Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 662: Gặp lại (5)




Cho nên, nếu đắc tội thiên tài như vậy, nhất định phải bất chấp tất cả diệt nàng, còn không thì phải nghĩ mọi cách biến chiến tranh thành tơ lụa.



Nếu không, chờ đến khi thiên tài như vậy trưởng thành sẽ cực kì khủng bố.



Hiện tại Mộ Như Nguyệt còn trẻ, có lẽ ngoài thân phận đan dược sư thiên giai sơ cấp này thì không cần đặt nàng vào mắt, nhưng còn 10 năm, thậm chí 20 năm sau thì sao?



Khi đó thực lực của nàng đã đủ cường hãn, thậm chí còn có thể càn quét đại lục này.



Hắn có dự cảm, nếu nàng không chết, sau này thành tựu của nàng nhất định sẽ vượt qua Vân Di Thiên Tôn, nếu không thể diệt trừ nàng, còn không bằng vứt bỏ Đông Phương Lượng, tạo mối quan hệ tốt với nàng.



Miễn cho về sau không thể ngủ ngon...



Dù sao đối địch với thiên tài như thế thật sự là khảo nghiệm năng lực thừa nhận của trái tim, hắn không muốn một ngày nào đó nữ nhân này từ trên trời giáng xuống, kết thúc sinh mệnh của hắn...



Phụt!



Đông Phương Lượng phun một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, cho tới bây giờ hắn còn chưa chấp nhận được sự thật này...



"Mộ cô nương", Thanh y quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, tươi cười nói, "Vừa rồi ta có chút hiểu lầm, đã đắc tội cô nương, hay là cứ giao Đông Phương gia cho ta xử lý đi, ta nhất định sẽ cho cô nương một đáp án vừa lòng."



"Ân." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gật đầu, đáy mắt lập lòe vài cái, "Bất quá, ta nhớ rõ, hình như ngươi muốn giết chúng ta..."




Thanh y tái mặt, hoảng sợ nói: "Mộ cô nương, ngươi hiểu lầm, ta chỉ muốn bàn luận thực lực với ngươi một chút."



"Phải không?" Mộ Như Nguyệt nhếch môi, cười như không cười nói, "Thì ra là muốn bàn luận thực lực với ta... nhìn bộ dạng hùng hổ của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn liều mạng với ta, thật là làm ta giật cả mình."



Lúc nói lời này, nàng vỗ nhẹ ngực mình, nghiễm nhiên là bộ dáng bị hoảng sợ.



Thanh y suýt khóc: "Mộ cô nương, ta thật sự không cố ý, là ta ngu xuẩn, bị Đông Phương Lượng nói dối làm mờ mắt."



"Vậy... ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, thế nào?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi lóe lên, khẽ cười nói.




"Mộ cô nương, đừng nói là một, mười chuyện ta cũng đáp ứng!"



Thanh y nhẹ nhàng thở phào một hơi, còn chưa đợi hắn kịp thả lỏng, thanh âm đạm mạc của nữ tử đã rơi vào tai hắn: "Làm con rối của ta!"



"Cái gì?"



Thanh y bị dọa sợ, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất: "Mộ cô nương, nếu trở thành con rối của ngươi, vậy chẳng phải ta không còn tự do nữa?"



Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Không đồng ý, cũng có thể, chẳng qua... nam nhân của ta và các ma thú sẽ không bỏ qua cho ngươi!"




Xoẹt xoẹt!



Hai thân ảnh từ trên người Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên hiện ra, hóa thành hai luồng sáng...



Trong đó có một Thiên Lang Khiếu Nguyệt ưu nhã thánh khiết, một bạch long xoay vài vòng trên không trung, trong mắt ít đi vẻ ngây thơ đáng yêu, nhiều thêm một phần khí phách vương giả.



"Gia chủ, chính là con rồng kia cướp dược liệu của Đông Phương gia chúng ta!"



Trong Đông Phương gia truyền ra một tiếng kinh hô, sau đó, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Thiên Lang trước mặt Mộ Như Nguyệt, hít một ngụm khí lạnh.



"Thiên Lang Khiếu Nguyệt!"



Không sai, nàng đúng là Thiên Lang Khiếu Nguyệt...



Hơn nữa, so với thời điểm rời khỏi Đông Phương gia, thực lực của nàng đã tăng lên rất nhiều...



Đông Phương Lượng ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Thiên Lang toàn thân tỏa ra ánh sáng thánh khiết, lúc này nàng cao ngạo, ưu nhã, đôi mắt bạc xinh đẹp sáng ngời.