Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 672: Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh nguy cơ (3)




Nhìn nụ cười rực rỡ lóa mắt của nữ tử, Thánh Nguyệt phu nhân hơi ngẩn ra, khẽ cười lên.



Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nữ nhi rốt cuộc trưởng thành rồi, như vậy, nàng cũng có thể yên tâm...



"Mẫu thân, Cảnh Nhi đầu?"



Mộ Như Nguyệt nhướng mày hỏi, lần này đi Vô giới không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm cho nên nàng cũng không dẫn theo Tử Thiên Cảnh đến đó.



Không biết tên kia thế nào rồi....



Nghĩ đến hình ảnh trong ảo cảnh, trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, chậm rãi nhắm mắt lại, cả đời này, nàng sẽ không để hắn phải chịu bất cứ thống khổ nào nữa!



"Cảnh Nhi nghe nói ngươi mất tích, cho nên đi tìm ngươi."



Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, chợt nhíu mày.



Chỉ mong Cảnh Nhi đừng gặp phải Tử Phượng, nếu không, ai mà biết nữ nhân độc ác kia sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì....



"Còn có, đại ca và Vân Thanh đâu?", Mộ Như Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, không thấy hai người kia, "Tiêu gia xảy ra chuyện như vậy, sao bọn họ lại không có ở đây?"



Nghe lời này, Thánh Nguyệt phu nhân trầm mặc một lát, nói: "Ta cũng không rõ lắm, hình như Diêu gia xảy ra chuyện gì đó, Phong Nhi cùng Vân Thanh trở về Diêu gia, ta cũng không biết tình huống cụ thể..."




Diêu gia xảy ra chuyện?



Không biết vì sao, trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút bất an...



Tình hình ở Diêu gia như vậy, Vân Thanh và đại ca trở về Diêu gia, có thể gặp nguy hiểm gì hay không? Xem ra trước khi tham dự đại hội Tiên Y, nàng cần đến Diêu gia một chuyến....



Nếu không, nàng không thể an tâm được.



---------------------




Tiên Y Môn nằm trên một ngọn núi cực kì u tĩnh, giống như tiên cảnh. Một tuyết y nữ tử khoanh tay đứng trước cửa Tiên Y Môn, lụa mỏng khẽ bay, nàng ngẩng đầu nhìn áng mây trên cao, lạnh lùng nói: "U Lan, có tìm được tung tích của hắn chưa?"



Nữ tử tên U Lan kia trầm mặc nửa ngày, cúi đầu nói: "Thiếu chủ, chúng ta không phát hiện tung tích Dạ Vô Trần, hắn giống như biến mất khỏi đại lục này...."



Biến mất?



Tuyết y nữ tử cau mày, sau đó lạnh lùng nói: "Một người sống sờ sờ, làm sao có thể vô duyên vô cớ biến mất? Nhất định là lẩn trốn ở đâu đó, nếu không tìm thấy hắn, thì không cần tới gặp ta! Cút!!!"



Thân thể U Lan chấn động, cúi đầu, cung kính nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"




Lúc nói chuyện, nàng xoay người, biến mất trong đám mây mù vờn quanh ngọn núi.



Cho đến khi nàng rời đi, tuyết y nữ tử mới rũ mắt, che đi lãnh ý bên trong: "Dù phải đào ba thước đất, ta cũng sẽ tìm ra ngươi! Đời này kiếp này, ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta! Ngoài ta ra, không ai xứng đôi với ngươi!"



Nàng chậm rãi nâng mắt, đáy mắt bắt đầu lộ ra một tia ôn nhu khác thường...



Tia ôn nhu kia, phảng phất như chỉ đối với một người....



-------------------------



Trong Tiêu gia, Tử Thược chăm chú nhìn hai người trước mắt, trầm ngâm nửa ngày, nói: "Ca, tẩu tử, các ngươi cứ đi làm chuyện các ngươi muốn làm, chuyện Cảnh Nhi cứ giao cho ta, ta sẽ đi tìm hắn."



Mộ Như Nguyệt cau mày, hơi gật đầu: "Xem ra cũng chỉ có thể như thế."



Trong lòng nàng còn vướng bận chuyện Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh, bây giờ cần phải đến Diêu gia một chuyến, cho nên có một số việc giao cho Tử Thược sẽ tốt hơn....



"Yên tâm đi, ta nhất định sẽ mang Cảnh Nhi bình an trở về, nếu hắn có chuyện gì, không phải lãng phí công sức của ta lúc trước sao?"