Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 212: Ngươi là vô trần, đúng không? (1)




“Mộ Như Nguyệt, nếu ta không có được Tử Hoàng ca ca, vậy ta sẽ không để bất kì kẻ nào có được hắn!”

Nam Cung Tử Phượng cười điên cuồng, ai có thể tưởng tượng được nỗi chua xót thống khổ của nàng năm đó? Mỗi lần nhìn thấy bọn họ ân ái cùng với đứa nhỏ đáng yêu giống hệt Tử Hoàng ca ca, nàng hận không thể hung hăng phá nát hạnh phúc của bọn họ....

Đứa bé đáng yêu kia là con của nam nhân nàng yêu cùng một nữ nhân khác, cho nên dù nàng không dùng hắn để nhiễu loạn tâm trí bọn họ thì cũng sẽ không bỏ qua cho nó.

Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Nam Cung Tử Phượng.

Đồ vật mình không chiếm được cũng không cho người khác có được, tâm tư nàng tàn nhẫn độc ác cỡ nào? Đáng tiếc....

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta cũng không quen biết Tử Hoàng gì hết, ta đã có vị hôn phu.”

Nam nhân kia, là người cả đời này nàng không muốn tổn thương nhất, cũng là người nàng ở bên cạnh cả đời. Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, một đời này, nàng chỉ nhìn trúng một Dạ Vô Trần.

Nam Cung Tử Phượng cười lạnh: “Mộ Như Nguyệt, ngươi không nhớ chuyện trước kia ta cũng không trách ngươi, nhưng hôm nay, ngươi phải chết ở đây! Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hư tình cảm của ta cùng Tử Hoàng ca ca, nếu ngươi chết, ta sẽ luôn bồi bên cạnh hắn cho đến khi hắn tiếp nhận ta mới thôi....”

Dứt lời, thân thể nhanh chóng vọt về phía Mộ Như Nguyệt.

Đồng thời, hơi thở lạnh băng khuếch tán ra tràn ngập bên trong sân...”Trung cấp thiên phú!”

Sắc mặt Viêm Tẫn khẽ biến, vội vàng chắn phía trước Mộ Như Nguyệt, cũng không che giấu khí thế trên người nữa, công kích về phía Nam Cung Tử Phượng.

Oanh một tiếng, cây cối xung quanh ầm ầm ngã xuống, bụi đất mù mịt.

Điều khiến người ta cảm thấy kì quái chính là, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà Nam Cung gia không phái người nào tới xem một chút, an tĩnh giống như cả gia tộc chỉ còn lại bọn họ...

Ánh mắt Nam Cung Tử Phượng dừng trên người Viêm Tẫn một thân áo đen, đáy mắt càng thêm lạnh lẽo: “Mộ Như Nguyệt, bất luận là quá khứ hay hiện tại, bên cạnh ngươi vẫn có nhiều nam nhân như vậy, lúc trước Bạch Trạch cũng như thế, Bạch Trạch chung tình với ngươi, quan hệ của ngươi và hắn lại rất tốt, dựa vào cái gì loại nữ nhân lả lơi ong bướm như ngươi có thể có được tình yêu của Tử Hoàng ca ca? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, còn nữ nhân phải giữ khoảng cách với những nam nhân khác, nhiều năm như vậy ta vẫn không hề mắt đi mày lại với nam nhân khác.”

Nếu... Nếu Tử Hoàng ca ca nguyện ý nạp thiếp, có lẽ chuyện năm đó cũng không xảy ra.

Nàng không cần vị trí thiếu phu nhân, thậm chí cái thân phận nghĩa nữ Tử gia cũng không cần, chỉ muốn hầu hạ hắn thôi, tại sao hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái?

“Ta nói lại lần nữa, ta là vị hôn thê của Dạ Vô Trần, Tử Hoàng là ai không liên quan đến ta. Mặc kệ trước kia có chuyện gì, hiện tại ta là nữ nhân của hắn.”

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh xuống, không phải nàng không biết yêu một người sẽ làm người ta điên cuồng như thế, nhưng điên đến mức như Nam Cung Tử Phượng thì vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Huống chi nàng là bị tai bay vạ gió.

Hiện tại nàng đã có vị hôn phu rồi, không hề muốn tranh đoạt cái gì Tử Hoàng ca ca của nàng, nam nhân của Mộ Như Nguyệt nàng chỉ có một, chính là Dạ Vô Trần.

Nam Cung Tử Phượng cười lạnh, không hề nói nhiều, khí thế cường đại che trời lấp đất đánh về phía Mộ Như Nguyệt, bàn tay vừa nâng liền giao đấu với bàn tay Viêm Tẫn trong bóng đêm.