Nghe nàng nói xong Dạ Kình liền cười lên, hắn lấy tay chống mặt đôi mắt hơi híp lại khiêu gợi.
“Nếu gả cho ta, ngươi còn nhận được hơn thế nữa.”
“Ta có thể coi đây là lời tỏ tình không?”
Vô Ưu chớp chớp mắt.
“Không.”
Dạ Kình vân vê lọn tóc mềm mại của nàng.
“Tỏ tình ngươi ở trên mái nhà sao? Sẽ làm xấu danh tiếng của ta mất.”
Hai người nhìn nhau rồi cười, lại tiếp tục nụ hôn nồng cháy kéo dài như trước.
Khi hai người yêu nhau cuồng nhiệt thì người khổ là ai? Đơn nhiên là người thứ ba chứng kiến - Bồng Linh Thánh Điểu!
Không thể nhìn thêm được nữa, Bồng Linh Thánh Điểu bèn tự tách khỏi chủ nhân bay đi.
Ngủ một giấc sâu như vậy, phải cả mấy vạn năm rồi nó chưa nhìn ngắm lại thế giới này.
Bay qua Diêu La Thành rộng lớn, bay qua hoàng cung tráng lệ, bay đến một khoảng đất trống không bóng người thì Bồng Linh Thánh Điểu bỗng dừng lại.
“Người của thần giới sao lại lạc xuống nhân gian này?”
Một bóng người mặc y phục trắng muốt như không nhiễm chút bụi trần nào bước ra, đôi mắt tím sâu thẳm mà trầm lặng, khắp người toả ra khí tức cường đại, cao quý từ sâu trong cốt tuỷ.
“Bồng Linh Thánh Điểu, đã lâu không gặp.”
“Khoảng chín vạn năm rồi?”
“Ừ.”
“Thần vương tôn quý đại giá quang lâm đến đây, không phải là để tìm hiểu xem vì sao ta vẫn sống sót đấy chứ?”
Nam nhân này vậy mà chính là chủ nhân của Thần giới - Thần vương Phong Tịch chí cao vô thượng!
Nhưng đứng trước vị thần vương này, Bồng Linh Thánh Điểu cũng không hề run sợ hay để bản thân bị khí thế đàn áp.
“Ta biết ngươi vẫn sống từ năm đó.”
Phong Tịch chắp tay sau lưng, tư thế lãnh đạm nhưng đủ khiến mọi vật xung quanh trở nên vô sắc, bị lu mờ trước ánh sáng vô hình toát ra từ người hắn.
“Nhân gian này sắp đại loạn hay sao mà ngươi phải tốn công xuống tận đây?”
Bồng Linh Thánh Điểu nghi hoặc.
“Nhân gian không loạn.”
Mà chính là tim ta loạn…
“Năm đó một kiếm dứt khoát xuyên tim, cảnh tượng đó thật khiến ta nhớ mãi.”
Trong khung cảnh khói lửa hoang tàn, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, nữ nhân cả người đẫm máu quỳ xuống trong đau khổ, đôi mắt căm thù nhìn nam nhân dùng kiếm đâm xuyên tim mình.
Đó là một cảnh tượng hãi hùng mà rất ít người nhìn thấy.
Phong Tịch không nói mà phất tay bước đi, Bồng Linh Thánh Điểu ở sau cất tiếng:
“Ngươi xuống nhân gian vì biết chủ nhân ta là hậu nhân của người đó, ta nói sai không?”
Bước chân của Phong Tịch dừng lại.
“Dù thế nào đi nữa ta cấm ngươi gây tổn hại đến người.”
Phong Tịch chỉ cười mà không đáp, một cơn gió thổi qua, bóng dáng hắn cũng biến mất.
Bồng Linh Thánh Điểu nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, người thần giới đã rục rịch, vậy ma giới thì sao?
Nó quyết phải bảo vệ chủ nhân của mình thật tốt.
...----------------...
Mấy ngày sau hoàng cung có biến, Nam Thành Vương của Nam Nguyệt Quốc bị sát hại, hoàng thượng tức giận vô cùng, lệnh cho Dạ Kình trực tiếp đi điều tra sự việc.
Nam Thành Vương bị giết vào buổi tối hôm trước, trong chính bữa tiệc rượu do mình tổ chức.
Tất cả các nghi can tham dự bữa tiệc đó đều bị bắt lại tra hỏi, trong đó có cả Thời Thiên Triệt và Tống Cơ Hoành.
Buổi tối, Vô Ưu lẻn vào nơi ở của Thời Thiên Triệt.
Để thanh kiếm sắc lạnh kề lên cổ hấn, Vô Ưu lạnh giọng:
“Vì sao lại giết Nam Thành Vương?”
Nam Thành Vương là nhân vật tầm cỡ của Nam Nguyệt Quốc, nổi tiếng với trí óc siêu phàm minh mẫn, đóng vai trò quan trọng trong việc bày ra các thế trận đánh giặc và cũng là người bạn chơi cờ thân thiết của hoàng thượng.
Bây giờ sự nghi ngờ đều đổ dồn lên người Thời Thiên Triệt bởi không nói ai cũng biết Tây Mặc Quốc cùng Nam Nguyệt Quốc có thù oán lớn đến mức nào, nhưng Thời Thiên Triệt là một người thông minh, vì sao phải làm ra sự việc chấn động đánh rắn động cỏ như vậy?
“Ngươi không phải phe ta, vì sao ta phải nói?”
Hắn vẫn rất ung dung nhàn nhã, đẩy nhẹ mũi kiếm của nàng ra.
“Người là do ngươi giết?”
“Nhưng ta không trực tiếp ra tay.”
Vô Ưu biết, người ra tay nhất định là đám sát thủ mà hắn mang theo.
“Đây mới là khởi đầu thôi, ta còn dàng cho Nam Nguyệt Quốc này nhiều món quà lắm.”
Hắn cười lớn.
Xẹt—-
Một đường kiếm đi qua, để lại cổ hắn một vệt máu dài.
Vết cắt không lớn, không ảnh hưởng đến tính mạn.
“Chà chà, Vô Ưu các hạ vô tình thật đấy.”
Nói rồi hắn bất chợt nắm lấy cổ tay nàng, Vô Ưu liền giơ chân lên đá nhưng hắn đã nhanh chóng tránh được.
“Đừng làm mối quan hệ của chúng ta xấu đi.”
“Chúng ta không có bất kì mối quan hệ nào cả.”
Vô Ưu chĩa kiếm về phía hắn.
“Ta sẽ không bao giờ liên minh với ngươi đâu, đừng ở đó ảo tưởng. Ta cấm ngươi không được gây loạn ở Nam Nguyệt Quốc, nếu không thì đường kiếm lúc nãy không phải là cảnh cáo nữa đâu.”
Nàng muốn giết tên này nhưng như vậy sẽ dụ ra hết đám sát thủ kia, với lại bên ngoài còn có nhiều người canh giữ, ra tay bây giờ không phải là lựa chọn khôn ngoan.