Tuyệt Sắc Tà Phi: Thần Vương Đệ Nhất Độc Sủng

Chương 3: Rèn luyện cùng thái tử (1)




Dạ Kình đưa Vô Ưu về hoàng cung rồi giao nàng cho thị nữ chăm sóc, còn hắn thì lại phi kiếm bay đi.

Quả thật là thái tử, lúc nào cũng rất bận rộn.

Trút bỏ bộ y phục rách rưới trên người, lúc này nàng mới thấy một viên đá rơi xuống, nhờ thị nữ nhặt lên giúp, nàng mới chợt phát hiện ra đây chính là viên đá Thần Vương Chi Lệ!

Nó xuyên không cùng nàng sao? Thật kì lạ.

Mà nó ở trên người nàng tại sao nàng lại không hề phát hiện ra?

Trong đầu bỗng nhảy số, xem ra viên đá này không tầm thường!

Nước tắm được chuẩn bị được nấu cùng linh dược trị thương tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng giúp thần trí nàng thư giãn, các vết thương trên người cũng dần được chữa lành.

Cũng trong khoảng thời gian đó, nàng nghe thị nữ kể về thế giới này.

Nơi này là đại lục Thiên Quang, thế giới tu chân cường giả vi tôn. Phàm là người càng mạnh sẽ càng được tôn kính, nhận được vô vàn sự chiêu mộ từ khắp các thế lực lớn.

Đại lục Thiên Quang có bốn quốc gia lớn: Nam Nguyệt Quốc, Bắc Hà Quốc, Đông Chân Quốc và Tây Mặc Quốc.

Hơn nữa thế giới này còn nằm dưới sự cai quản của thần tộc Thần giới- Nơi thu hút sự quan tâm lớn nhất của Vô Ưu.

“Không có cách nào để phàm nhân lên được Thiên giới, kể cả những cường giả tu tiên chân chính. Thiên giới không đón tiếp nhân loại. Để lên được nơi cao hơn chín tầng mây đó thì phải tham gia cuộc thi 100 năm một lần do chính Thiên giới tổ chức, chọn ra mười hạt giống tốt nhất để lên cửu trùng thiên rèn luyện.”

“Vậy mười hạt giống đó cần có tiêu chí gì?”

“Tu vi càng cao càng tốt. Càng là người trẻ thì càng được nhiều đãi ngộ. Vừa vặn 3 năm sau tròn 100 năm rồi, cả Nam Nguyệt Quốc chúng ta rất trông chờ vào thái tử điện hạ!”

Hửm, tên đó giỏi vậy à.

Nhắc đến vị thái tử thiên tài điển trai, các thiếu nữ vẫn không khỏi ngưỡng mộ mơ mộng.



Các thị nữ dìu Vô Ưu mặc y phục rồi đưa nàng lên giường, lấy ra vài đan dược trị thương cho nàng uống.

“Cô nương chỉ cần ngủ một giấc thì ngày mai cơ thể cô sẽ hoàn toàn hồi phục lại như cũ.”

“Cảm ơn nhiều, các cô vất vả rồi.”

Đan dược ở đây đúng là thần kì, ước gì thế giới hiện đại có thể phát minh ra các loại đan dược trị thương thế này.

Vô Ưu khẽ ngáp một cái rồi kéo chăn đi ngủ, nàng thật sự rất mệt rồi. Nhờ tác dụng của đan dược và lư hương mà rất nhanh nàng liền chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm yên tĩnh, một bóng người bỗng xuất hiện trước giường mà Vô Ưu đang nằm, hắn cúi xuống nhìn gương mặt đang say giấc rồi dùng linh lực kiểm tra cơ thể nàng.

Có phong ấn.

Phong ấn rất mạnh, rốt cuộc người hạ là ai mà ngay cả hắn cũng không thể giải được.

Sau một lúc hắn liền rời khỏi phòng mà Vô Ưu không hề không biết. Không phải vì nàng không chút phòng bị, mà là không hề phát giác ra bởi người này quá cao thâm.

“Quốc sư, nàng ta chính là người đó sao?”

Đứng chờ bên ngoài là thái tử Dạ Kình.

“Có vẻ là vậy.” Quốc sư gật đầu. “Thái tử, đừng để các thế lực khác biết đến sự tồn tại của nàng, ta phải trở về tháp nghiên cứu vài ngày, thay ta chăm sóc nàng thật tốt.”

Dạ Kình đáp ứng.

“Ta bấm mệnh thấy tương lai sau này của nàng sẽ giúp Nam Nguyệt Quốc ta thêm cường thịnh. Nhưng… cũng không có gì chắc chắn.”

Nói xong câu này quốc sư liền biến mất.

Dạ Kình nhìn liếc qua văn phòng tối, nếu Vô Ưu đúng là người như quốc sư nói thì hắn phải bảo hộ nàng thật tốt. Còn nếu ngược lại lời quốc sư thì… lập tức trừ khử.

Ngày hôm sau khi vừa mới mờ sáng Vô Ưu đã tỉnh, nàng khẽ động đậy cơ thể rồi ngồi dậy, gương mặt lập tức rạng rỡ rồi nhảy xuống giường hoạt động gân cốt.



Đúng như thị nữ kia nói, cơ thể nàng đã hồi phục.

Mặc bộ y phục đã được chuẩn bị trước rồi mở cửa đi ra ngoài, Vô Ưu hưởng thụ tiết trời mùa thu trong lành mát mẻ.

Mang tâm trạng sảng khoái nàng đi dạo biệt viện này vài vòng thì thị nữ cũng đã đến dọn dẹp.

“Cô nương, để ta giúp cô trải đầu.”

Ngồi xuống bàn trang điểm, bấy giờ Vô Ưu mới nhìn rõ gương mặt cơ thể này.

Nàng chỉ muốn nói hai từ thôi: Thật giống!

Dù vẫn còn mang vẻ món bớt nhưng gương mặt này rất giống nàng kiếp trước.

Sắc nước hương trời, mang theo chút vẻ kiêu sa ngang tàn.

Vô Ưu thở dài hài lòng, cơ thể yếu nhưng nhân sắc không “yếu”, nàng tạm chấp nhận.

Buộc xong một kiểu tóc đơn giản thì Dạ Kình vừa vặn đến.

“Thái tử điện hạ thấy thế nào? Xinh đẹp hơn hôm qua rồi đúng không?”

Nàng mỉm cười tạo dáng về phía hắn mong chờ câu nhận xét của đối phương.

Dạ Kình nhăn mày, trong khi các thị nữ đều cúi xuống hành lễ thì nàng vẫn ngồi tại chỗ, rất vô lễ thiếu phép tắc.

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải rèn luyện cùng ta, ta sẽ trực tiếp hướng dẫn ngươi.” Vừa rèn luyện vừa quan sát.

“Được, ta mỏi cơ lắm rồi.”

Vô Ưu hào sảng đáp ứng, kiếp trước hầu như ngày nào nàng cũng tập luyện hàng giờ đã thành thói quen, với lại ở thế giới này không có thực lực thì không khác gì một con kiến hôi bị người khác chà đạp cả.