Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 690: Cứu trị (4)




Nghe lời này, mọi người đều trầm mặc.



Diêu Vân Thanh cười khổ: "Thiên giai sơ cấp? Đan dược sư trình độ này quá ít, cũng chỉ có Dược Tông và Tiên Y Môn mới có, chẳng lẽ chúng ta phải tìm đến Dược Tông sao?"



Nàng không quên sắc mặt ghê tởm của những người đó khi Diêu gia mời bọn họ đến chữa trị cho gia gia.



Không phải chỉ là đan dược sư thôi sao, thế nhưng mắt chó nhìn người thấp? Tốt xấu gì Diêu gia cũng là thế lực ngang hàng với Dược Tông...



"Hừ!" Diêu Lâm cười lạnh, "Ta đã sớm nói, nữ nhân này căn bản không có khả năng cứu được phụ thân, đại sư gì đó nhất định cũng là bọn họ bịa ra! Tôn giả, ngươi đừng bị mấy người này che mắt, bọn họ đang lừa gạt ngươi thôi!"



Tôn giả không để ý tới lời Diêu Lâm nói, ánh mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Trong tay ngươi có giải độc đan thiên giai sơ cấp hay không? Nếu ngươi có thể giao giải độc đan cho ta, ta sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, hơn nữa, Diêu gia nợ ngươi một ân tình rất lớn!"





Nếu như cô nương này không có biện pháp cứu trị gia chủ, hắn nhất định sẽ cảm thấy mất mát, nhưng nhìn thần sắc thản nhiên đạm mạc của nàng lại giống như tất cả đều nắm chắc trong tay.



So với những đan dược sư của Dược Tông mắt chó nhìn người thấp kia, hắn thà thiếu nữ tử này một ân tình....




"Không!" Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Ta cũng không có giải độc đan thiên giai sơ cấp."



Nghe vậy, Diêu Lâm nhịn không được cười phá lên: "Ha ha, ta đã sớm nói mà, Diêu Vân Thanh lừa gạt ngươi, nếu nàng thật sự là đệ tử của đại sư nào đó, trong tay sao có thể không có giải độc đan? Tôn giả, ta nghĩ chúng ta vẫn nên bắt nữ nhân này lại, báo thù rửa hận cho những người đã chết!"



Đáy mắt Diêu Lâm xẹt qua một tia âm ngoan, âm trầm nói.




Dù đem nàng bầm thây vạn đoạn cũng khó có thể tiêu trừ nỗi hận trong lòng hắn!



"Bất quá..." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn Tôn giả, "Các ngươi có thể chuẩn bị dược liệu luyện chế giải độc đan, đan dược thiên giai sơ cấp cần có dược liệu vạn năm, trong tay ta không có nhiều dược liệu trân quý như vậy."



Mặc dù nàng có thể dùng nguyên khí làm tăng niên hạn của dược liệu, nhưng nàng không muốn bại lộ khả năng này trước mặt những người này, hơn nữa, dựa vào quyền thế của Diêu gia, chuẩn bị mấy loại dược liệu đó cũng không thành vấn đề....



Vẻ mặt tươi cười của Diêu Lâm cứng ngắc.




Hắn có nghe lầm hay không? Nữ nhân này nói Tôn giả chuẩn bị dược liệu? Chẳng lẽ, sau lưng nàng thật sự có đan dược sư thần bí nào đó?




Tôn giả khẽ gật đầu: "Tốt, bây giờ ta lập tức sai người chuẩn bị, không biết khi nào mới có thể luyện chế xong giải độc đan này? Có cần đi mời sư phụ ngươi tới không?"



Mộ Như Nguyệt lắc đầu: "Không cần, các ngươi mang dược liệu tới đây, một canh giờ là đủ rồi, ta có thể chờ nhưng sợ là gia chủ Diêu gia không chờ được, kỳ hạn của hắn chính là đêm nay! Cho nên không còn thời gian để lãng phí nữa, các ngươi phải nhanh chóng mang dược liệu tới, nếu không, tự gánh hậu quả đi!"



Một canh giờ? Mọi người sửng sốt, chẳng lẽ nữ nhân này muốn tự luyện chế đan dược? Làm sao có thể! Phải biết rằng, đây là đan dược thiên giai sơ cấp, nàng mới bấy nhiêu tuổi, làm sao có năng lực nghịch thiên như vậy?



Tôn giả hơi ngẩn ra: "Chỉ cần không phải dược liệu quá mức trân quý, trong vòng nửa canh giờ ta có thể đưa tới!"



"Yên tâm đi, cũng không phải quá trân quý, chỉ là một vài loại dược liệu lâu năm, tìm hơi khó thôi..."