Dạ Kình thân là thái tử của một nước nên dù bất mãn nhưng vì đối phương là hoàng tử nước bạn nên chỉ có thể gạt bỏ lòng riêng mà đi theo hắn.
Nhưng Vô Ưu không như vậy, nàng ghét cảm giác bị trêu đùa.
“Nếu như ta không nhầm thì ngươi chính là Vô Ưu các hạ, chủ nhân của Bồng Linh Thánh Điểu đúng chứ?”
Hạ Mặc Nghiêu nhìn về phía nàng mở lời.
Nghe câu này, Phi Quân Dật và Phi Du liền bất ngờ đến trợn tròn hai mắt, vốn tưởng nàng ta chỉ là hộ vệ của thái tử nhưng không ngờ lại chính là vị đại nhân đang rất nổi tiếng khắp đại lục này.
Phi Du nghĩ đến những lời mình nói lúc nãy không nhịn được mà run một cái.
Không cần Vô Ưu ra tay, chỉ cần một móng vuốt của Bồng Linh Thánh Điểu thôi cũng đủ đánh chết nàng ta rồi.
Cao thủ thường phóng khoáng không chấp nhặt những chuyện cỏn con nên có khi Vô Ưu sẽ không so đo với nàng đâu nhỉ?
“Ca ca, muội…”
Phi Du ghé sát lại Phi Quân Dật thì thầm với hắn vài câu.
“Ta cũng đang có suy nghĩ như muội.”
Phi Quân Dật gật đầu.
“Nhưng nàng ta có chịu giúp không? Với cái tính cách kiêu ngạo không để ai vào mắt đó?”
Phi Du để lộ ra gương mặt ưu sầu.
“Không phải quá lo lắng, cho dù không có sự giúp đỡ của người ngoài thì chính ta cũng sẽ cố gắng.”
Hắn xoa đầu vị muội muội này chấn an với một giọng điệu hết sức nhỏ nhẹ.
Mà bên này, người “thù dai thù lâu” Vô Ưu vẫn không bị lung lay trước lời tạ lỗi của mình Hạ Mặc Nghiêu. Nàng nắm lấy tay Dạ Kình giữ lại, nhất định không để Dạ Kình đi cùng với hắn.
Hai nam nhân đều bó tay với cô nhóc cứng đầu này rồi.
“Vô Ưu các hạ, ta tôn trọng ngươi nên không muốn so đo với ngươi. Nhưng bây giờ ta có việc quan trọng cần nói, lấy thân phận của nhị hoàng tử một nước ra nói.”
Chỉ trong vài tích tắc, khí chất và thái độ của Hạ Mặc Nghiêu đã thay đổi đến chóng mặt, sự uy quyền cao quý bộc phát ra, tựa như thiên chi kiêu tử ngạo mạn khiến ai cũng phải thần phục.
Đó là người thường thần phục thôi, chứ Vô Ưu không nằm trong danh sách này.
Sau cùng, Hạ Mặc Nghiêu phải hạ mình “dỗ dành” vị các hạ khó tính này bằng đủ thứ đồ tốt thì Vô Ưu mới chịu đi nói chuyện tử tế, Dạ Kình thật sự rất muốn cười nhưng trước mặt người ngoài như này hắn không muốn bộc lộ quá nhiều cảm xúc.
Vô Ưu cũng đoán ra phần nào chuyện Hạ Mặc Nghiêu sẽ nói nên không đi theo Dạ Kình mà chạy đi thay đồ và mua chút đồ ăn.
Khi nàng quay trở lại khách điếm, Dạ Kình cũng đã quay về, sửa soạn lại đồ đạc một chút rồi hai người cùng nhau đi đến hoàng cung Đông Chân Quốc, nơi sứ giả thần giới sẽ hạ phàm và mở ra bí cảnh.
Lúc bấy giờ tại đại đường lớn của hoàng cung đã đông nghịt quan lại quý tộc cùng các cao thủ từ khắp các mọi nơi, tạm thời Vô Ưu và Dạ Kình tách ra, hai người hẹn gặp lại nhau trong bí cảnh.
Vô Ưu nhìn xung quanh một vòng, đâu đâu cũng là cao thủ có thực lực kinh người khi tuổi đời còn trẻ, cuộc thi này thật sự là giúp hội tụ tinh hoa của đất trời mà.
Vua của Đông Chân Quốc cũng đã đên, theo sau ông là thái tử, hoàng tử và các công chúa, nàng nhìn thấy được Hạ Mặc Nghiêu đang ung dung phe phẩy quạt bước đi.
Hắn cũng nhìn đám đông phía dưới sơ qua một vòng thì phát hiện ra Vô Ưu mặc y phục đen có chút kì lạ lẫn trong đám người.
Hai đôi mắt giao nhau, Hạ Mặc Nghiêu vui vẻ nháy mắt với nàng nhưng nhận lại là sự lạnh lùng quay đi của Vô Ưu.
“Thái tử, Vô Ưu các hạ thực sự chỉ tốt với mỗi mình ngươi.”
Hạ Mặc Nghiêu đi đến cạnh Dạ Kình cách đó không xa mà cười cười.
“Đừng phí lời.”
Nàng không tốt với hắn thì tốt với ai? Hai bọn họ chính là một cặp.
Khi này những đám mây trắng trên bầu trời bất chợt rẽ sang hai bên, ánh sáng trắng tinh khôi từ giữa bầu trời chiếu xuống, tất cả mọi người tại đây đều đồng loạt quỳ xuống, ngay cả thánh thượng cũng không ngoại lệ.
Vô Ưu có thể cảm nhận được một bầu không khí hồi hộp đang cô đọng lại, nhiều người dường như còn nín thở.
Nàng ngước nhìn lên bầu trời, một đôi hạc trắng cao quý uốn lượn bay xuống, kêu lên những thanh âm thánh thót cao vút khắp đất trời.
‘Đó là thần thú sao Bồng Linh?’
‘Bọn chúng là Vân Thiên Hạc, chuyên mở đường và chuyên chở người của thần giới.’
Bồng Linh Thánh Điểu không quá hứng thú với hai con chim trắng này bởi so với nó thì bọn chúng không đáng nhắc đến.
Một cỗ xe tráng lệ lấp lánh được sáu con Vân Thiên Hạc chậm rãi chở đi xuống, cỗ xe toả ra tiên khí ngút trời đáp xuống mặt đất, sáu con Thiên Vân Hạc trong chốc lát bỗng hoá thành bốn nữ nhân xinh đẹp động lòng người, cúi người tôn kính đỡ một tiên nhân từ trong xe bước ra.
Người đó chính là…
‘Hóa ra là lão đầu Ti Mệnh.’