi, cô cũng đến Phủ Vương Gia tìm Cố Nghị.

Cô cầm ngọc bội của hắn, ngang nhiên bước vào Phủ, ai nấy đều không dám ngăn cản.

Đã một năm không xuất hiện, ít nhiều người trong Phủ, người mới thì không biết, còn người cũ còn tưởng cô bị Vương Gia vứt bỏ rồi. Lại không ngờ cô lại đường đường đến tìm Vương Gia, mà trong tay còn cầm ngọc bội quý giá nhất mà chưa ai được đụng vào dù chỉ một lần.

Cho nên không cần phải nói, mọi người cũng tự hiểu rõ cô có thân phận đặc biệt với Vương Gia nên đều chủ động nhường đường cho cô đi.

Không ngoài dự đoán, Cố Nghị có ở trong Phủ có vẻ cũng đã biết trước cô sẽ đến mà ngồi châm trà chờ sẵn, hắn mặc y phục đỏ chói, tay cầm chiếc quạt đen an nhàn phe phẩy, cũng không quá ngạc nhiên với sự xuất hiện của cô.

- “Cố Nghị!”

Hạ Chi Vân lên tiếng gọi hắn, không hành lễ, không phép tắc cứ thế đi đến cướp lấy chén trà trong tay hắn mà uống cạn. Đám người hầu mới trong phủ mắt tròn mắt dẹt khi thấy cảnh này.

Tưởng rằng Vương Gia tôn quý lãnh khách của họ sắp ra tay sát phạt một tiểu cô nương ngang tàn ngạo nghễ này một cách tàn nhẫn, thì ngược lại Cố Nghị chỉ mỉm cười một cách ôn nhu, thậm chí còn đứng lên kéo ghế cho cô ngồi. Đó là sự đối đãi vô cùng đặc biệt của Vương Gia mà lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến.

Đám người hầu mắt chữ O mồm chữ A, còn không tin vào những gì vừa nhìn thấy:

- “Một tiểu cô nương không phép tắc, dám gọi thẳng tên huý của Vương Gia, không sợ chết sao?”

- “Ta không hoa mắt đó chứ? Vương Gia không những không tức giận mà còn có vẻ rất nuông chiều vị cô nương đó?”

- “Không phải chứ? Làm việc ở đây cũng được một năm, ta còn chưa thấy một nữ nhân nào xuất hiện trước mặt chủ tử chứ nói chi là được ngài ấy săn sóc cho như vậy?”

Vệ Trung ở đằng sau đánh nhẹ vào đầu cho họ tỉnh:

- “Mới vào nên không hiểu quy tắc”

Vệ Trung hướng mắt về Hạ Chi Vân, nói:

- “Tiểu thư đó là người của Vương Gia, các ngươi mà đắc tội…”

Hắn dừng lại đưa tay lên cổ làm hành động cắt ngang cổ.

- “Sau này gặp nhớ phải đối xử với tiểu thư đó giống như chủ tử biết chưa?”

Bọn họ bị doạ sợ nhanh chóng gật đầu, ghi nhớ hình ảnh vị nữ chủ nhân Vương Phủ tương lai.

Cố Nghị để mắt đến xung quanh, rồi ngồi xuống ghế của mình, thở dài một tiếng rồi nói:

- “Càng ngày càng không phép tắc. Cô mất tăm cả năm trời, ngang nhiên như vậy không chừa chút thể diện nào cho ta?”

Chi Vân giọng điệu giễu cợt:

- “Ngài còn thể diện sao? Danh tiếng của ngài ở bên ngoài, người đời biết ơn nhưng cũng sợ chết khiếp. Hễ nhà nào có con gái đều canh dặn né xa ngài ra đó.”

Cố Nghị rót chén trà khác uống một ngụm, mỉm cười đáp:

- “Bọn họ là vì biết bổn Vương Gia đây đã có chủ. Nên mới sợ bị đánh ghen mà không dám đến gần.”

Chi Vân nghe mấy lời này suýt nữa sặc nước trà, đúng là cô đoán không sai. Thủ đoạn, tính cách của hắn vẫn là đào hoa như cũ.

