Đến buổi tối, Phong Húc rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút.
"Tuyết nhi muội muội, tối nay Húc sẽ hảo hảo hầu hạ muội... ta cùng Nguyệt nhi đi nghỉ ngơi trước đây." Ngưng nhi nói xong cùng Nguyệt nhi ly khai.
"Húc..." Tuyết nhi làm nũng kêu, chủ động ghé vào trên người Phong Húc, sau đó cởi áo Húc.
"Tuyết nhi, tha cho ta đi...". Phong Húc cầu xin, xương cốt đều sắp rời ra từng mảnh rồi nhưng Tuyết nhi vẫn không ngừng dụ hoặc.
Phong Húc đột nhiên lên tinh thần, ôm Tuyết nhi nghĩ: "Thế thì cũng phải cho nàng có cục cưng của ta... mới không uổng công ta mệt chết đi sống lại thế này...".
Đêm, gần như là vô hạn cảnh xuân.
Thoắt cái đã đến mùa đông, nhớ tới Hoa nhi đã đợi mình cũng gần 4 năm... Phong Húc muốn mang Ngưng nhi, Nguyệt nhi, Tuyết nhi hồi Phong Nguyệt quốc. Đã lâu rồi không gặp mẫu thân... không biết mẫu thân giờ thế nào.
Hơn mười ngày sau Phong Húc bái biệt Thượng Đức, Bách Diệp Thanh cùng Đoạn Thiên Nhai mang theo ba vị hôn thê đang mang thai khởi hành hồi Phong Nguyệt quốc.
"Tướng công, ta khát ··".
"Tướng công, ta đói bụng ··".
"Tướng công ·· cục cưng đá ta!!".
Phong Húc cho dù ở trên xe ngựa cũng bận rộn không chịu nổi, aiya, ai có ngờ làm cha lại đáng thương đến vậy!!!.
Bôn ba vài ngày, ở trên xe ngựa đảo điên cũng không tốt cho thai nhi. Bọn họ tìm khách điếm nghỉ ngơi. Phong Húc thật sự không muốn chịu tra tấn tiếp nữa, tìm cớ nói đi ra đường mua chút đồ.
Từ lúc ba người các nàng đều mang thai, Phong Húc đã nửa tháng rồi không được 'đụng' nữ nhân, cổ trùng trong cơ thể lại tinh lực tràn đầy, nhiều lúc vô tình bị ba vị kiều thê làm nổi lên dục hỏa mà không có chỗ phát.
Y ra đường tìm kiếm chung quanh thử xem có tuyệt sắc mỹ nhân nào không. Nếu có thì mang về nhà luôn cũng được!
"Tiểu thư, người nhìn kìa, đây là Đại A Phúc!" Một nha hoàn lôi kéo một vị giai nhân xuất hiện trước mắt Phong Húc.
Các nàng đang cùng nhau xem tượng đất. Nữ tử kia thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt hồng hào non nớt.
Chân xỏ hài tơ gấm,Trâm đồi mồi giắt đầu.Eo thon lụa trắng thắt,Tai cài ngọc minh châu.Ngón trắng như hành bóc,Miệng đỏ tựa chu đan.Rón rén đi từng bước,Tinh tế khó ai bằng.(Tiêu Trọng Khanh thê)
"Tiểu thư!" Phong Húc cố ý tiến đến gần hào hoa phong nhã nói:
"Tiểu thư có biết nguồn gốc tượng đất này chăng?".
Tử Yên nhìn Phong Húc tuấn tú không khỏi có chút thất thần, tuy là y cố ý đến gần nhưng nàng vẫn mỉm cười đáp: "Xin công tử giảng giải giúp ta nguồn gốc của tượng đất này!".
