Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng

Chương 12: Kế hoạch bí ẩn




Trước nay Vô Ưu đều rất thẳng thắn với bản thân mình, vì vậy mà ngay từ giây phút này nàng biết được mình đã thích vị thái tử lạnh lùng này rồi.

Dạ Kình ôm nàng vào lòng, không giấu được vẻ sung sướng hạnh phúc.

“Vô Ưu, ta sẽ nuông chiều ngươi, bảo hộ ngươi thật tốt.”

“Ta tin.”

Dạ Noãn đứng từ xa nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà nhảy cẫng lên vui sướng, cuối cùng hai con người này cũng có kết quả tốt rồi!

Hoàng huynh đã là hoa có chủ, nàng thật muốn thông báo cho mẫu hậu biết quá.

Đến khi ra về, Dạ Noãn giả vờ không biết mà nói bóng gió, bắt hai người kia tự giác thừa nhận.

“Vậy khi nào ra mắt phụ mẫu? Khi nào chọn ngày tổ chức hôn lễ?”

“Bọn ta chưa tính đến việc đó, giờ cả ta và Vô Ưu đều muốn chuyên tâm vào tu luyện nâng cao thực lực trước đã.”

Hai người nắm lấy tay nhau, nhìn nhau đến thâm tình.

“Eo ôi muội cảm thấy như chính mình đang làm kẻ thứ ba dư thừa trong cái xe này vậy.”

Dạ Noãn nhăn mặt.

“Không vấn đề không vấn đề.”

Vô Ưu nói.

Khi bọn họ trở lại hoàng cung, Dạ Noãn hai chân bốn cẳng vội chạy đi để lại không gian riêng cho cặp đôi mới yêu này trò chuyện.

Nàng thấy mình là người mai mối rất có tâm. Và cũng rất tài năng nữa.

Trên bầu trời những hạt tuyết bắt đầu rơi, Vô Ưu đưa tay ra hứng lấy bông tuyết trắng muốt.

Trận tuyết đầu mùa nếu được ngắm cùng người mình thương, nhất định sẽ hạnh phúc.

“Thái tử điện hạ, ngày tháng sau này mong được chỉ giáo nhiều.”

“Vô Ưu của ta muốn ta chỉ giáo điều gì?”



Dạ Kình hiểu nhưng cố tình trêu chọc nàng.

“Đừng có giả ngốc.”

“Rồi rồi, ta hiểu.”

Hắn đi lại lần nữa ôm lấy nàng, gục mặt xuống cổ nàng rồi… cắn?

“Dạ Kình!?”

Vô Ưu giật mình lùi lại, nhìn gương mặt đắc thắng của hắn.

“Ta trả vết “đánh dấu” hôm trước nhé.”

Nói rồi hắn mỉm cười rời đi để lại Vô Ưu với dấu chấm hỏi to đùng.

Ý hắn nghĩa là sao?

Cái câu “khi yêu chẳng ai bình thường cả” mà dân gian hay nói có khi là thật.

Nàng phì cười rồi quay trở về phòng.

Dạ Kình đứng bên ngoài đợi khi nào nàng vào trong an toàn rồi mới thật sự rời đi, đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy mọi chuyện như một giấc mộng. Quá nhanh, nhưng cũng quá đẹp đẽ.

Khi thấy hoa Duyên trong phòng đã kết thành hai nụ hoa đỏ nho nhỏ, tâm trạng của Dạ Kình càng vui sướng thêm bội phần.

Đợi khi nào hoa nở rộ rực rỡ, hắn sẽ hái tạng nàng.

Khoảng thời gian sau đó, Vô Ưu chỉ chuyên tâm vào tu luyện.

Khả năng lĩnh hội của nàng rất cao, cộng thêm thư pháp mà quốc sư tặng và đan dược hỗ trợ đã giúp nàng đột phá rất nhanh.

Thời khắc khí xuân tràn về, Vô Ưu đã là Trúc cơ trung kỳ.

Đã hơn 4 tháng Vô Ưu ở thế giới này, nhưng bí ẩn về viên Thần vương chi lệ vẫn chưa có lời giải, Dạ Kình còn không biết về sự tồn tại của viên đá này. Tra sổ sách bí thư lâu đời cũng không ghi một chút thông tin gì.

Dạ Kình bảo nàng, chỉ có thể lên Thiên giới thì có khi thắc mắc của nàng mới được giải đáp.

Bên ngoài tuyết vẫn phủ trắng, mấy ngàu ngắn ngủi nữa thôi là giao thừa rồi nên hoàng cung đặc biệt bận rộn. Chỉ có Vô Ưu là nhàn rỗi nên đi Diêu La Thành đến công hội lính đánh thuê - Tổ chức lính đánh thuê lớn nhất đại lục.



Sau khi đến tiệm may lấy bộ đồ mang kiểu cách hiện đại nàng đã phác thảo yêu cầu thợ làm theo, không ngờ nó còn tốt và giống hơn nàng tưởng tượng.

Mặc bộ đồ vào người, cảm giác tự do cường đại ngày này bỗng ùa về, Vô Ưu nhoẻn miệng lấy ra mặt chiếc mạn để che mặt.

Hành tẩu giang hồ thôi.

Đi đến chỗ nhận nhiệm vụ của lính đánh thuê, nàng đi một vòng rồi rút được 5 nhiệm vụ cấp A, 3 nhiệm vụ cấp S, 2 nhiệm vụ cấp SS. Còn nhiệm vụ cấp SSS nàng thấy vô thực quá.

Tiêu diệt Yêu giới? Là ai bạn bố nhiệm vụ này?

Trên bản nhiệm vụ cấp SSS cũng chỉ có một nhiệm vụ như vậy.

Vô Ưu nắm lấy các thẻ bài rồi ngự kiếm vào Vô Hạn sâm lâm.

Nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ xong trước đêm giao thừa để còn đi chơi với vị thái tử của nàng chứ.

5 nhiệm vụ cấp À đối với nàng không khó, chỉ là giết linh thú lấy yêu hạch, một ngày là xong.

Tìm được một đoạn sông Vô Ưu liền dừng lại tắm rửa gột sạch hết vết máu và mùi tanh hôi trên người, sau đó trèo lên một gốc cây vừa to vừa rậm để nghỉ ngơi.

Đêm khuya, nhiệt độ giảm mạnh nhưng nàng có có nguyên khí hỏa hộ thân của Dạ Kình nên một chút lạnh cũng không cảm thấy.

Tầm khoảng vài tiếng sau, giữa không gian yên ắng vang lên tiếng bước chân vội vàng.

“Mau mau giải quyết nhanh còn phải về thay canh tuần nữa.”

“Thật tình, mang theo nhiều ám vệ và sát thủ như vậy thì cần gì phải triệu cả những lính quèn như chúng ta.”

“Suỵt! Ăn nói cẩn thận, để người khác biết là không hay đâu.”

“Không có ai đâu, trời lạnh thế này chẳng có tên điên nào ra ngoài cả.”

“Ngày đó khi điện hạ bắt đầu thực hiện kế hoạch thì chúng ta mau chạy trốn a. Để nước Nam Nguyệt phát hiện ra là chỉ có lìa đầu.”

“Được được ta biết rồi.”

…..

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi bọn họ liền rời đi, không hề phát giác ra từ đầu đến cuối đều có một người âm thầm quan sát.