- “Ai…ai thèm làm người của huynh chứ?”

Hắn dùng cây quạt đen nâng cằm của cô lên, giọng nói trầm ấm, có phần quyến rũ:

- “Người có thể ngồi trễm trệ ở đây, ngoài tiểu mỹ nữ này ra còn ai vào đây chứ?”

- “Cách xa một năm, sao ngài biết ta sẽ đến chứ?”

Hạ Chi Vân chợt đổi chủ đề, hắn cũng cười một tiếng rút cây quạt trong tay lại, châm thêm trà cho cô.

- “Cô bỗng nhiên mất tích một năm, ta đến núi Lệnh Các thì Trưởng môn nói cô đã về quê. Dạo gần đây có tin tức cô đã quay lại…”

Cố Nghị chợt thở dài, nghe như ai oán:

- “Chỉ là không ngờ đến tận hôm nay cô mới tới, làm ta ngày nào cũng ngồi ở đây thưởng trà mà đợi.”

Cô đoán trong lời nói của hắn chẳng mấy thật lòng, nhưng cũng không quá quan tâm. Dù sao đến tìm hắn một cách vẻ vang hùng hổ như vậy nhưng mục đích chỉ là để cùng hắn đi dạo, cô không muốn phá vỡ ý định ban đầu.

Cố Nghị theo cô ra ngoài dạo chơi, hắn vẫn như trước đây rất thích trêu ghẹo cô, còn cô thì một tiếng đáp một tiếng cũng không chịu thua.

Vẫn là một người đi trước người đi sau, hôm nay cô mặc y phục màu hồng đậm, khoác trên mình chiếc áo lông trắng.

Còn hắn mặc y phục đỏ chói, áo choàng lông đen, tay cầm quạt đen, như kiểu không muốn người khác không nhận ra vậy, nổi bậy như phát quang.

Hôm nay hắn không trùm mặt hay đeo mặt nạ, có vẻ đã bắt đầu không quá để tâm đến chuyện người khác nhìn thấy gương mặt của mình nữa, ngược lại luôn đi theo cô và nở nụ cười chiều chuộng.

Ai ai nhìn thấy vậy cũng trầm trồ cảm thán, đa phần vì nhan sắc như tạc tượng của vị Vương Gia có tiếng. Còn phần còn lại là chú ý người dám đi trước mặt Vương Gia là cô.

Cô nhận được ánh mắt của người khác hướng vào mình có phần không thoải mái. Bước chân dừng lại, vì xung quanh mọi người đều cố tình đi gần cô nên cô phải thì thầm nói:

- “Ngài không trùm mặt lại sao?”

Cố Nghị như có như không trả lời:

- “Cũng lỡ thấy rồi.”

Hạ Chi Vân cũng hết cách với sự nhởn nhơ trêu đùa này của hắn, lại tiếp tục thì thầm:

- “Vậy ngài mau lấy mặt nạ ra cho ta đi, ta đeo”

Cố Nghị gương mặt bất biến, hắn đứng thẳng nên khi cô nói thì thầm phải hơi với lên mới có thể nói. Nhưng hắn lại giả vờ không nghe hỏi lại, sau đó cúi đầu thấp xuống gần sát mặt cô:

- “Ta không nghe rõ, cô nói lại lần nữa đi!”

Vành tai của cô đều đỏ vang, cô không nhịn được đôi mắt phượng thâm tình của hắn nhìn mình, cũng không chịu được sự tò mò cùng ánh mắt chăm chú của mọi người dán lên người cô nên liền lấp tức đẩy hắn ra rồi xoay người chạy thật nhanh.

Thấy dáng vẻ hấp ta hấp tấp như mèo con này của cô, hắn cười một cái thoả mãn. Sau đó ung dung bước theo sau dưới sự chứng kiến của mọi ngừoi xung quanh.

Đêm đến, hai người ngồi trên cây cầu, ánh trăng in hình bóng ở dưới nước tĩnh lặng. Hạ Chi Vân chợt nở nụ cười, nói:

- “Hình như những lần chúng ta gặp nhau, đều là vào ngày trăng tròn.”

Cố Nghị thắc mắc, hỏi lại:

- “Sao lại chú ý đến điều này?”

