Dạ Kình không mang theo quá nhiều thuộc hạ, cũng không phiền người hoàng cung Tây Mặc Quốc bố trí chỗ ở cho mà tự tìm một khách điếm rồi bao trọn.
Vài ngày ngắn ngủi nữa thôi là cuộc thi diễn ra rồi.
Trong những ngày này Dạ Kình cùng Vô Ưu dạo khắp Tây Mặc Quốc ngắm cảnh rồi mua các đồ dùng cần thiết.
Thư giãn trí óc, tránh căng thẳng trước trận đấu là một việc quan trọng.
Đêm khuya trước ngày thi diễn ra, Vô Ưu không ngủ được nên trèo lên mái nhà ngồi ngắm trăng.
Nàng đang hình dung mọi việc trong bí cảnh, cũng hình dung Thần giới trong truyền thuyết đó sẽ trông như thế nào.
Nghe bảo mười người được chọn sẽ được Thần giới tặng cho những pháp khí có ích, thế nên nàng nhất định phải được chọn!
Ngồi một lúc nữa Vô Ưu liền về phòng, nhưng ở bụi cây rậm rạp gần đó bỗng rung lên khe khẽ khiến nàng phải nấp lại xem tình hình.
Vài giây sau, hai bóng đen vụt vào khách điếm, thuộc hạ của Dạ Kình không hề phát giác ra được bởi đã bị đánh thuốc mê.
Lại có người thích giở trò?
Nàng âm thầm đi theo hai tên hắc y nhân đó.
Quả nhiên không sai khi người bọn chúng nhắm đến chính là Dạ Kình.
Nhìn cái ống tre nhỏ bọn họ rút ra, Vô Ưu rất muốn cười chế giễu.
Định đánh thuốc mê Dạ Kình bằng cái trò thổi khí vào ư? Thật lố bịch.
Nàng vòng lại nhảy vào phòng Dạ Kình bằng cửa sổ, quả nhiên hắn đã tỉnh giấc.
“Có hai con chuột rỗi hơi sinh việc làm.”
Nàng mỉm cười.
“Vờn không?”
Dạ Kình hỏi.
“Đơn nhiên rồi, chúng ta cùng chơi.”
Hai người bên trong đã lên xong kế hoạch, thật đáng thương cho hai người bên ngoài vẫn không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình.
Sau khi thổi khí gây mê vào, đợi khoảng chừng là một phút bọn chúng liền nhẹ nhàng bước vào, cả hai tu vi đều không thấp, nhưng lại không phải đối thủ của Vô Ưu và Dạ Kình.
Đóng cánh cửa lại, bọn họ đi lại gần giường kiếm tra Dạ Kình.
“Sao rồi?”
“Đã ngủ say.”
“Giờ mau mang về cho Phi đại nhân.”
“Nhanh lên, trước khi hắn tỉnh dậy.”
Một tên còn điểm huyệt vào người Dạ Kình.
Vốn dĩ Vô Ưu tưởng bọn họ được phái đến để giết Dạ Kình, nhưng hình như không phải vậy.
Còn người tên “Phi đại nhân” kia nữa, là gã nào vậy?
Thấy Vô Ưu vẫn trong bóng tối không động đậy Dạ Kình liền hiểu ý nàng. Hai người muốn đi xem cái người họ Phi kia có ý gì.
Hai hắc y nhân mang theo Dạ Kình phóng đi, Vô Ưu vẫn luôn âm thầm bám theo họ.
Điểm đến của bọn họ là khách điếm của tổ chức Phi Ngã.
Phi Ngã là một tổ chức sát thủ ngầm nổi tiếng của Tây Mặc Quốc, không theo bất cứ phe phái nào, nhận tiền người kí thác rồi lộng hành khắp giang hồ.
Tổ chức này không phân trắng đen rõ ràng, chỉ cần đủ số tiền thì sẽ làm theo mọi yêu cầu của người kí thác.
Năm nay nghe nói Phi Ngã cũng sẽ tham gia cuộc thi này.
Vô Ưu lặng lẽ bắt giết một tên sát thủ đang đi tuần rồi mặc trang phục của hắn trà trộn vào.
Phi Ngã có rất nhiều sát thủ tinh anh, nàng cần phải thận trọng.
Dạ Kình được đưa vào lều trại của thiếu chủ Phi Ngã, Vô Ưu mặt mày nhăn cả lên, bọn họ định cướp tài hay cướp sắc vậy?
Nàng đứng ngoài lều trại, giả là canh giữ nhưng thực chất là nghe trộm.
Bên trong lều Dạ Kình vẫn đang giả vờ ngủ say, hắn được đặt lên trên giường, sau đó một nữ nhân nhẹ nhàng đi lại.
“Oa, đây là thái tử Dạ Kình của Nam Nguyệt Quốc danh bất hư truyền đấy ư? Nhìn cũng tâtj đẹp.”
Dạ Kình dù chán ghét bàn tay của nàng ta đang sờ lên mặt mình nhưng cũng đành nhịn.
“Du nhi, cẩn thận làm hắn ta tỉnh giấc là hỏng việc.”
Giọng trầm thấp của một nam tử vang lên.
“Vâng, muội biết rồi.”
Phi Du nghe lời đứng sang một bên.
Nàng là nữ thiếu chủ của tổ chức Phi Ngã - Phi Du.
Còn người vừa nói là ca ca của nàng, cũng là người đứng đầu tổ chức Phi Ngã - Phi Quân Dật.
“Chúng ta tiến hành thôi nhỉ ca ca?”
“Ừ, nhanh lên trước khi trời sáng.”
“Thuật con rối sẽ không có sai sót gì chứ?”
“Sẽ không.”
‘Bồng Linh, thuật con rối là gì?’
Bên ngoài Vô Ưu nghe được cụm từ này liền cảm thấy đây không phải là một thuật hay ho gì.
‘Như tên gọi thì nó có thể điều khiển được mọi hành động của người khác. “Con rối” sẽ bị bắt uống máu của người điều khiển và bị hạ chú lên người. Đây là một thuật nguy hiểm bởi nếu người điều khiển không khống chế được “con rối” của mình thì sẽ bị cắn trả rồi bạo phát mà chết. Ngay cả “con rối” sau đó cũng không thể tránh khỏi.’
Bồng Linh Thánh Điểu giải thích.
Bọn họ dám hạ khống chế con rối lên người Dạ Kình sao? Hừ, vậy thì nàng không thể tha.
“Trong bí cảnh này nguy hiểm trùng trùng, mục tiêu của chúng ta còn là thú hạch của Triều Quỳ Thú. Khống chế tên thái tử này bảo vệ muội và làm con rối tiên phong đối đầu với Triều Quỳ Thú là một kế sách hay.”
Vừa nói Phi Quân Dật vừa dán lên người Dạ Kình một phù chú và bắt đầu niệm chú.