“Nó vừa có thể dùng làm vũ khí, vừa làm pháp khí hộ thân.”
“Cảm ơn ngươi nhiều!”
Dạ Noãn vui mừng đến độ suýt ôm hôn luôn Vô Ưu ở đây.
Hoàng tẩu quá tuyệt, hoàng huynh cũng thật là có mắt chọn người!
“Vô Ưu các hạ dành cho công chúa đãi ngộ thật đặc biệt, trẫm cảm kích vô cùng.”
Hoàng thượng vuốt râu cười.
“Ta chỉ là thích những người ngay thẳng có lễ nghĩa thôi.”
Câu nói này của Vô Ưu khiến mọi người bịt miệng cười thầm, Dạ Noãn thì vui khỏi nói.
Không cần giải thích, ai cũng biết là nàng đang chế nhạo Tô Diệu Diệu.
Tô Diệu Diệu hiện tại tức giận sắp điên lên rồi! Trước nay chưa từng có ai dám sỉ nhục cô ta như thế! Vô Ưu! Cô ta nhớ cái tên này rồi! Nhất định sẽ có ngày cô ta khiến nữ nhân này trả giá đắt!
“Nếu Dạ Noãn công chúa đã biểu diễn một màn múa kiếm đặc sắc như vậy thì Lưu Oánh cũng xin thể hiện chút tài năng diễn tấu cho quý quốc cùng các vị đại nhân ở đâu thưởng thức.”
Lưu Oánh quận chúa đứng dậy nói.
“Được được, mời quận chúa.”
Lưu Oánh bước ra giữa sân, ánh mắt dịu dàng liếc nhìn Dạ Kình khẽ gật đầu.
Vô Ưu giật mình, nếu nàng không nhầm thì ánh mắt đó….
Chính là liếc-mắt-đưa-tình.
Vị quận chúa này chưa gì đã phải lòng Dạ Kình của nàng rồi sao?
Nghĩ nhiều như vậy nhưng Vô Ưu không quay sang nhìn hắn, bởi cái tên đa mưu Thời Thiên Triệt kia đang quan sát nàng.
Tiếng sáo của Lưu Oánh vang lên du dương như nhạc điệu êm tai khiến ai cũng say đắm, bảo sao có thể vang danh khắp đại lục, ngay cả Vô Ưu cũng bị cuốn hút.
Kết thúc màn biểu diễn, cả yến tiệc vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi không dứt, Lưu Oánh e thẹn lui xuống, còn không quên nhìn Dạ Kình một lần nữa, thấy hắn vỗ tay nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ không cảm xúc gì khiến nàng có chút thất vọng.
Vô Ưu thì bực mình đến cực điểm.
Nàng đang ngồi sừng sững ở đây mà lại cứ liếc nhìn nam nhân của nàng.
“Quận chúa Lưu Oánh quốc sâc thiên hương, lại có thiên phú thật đáng ngưỡng mộ, bổn cung vô cùng yêu thích. Người đâu… ban thưởng!”
“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”
Vị trí thê tử của Dạ Kình, hoàng hậu đã ngắm được một người, bà rất vừa lòng.
Yến tiệc cứ thế trôi qua mà không có bất kì sự cố nào xảy ra, kết thúc yến tiệc là một màn pháo hoa, Vô Ưu cũng cáo từ.
Nàng ra khỏi hoàng cung, đi vào rừng đến một bãi đất trống rồi dừng lại.
“Muốn tự cút ra, hay để ta giúp ngươi cút xuống chơi với diêm vương?”
Không bất ngờ gì khi người bám theo nàng là Thời Thiên Triệt.
“Vô Ưu các hạ mồm mép cũng thật độc. Vừa nãy không có cơ hội tiếp xúc nhiều nên giờ ta chỉ muốn gặp ngươi trao đổi chút.”
“Tại sao ta phải nghe?”
Vô Ưu chế giễu. Tên này chắc chắn có âm mưu.
“Hãy rời khỏi Nam Nguyệt Quốc, thái tử Tây Mặc ta thành tâm chiêu mộ ngươi về. Vàng bạc của cải, quan to chức lớn, cuộc sống đủ đầy sung túc ngươi muốn thì ta đều sẽ không từ chối.”
“Quả là điều kiện thú vị.”
Thấy Vô Ưu quay người lại, Thời Thiên Triệt cảm thấy mình sắp thành công rồi.
“Chỉ cần ngươi muốn, cái gì ta cũng có thể cho ngươi!”
“Ô, vậy ta muốn mạng ngưoi thì sao?”
Thời Thiên Triệt thoáng sững sờ sau đó cười lớn.
“Chỉ cần chúng ta hợp tác kết thành đồng minh, ta đáp ứng điều đó.”
“Nhưng ta ở Nam Nguyệt Quốc đang thấy rất sung sướng, hoàng cung cũng dành cho ta rất nhiều đãi ngộ.”
Nàng bắt đầu cẩn thận thăm dò “kế hoạch” mà hắn đang âm thầm chuẩn bị.
“Với lại, ta không thích kết đồng minh cùng kẻ vô dụng.”
Thời Thiên Triệt nghe vậy thì cười lớn.
“Thái tửu đương triều, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ còn chưa lấy được sự thu hút của ngươi sao? Mặc dù ta không phải trời sinh thiên tài như Dạ Kình, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày ta vượt qua hắn, khiến cho hắn bẽ mặt!”
Có vẻ đây là một phần trong kế hoạch của hắn, nàng không tin con người này chỉ cần vậy.
Theo như nàng biết được hắn là một người tham vọng, để bước lên được ngôi vị thái tử từ thân phận là con một phi tần thất sủng thì phải dùng bao nhiêu thủ đoạn, tàn ác cỡ nào?
“Ý chí của ngươi làm ta có chút tán dương ngươi đấy.”
Hắn không ngại nói ra, chứng tỏ không sợ nàng nói với Dạ Kình, vì cả hai đều là kẻ thù của nhau trước nay không đội trời chung.
“Ngươi cứ suy nghĩ thật kĩ rồi nói lại cho ta, trong nửa tháng tới ta vẫn sẽ ở Nam Nguyệt.”
Hắn nói rồi rời đi, để lại Vô Ưu đang trầm tư suy nghĩ.
Nàng phải điều tra vụ này thôi.
Nhìn xung quanh một vòng, đám sát thủ của Thời Thiên Triệt cũng đã rời đi.
Nàng cảm nhận được khoảng hơn chục người, thực lực hình như không kém Thời Thiên Triệt là bao.
Tây Mặc Quốc đã không ngồi yên được mà ngọ nguậy, nàng thân là người yêu của thái tử Nam Nguyệt Quốc, chẳng lẽ lại để mặc cho Dạ Kình tự giải quyết sao?
Còn lâu.
Đến lúc nàng biến cuộc sống trở nên thú vị hơn rồi!