Hạ Chi Vân suy nghĩ một hồi, nói:

- “Không có gì, cảm thấy đây có lẽ là duyên phận.”

- “Duyên phận? Vậy cô nói xem nếu chúng ta không những từng gặp nhau ngày trăng tròn mà còn ngày khác nữa thì có còn là duyên phận không?”

Hạ Chi Vân nhẹ nhàng trả lời:

- “Có cơ hội gặp ngài nhiều lần như vậy dĩ nhiên là duyên phận rồi. Cho dù không phải chỉ là ngày trăng tròn, ta cũng không hối hận khi gặp huynh, Cố Nghị!”

Lời nói của Hạ Chi Vân như đâm thẳng vào trái tim hắn, cô nói tiếp:

- “Ngài là một Vương Gia rất tốt, cũng là một người có cuốc sống vô cùng tự do. Trên đời này, mấy ai có thể ở vị trí cao nhưng vẫn được sống theo ý mình như vậy chứ?”

- “Cũng không hẳn”

Hạ Chi Vân lại mỉm cười:

- “Sử dụng quân cờ của mình tốt như vậy, dĩ nhiên cũng tốn không ít tâm sức.”

Câu nói của cô có chút ẩn ý, lông mày Cố Nghị bỗng co lại, nhìn Chi Vân một cách chăm chú, hắn không biết là rốt cuộc cô đã biết những gì và muốn nói gì.

Hạ Chi Vân cũng nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, có chút nghiêm túc. Nhưng một hồi khoé miệng lại cong lên:

- “Có thể vừa khiến người dân ca tụng mà vừa diễn tốt một vai ăn chơi đào hoa công tử, vậy chắc hẳn ngài rất biết sử dụng người của mình, mới khiến họ tình nguyện vì ngài mà tận trung tận lực.”

Lông mày của hắn lúc này cũng được giãn ra:

- “Sao cô biết là ta đang diễn, cô rõ ràng cũng hiểu tính cách của ta mà?”

- “Một người không có lấy một nha hoàn cho mình, lấy đâu ra đào hoa? Ngài cũng thật biết cách huỷ hoại thanh danh. Xây một thanh lâu tửu quán lớn như vậy, chỉ để tiếng xấu đồn xa. Không phải ngài không thích nữ tử đó chứ?”

Hai người mặt đối mặt, chỉ cách nhau một ánh mặt trăng, Cố Nghị vẫn ánh mắt như hút hồn đó, nhìn cô đầy sự ôn như. Không phải là giả vờ, mà là sự chiều chuộng phát ra từ trái tim.

- “Phải! Lưu manh, đào hoa, cợt nhả, thậm chí là dịu dàng ôn nhu, phong lưu nho nhã… chỉ xuất hiện trước mặt cô thôi.”

Chi Vân dường như cảm nhận được trái tim của mình đang loạn nhịp. Cô vội vàng tránh né ánh mắt của hắn. Từ đầu đến cuối cô luôn bị hút vào tầm mắt của hắn, không thoát ra được. Mặc dù cô biết hắn không hề dùng bất kỳ thủ pháp nào, nhưng cô lại cứ như luôn bị hắn mê hoặc.

Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, nói:

- “Ta cảm thấy đó mới thực sự là con người thật của huynh, tính cách rất thú vị. Huynh nên thể hiện con người thật của mình nhiều hơn, mở lòng với người khác. Đừng lúc nào cũng như tảng băng trôi, rất vô vị.”

Cố Nghị cười một cách dịu dàng, đôi mắt Phượng của hắn cong lên:

- “Nói như vậy cô rất thích một Cố Nghị với những lời đồn xấu sao?”

Chi Vân biếu môi, có phần chột dạ. Muốn tránh né:

- “Ta…ta chỉ là muốn huynh sống thật một chút. Ai…ai mà thèm thích một Vương Gia tiếng tăm không tốt như vậy chứ?”

Hắn lại muốn bỡn cợt cô:

- “Cũng phải, ta nên sống thật với chính mình. Cũng không cần ai khác thích ta, dù sao bây giờ cũng có cô rồi.”