"Nghe nói, xưa kia ở vùng Hoa Sơn cỏ hoang um tùm, cổ thụ che trời, thường xuyên có dã thú lui tới gây hại cho con người. Dân chúng khi ấy không ngừng bàn tán về bọn dã thú. Nhưng trên đời này vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ở nơi thâm sơn không biết từ khi nào lại có hai cự thú mang dáng vẻ con người, gọi là "Sa Hài Nhi" đến cư ngụ, chúng nó lực đại vô cùng, các loại mãnh thú trong núi chỉ cần nhìn thấy chúng nó sẽ cúi đầu khuất phục không dám nhe nanh múa vuốt. Từ sau khi "Sa Hài Nhi" xuất hiện, dân chúng gần đó cũng dần an cư lạc nghiệp. Vào một mùa đông nọ, những người lên núi đốn củi đều xuống núi. Con "Sa Hài Nhi" Hùng (đực) bỗng dưng trỗi lên tò mò, chơi loanh quoanh gần đại thụ đang đốn dở. Lúc này, đại thụ đột nhiên ngã xuống đè chết nó. Con "Sa Hài Nhi" Thư (cái) tìm theo tung tích, chứng kiến thảm trạng, thương tâm không thôi, liền đâm đầu vào gốc cây nọ tự tử, sau đó dân chúng vì hoài niệm chúng nó, liền căn cứ theo hình tượng chúng nó đẽo thành hai cái tượng đất một nam một nữ, gọi là "Đại A Phúc". Từ đó về sau, một đôi Đại A Phúc liền trấn giữ núi rừng, trở thành vật biểu tượng tránh tai trừ tà lưu truyền trong dân gian." Phong Húc kể ra sự tích về Đại A Phúc.
"Nguyên lai A Phúc này còn có một sự tích như vậy!" Nha hoàn ở bên cạnh cảm thán.
"Đa tạ công tử giảng giải." Tử Yên lễ phép nhẹ nở nụ cười.
"Ha ha, tại hạ Phong Húc, xin hỏi phương danh của tiểu thư?".
"Tử Yên".
"Tìm đâu làn Khói Tím, giữa sương mù nhân gian, tên thật là đẹp! Ha ha" Phong Húc nhìn Tử Yên xuất thần. (Tử: tím, Yên: khói)
"Công tử quá khen." Tử Yên trên mặt nổi lên đỏ ửng.
"Tiểu thư, chúng ta phải trở về rồi." Nha hoàn nói.
Phong Húc nghe các nàng phải đi, tâm có chút mất mát.
"Công tử, hữu duyên tái kiến." Tử Yên kỳ thật cũng có chút luyến tiếc Phong Húc, từ lúc được ra khỏi phủ tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn như Phong Húc, sớm đã sinh lòng ái mộ.
"Cô nương..." Phong Húc gọi Tử Yên lại nói: "Ngày mai, ta ở chỗ này chờ cô. Không gặp không về!".
Tử Yên cười cười, gật gật đầu, liền cùng nha hoàn trở về. Tử Yên cười đẹp như hoa sen mới nở, làn da căng mọng như thể véo vào có thể chảy nước. Nếu không thể có được, thì quả là một đời tiếc nuối! (Sâu: Ừ bài này nghe quen quá Húc 😀)
Phong Húc trở lại khách điếm, ba vị hôn thê nhìn chằm chằm Phong Húc hỏi: "Nói đi ra ngoài mua đồ, rồi đồ đâu?".
"Chưa mua được, ngày mai lại đi..." Phong Húc vẻ mặt khổ sở.
Nguyên lai hầu hạ vợ lại vất vả đến vậy...
"Húc, ta khát ··".
"Húc, ta đói bụng ··".
"Húc, ta mệt mỏi ··".
Phong Húc, lại bận rộn rồi.....
Thầm nghĩ: "Sớm biết thế chẳng thà ta an phận trở về làm Thế tử còn hơn."
Tử phủ.
"Tiểu thư, hôm nay công tử mà chúng ta gặp trên đường trông thật tuấn tú!" Nha hoàn lên tiếng.
"Ừ, hơn nữa phong hoa nho nhã, cách nói năng cử chỉ lại không hề khinh bạc." Tử Yên trong đầu nhớ tới bộ dáng Phong Húc.
