Nhắc đến Dạ Kình, Vô Ưu liền phấn khởi chạy đi tìm, trên đường đi gặp yêu thú nào nàng liền thẳng tay giết luôn yêu thú đó.
Nhờ có sự hiểu biết sâu rộng của Bồng Linh Thánh Điểu, Vô Ưu tìm được vô vàn linh dược quý hiếm dù nàng không phải luyện dược sư và kiến thức về thảo dược vẫn còn nhiều hạn chế.
Chuyến này trở về nàng quyết phải học luyện dược.
Rất nhanh một ngày đã trôi qua, Vô Ưu đã gặp kha khá thí sinh tham gia nhưng không có Dạ Kình.
Nàng phong bế hết linh lực, tạm thời cắt liên lạc với Bồng Linh Thánh Điểu để hành tẩu một mình.
Quả nhiên, khắp nơi đều là ánh sáng xanh nhạt bay lơ lửng, trên bầu trời, trong bụi cây, trong các ngọn cây rậm rạp…
Theo cái nhìn của người ở đây thì nó chính là yêu thú Chu Hoạn. Còn theo cái nhìn hiện đại của nàng thì nó không khác gì ma chơi cả.
Hành tẩu vào ban đêm ở nơi này chính là tự tìm đường chết nên sau khi đi thêm một lúc nữa Vô Ưu quyết định nghỉ ngơi ở trên một cành cây lớn rậm rạp.
Lấy ra lương khô đã chuẩn bị sẵn trong nạp giới, nàng vừa ăn vừa nghĩ đến Dạ Kình với muôn vàn câu hỏi. Không biết bây giờ hắn đang làm gì, có bị thương hay không, có gặp phải yêu thú cường đại hay không… Ngay lúc này nàng mới chợt phát hiện ra bản thân nàng trở nên suy nghĩ nhiều như này từ khi nào chứ?
Phải chăng đây là do thứ gọi là “tình yêu” sao?
Nói đến đây nàng cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ, tình cảm nàng dành cho Dạ Kình đã đến mức ngưỡng nào, hai người họ chưa một lần nói từ yêu nhưng hành động hoàn toàn thay cho hàng ngàn lời yêu như thế.
Nàng, chắc hẳn đã yêu hắn từ lâu rồi nhỉ…
Vô Ưu dần chìm vào giấc ngủ, lần này, giấc mơ kì lạ vẫn tiếp tục hiện diện.
Một cái hồ được che phủ bởi những làn sương mờ ảo dần hiện lên, nàng cẩn trọng bước tới gần, làn sương mờ cũng dần tản sang hai bên.
Nàng dừng lại bên thành hồ nhìn bóng dáng xinh đẹp dưới mặt nước, mái tóc đen dài mềm mại đổ xuống như thác, thật đáng tiếc là hình ảnh sẽ sinh động hơn nếu như mặt hồ này soi rõ gương mặt nàng.
Mà nó mờ cũng đúng thôi nhỉ, đây chỉ là một giấc mơ.
Trong giây phút nàng chằm chằm nhìn xuống thì từng gợn sóng nhỏ khẽ trỗi dậy lướt đến, kéo theo là sự thay đổi của làn nước dưới chân.
Từ một cái hồ trong trẻo hài hoà đột nhiên trở thành cái hồ ghê rợn đỏ thẫm như màu máu.
Vô Ưu giật mình lùi về sau vài bước, nàng cũng tách khỏi giấc mơ ngay bởi tiếng ồn truyền đến từ rất xa.
Nàng ngồi dậy nhảy lên cành cây cao hơn, mượn sự rậm rạp của lá cây để ẩn mình đi.
Từ phía xa một bóng người ngự kiếm phi đến, đuổi theo sau là đoàn Chu Hoạn đang gào thét dữ dột.
Vẫn lặng lẽ nấp trên cây, nhưng điều mà nàng không ngờ nhất chính là cái người đang bị Chu Hoạn đuổi theo đó lại đột ngột thu hồi kiếm và… nhảy lên ngay chính cái cây nàng ở.
Là một nam nhân.
Bất ngờ vì trên cây còn có người mà vừa rồi không hề phát hiện ra khiến hắn hoảng sợ, chân tay long ngóng suýt nữa thì ngã ra đằng sau.
Không muốn để đám Chu Hoạn phát giác ra và phải chết chung với cái đáng ghét này, Vô Ưu bất đắc dĩ giữ chặt lấy hắn và nhét một viên đan dược vào miệng hắn.
Xong xuôi mọi việc, đám Hoạn Chu cũng đã ở ngay phía dưới, Vô Ưu có thể cảm nhận được từng đợt mồ hôi lạnh của nam nhân này đổ ra khi nhìn xuống đất.
Thật may là rất nhanh sau đó, đám Hoạn Chu liền bay đi hết.
Nam nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đi phần nào.
“Cảm… cảm ơn các hạ đã cứu giúp.”
Nhìn bộ dáng cùng trang phục của Vô Ưu, nam nhân liền biết đây là nữ, nhưng vì nàng đang đeo màn che mặt nên hắn không thể thấy được dung nhan của nàng.
“Phiền phức.”
Vô Ưu nói rồi lại tựa vào thân cây nhắm mắt lại.
Thắc mắc vì sao nàng không rời đi ư? Tại sao nàng phải rời đi? Nơi này nàng đến trước chiếm trước mà? Người nên rời đi là cái tên phiền phức này.
“Thật có lỗi vì đã làm phiền các hạ nghỉ ngơi nhưng do lúc nãy ta gặp một con yêu thú rất mạnh, phải triệu hoán kiếm ra đối phó nên mới vô tình thu hút Chu Hoạn đến.”
Nàng vẫn im lặng.
“Thật sự cảm ơn các hạ rất nhiều, ta là Liên Kỳ.”
Nàng vẫn không phản ứng trước sự làm quen này.
Liên Kỳ cảm thấy nữ nhân này thật lạnh lùng khó gần và kiêu ngạo đến nỗi không để ai vào mắt.
“Ta sẽ rời khỏi chỗ này nhanh thôi để tránh quấy rầy không gian yên tĩnh của các hạ. Nhưng ta xin mạo muội hỏi một câu rằng có phải các hạ có bí quyết gì đó khiến cho Hoạn Chu không dám đến gần không?”
Khoé môi Vô Ưu nhẹ nhàng cong lên, xem ra tên này dù trông rất ngu ngốc nhưng lại rất tinh.
Đúng vậy, nhờ có Bồng Linh Thánh Điểu chỉ điểm mà nàng đã hái được một loại cỏ có tác dụng xua đuổi Chu Hoạn rất tốt.