"Ồ~~~~ tiểu thư? Ngày mai có hẹn đúng không ạ?" Nha hoàn cố ý kéo dài giọng.
"Ừ, nếu ta đã đáp ứng người ta thì sẽ tuân theo lời hứa thôi." Tử Yên giải thích.
"Tiểu thư không cần gạt em, em thấy là... tiểu thư thích Phong công tử người ta rồi a".
"Tiểu Thúy, em còn dám nói nhăng nói cuội ta sẽ phạt em không được ăn cơm chiều!" Kỳ thật lời Tiểu Thúy nói cũng không sai. Nhưng nói gì thì nói nữ nhi cũng phải dè dặt mới được.
Ngày kế đó, Phong Húc ăn mặc thật đẹp, lúc ba con cọp mẹ không chú ý liền lặng lẽ trốn ra ngoài. Phong Húc còn đặc biệt mua một cây quạt, thoạt nhìn rất phong độ nho nhã, thầm nghĩ phải chiếm được lòng Tử Yên cô nương.
Khi Tử Yên đi vào, Phong Húc đã đợi thật lâu, Tử Yên thấy Phong Húc mặc trường bào màu vàng trắng, ánh mắt tràn ngập nhu tình, con tim tựa như nai con nhảy cẫng lên.
"Tử Yên cô nương!" Phong Húc văn nhã nói: "Không bằng chúng ta lên trà lâu vừa phẩm trà vừa nói chuyện phiếm đi."
Tử Yên gật gật đầu, theo Phong Húc vào trà lâu yên tĩnh.
"Trăm nghìn hoa tươi tốt, chỉ độc một Trà Vương; Một chén gột rửa lòng, nhập mộng cũng lưu hương." Phong Húc cố ý ở trước mặt Tử Yên khoe khoang tài văn chương.
"Phong công tử thực thích phẩm trà?" Tử Yên hỏi.
"Cũng không phải, chỉ là thích thưởng thức chút vị đắng vị chát cùng hương thơm nồng đậm của trà mà thôi." Phong Húc cùng Tử Yên vừa phẩm trà vừa luận trà.
"Trời không còn sớm nữa, Phong công tử, Tử Yên phải trở về rồi." Tử Yên lưu luyến không rời nhưng gia quy vô cùng nghiêm khắc.
"Được thôi, vậy để tại hạ đưa Tử Yên cô nương về." Phong Húc muốn biết nhà nàng ở đâu.
"Vậy xin làm phiền." Tử Yên đứng dậy vừa định đi một bước, ai ngờ lại đạp trúng váy "Ô!~" một tiếng, Phong Húc đón được Tử Yên sắp ngã xuống đất, thân thể mềm mại như nước tựa vào trên người Phong Húc, nhìn đôi môi mỏng của Tử Yên, thật muốn hôn một cái.
Phong Húc chậm rãi cúi xuống, Tử Yên nhìn mặt Phong Húc tới gần, nhắm hai mắt lại như chờ đợi điều gì. Môi Phong Húc nóng cháy đặt lên môi Tử Yên, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Tử Yên. Phong Húc vói đầu lưỡi vào khiêu khích cái lưỡi đinh hương của Tử Yên. Tử Yên thân mình khẽ run, nhiều lần qua lại Tử Yên cũng trúc trắc đáp lại Phong Húc. Phong Húc tăng thêm lực hôn, nhất thời Tử Yên hóa thành một bãi nước bùn tựa vào lòng Phong Húc. Hôn đến trời đất quay cuồng.
Không biết qua bao lâu, Phong Húc ôm eo nhỏ của Tử Yên nói: "Ta đưa nàng về.".
"Vâng." Tử Yên mặt càng đỏ hơn. Phong Húc nhìn cười ha ha.
Đưa Tử Yên trở về mới biết Tử Yên là thiên kim của Tử viên ngoại ở trấn trên. Mười sáu xuân xanh, vẫn là khuê nữ. Trong mắt Phong Húc hiện lên một tia quỷ dị.