Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 141




Linh khí 128 cấm cơ hồ là Linh khí cực hạn.

Gia tăng thêm cấm chế mà nói, Linh khí rất khó tiếp nhận sự chèn ép của cấm chế, kết quả sau cùng chính là Linh khí bị hư hại.

Hơn nữa không gian Linh khí vô cùng ít ỏi, không gian Linh khí 128 cấm thì càng thêm quý trọng. 

Nếu như Linh khí này bị ngoại giới biết được, tuyệt đối sẽ nổ ra một trận tinh phong huyết vũ!

Diệp Viễn không nghĩ tới trên tay Viên Phi lại có một món Linh khí này.

"Viên Phi, Linh khí này của ngươi là ở đâu ra?" Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi. 

"Ban đầu ở cấp hai đỉnh phong, mặc dù ta thức tỉnh trí nhớ truyền thừa nhưng vẫn luôn không tìm được thời cơ đột phá. Vì vậy ta tàn nhẫn một lần, một thân một mình tiến vào sâu bên trong Vô Biên Sâm Lâm, tìm thời cơ đột phá. Ai biết được sau đó ta đánh bậy đánh bạ, xông vào bên trong một động phủ loài người, Linh khí này lấy được ở trong động phủ đó." Viên Phi cũng không giấu giếm, nói với Diệp Viễn.

Diệp Viễn kinh ngạc nói: "Động phủ loài người ư? Vô Biên Sâm Lâm không phải thiên hạ của yêu thú sao? Tại sao có thể có động phủ loài người?"

Viên Phi lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, chẳng qua là ta nhận được Linh khí này ở phía ngoài động phủ. Cấm chế bên trong cực kì mạnh, ta cũng không dám đi sâu vào trong. Lúc ấy ở trong động phủ, ta lấy được mấy viên Yêu Linh Đan cùng với Linh khí không gian này, rồi lặng lẽ lui ra phía ngoài. Sau đó ta uống Yêu Linh Đan mới thuận lợi đột phá đến cấp ba." 

"Ồ? Động phủ của võ giả nhân loại trong lại có Yêu Linh Đan sao? Xem ra Viên Phi ngươi thật có vận may lớn, sau này thành tựu nhất định không thấp!" Diệp Viễn cảm khái nói.

Từ tình huống Viên Phi kể lại, vận khí của hắn quả thực là tốt đến bùng nổ!

Lúc đó Viên Phi chỉ có cấp hai đỉnh phong, đi sâu vào Vô Biên Sâm Lâm khác gì đi tìm chết. Nhưng hắn chẳng những không chết, ngược lại lấy được thời cơ không ngờ đến, thuận lợi đột phá đến cấp ba. 

Mà bây giờ, Viên Phi lại đụng phải Diệp Viễn, đây quả thực không thể dùng vận khí tốt để hình dung!

Đi theo Diệp Viễn, chỉ cần Viên Phi không chết, sau này thành tựu không thể đong đếm được!

Đúng như Viên Phi tự nói, gặp Diệp Viễn mới là tạo hóa lớn nhất của hắn! 

"Cám ơn thiếu gia!" Viên Phi cung kính nói.

Diệp Viễn gật đầu nói: "Như thế xem ra, động phủ nhân loại này hẳn là một hành cung cực mạnh. Vô Biên Sâm Lâm này thật đúng là một nơi thú vị!"

Lời của Viên Phi làm Diệp Viễn sinh ra lòng hiếu kỳ với động phủ, đợi đến khi thực lực mạnh rồi, hắn nhất định phải đi đến động phủ đó xem một chút. 

"Được rồi, việc này không nên chậm trễ, Viên Phi ngươi nhanh thu thập một chút, thu tộc nhân vào không gian Linh khí, đi cùng ta. Lúc bình thường ngươi và tộc nhân cùng nhau chờ, tu luyện trong không gian Linh khí, đến lúc ta tự khắc sẽ gọi ngươi." Diệp Viễn phân phó nói.

"Dạ, thiếu gia!" Viên Phi lĩnh mệnh, bắt đầu tiến hành làm việc trọng đại đưa gia tộc vào không gian.

Xích Phong Lĩnh này cũng là chốn phong thủy, ngoại trừ Xích Hồn Thảo ra, không thiếu dược liệu trân quý. 

Đối với những thứ này Diệp Viễn đương nhiên sẽ không lãng phí, thu thập toàn bộ đưa vào không gian Linh khí.

Đương nhiên, trong hiện tại mà nói, thứ mà Diệp Viễn trân quý nhất vẫn là Xích Hồn Thảo.

Diệp Viễn tìm Viên Phi cần ba bốn cây, những thứ khác hắn thu vào không gian Linh khí. 

Thu thập mọi thứ thỏa đáng xong, Viên Phi cùng toàn bộ tộc nhân vào không gian Linh khí, sau đó không gian Linh khí co rút thành hạt châu nhỏ như hạt đậu để Diệp Viễn mang theo bên người.

...

Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu đi xuống núi, Xích Phong Lĩnh vốn cực kì náo nhiệt, lúc này lại yên tĩnh dị thường. 

Có điều tình huống này không sẽ kéo dài bao lâu, trong Vô Biên Sâm Lâm không bao giờ thiếu yêu thú, nơi này rất nhanh sẽ bị những yêu thú khác chiếm lĩnh.

Trong này tự nhiên không thiếu một trận chém giết, có điều việc đó đã không còn liên quan đến Diệp Viễn nữa.

Hắn lần này tới Xích Phong Lĩnh, có thể coi là thắng lợi trở về. Chẳng những lấy được Xích Hồn Thảo, lại còn thu phục được một con yêu thú cấp ba. 

Phong Chỉ Nhu đến bây giờ đều cảm thấy mình đang nằm mơ, việc trải qua một ngày một đêm qua quá mức ly kỳ.

"Diệp Viễn, ta không phải đang nằm mơ chứ? Chúng ta thật sự thu phục được một con yêu thú cấp ba ư?"

"Ngươi có thể tự cấu mình, nếu như đau thì không phải là đang nằm mơ. Ôi chao! Ta để ngươi tự cấu mình, ngươi cấu ta làm gì?" 

"Ngươi lại có thể đau như vậy, xem ra thật không phải đang nằm mơ rồi! Nhưng ta vẫn cảm thấy không quá chân thực. Diệp Viễn, nếu như ngươi thả ra tộc Viên Vương bọn họ ra, chẳng lẽ có thể trực tiếp diệt Tần quốc ư?"

Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: "Chớ ngu ngốc! Không thể để lộ Viên Phi ra ngoài ánh sáng, chỉ có thời điểm mấu chốt mới hữu dụng. Ngươi suy nghĩ một chút một con yêu thú cấp ba xuất hiện ở chốn nhân loại, hậu quả sẽ ra sao? Hơn nữa, bọn Viên Phi là trốn trong không gian Linh khí, nếu như không gian Linh khí lộ ra, đừng nói là ta, chính là Tần quốc cũng sẽ phải gánh chịu tai họa ngập đầu đấy! Cho nên, sau khi chúng ta trở về nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối, hiểu không?"

Phong Chỉ Nhu là người tính tình tùy tiện, chẳng qua nàng cảm thấy có được một con yêu thú cấp ba làm người hầu quả thực rất oai phong, thật không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như thế. 

"Không phải chứ? Ta mới vừa rồi còn suy nghĩ đưa Viên Phi ra ngoài nở mày nở mặt tí thôi, thậm chí ngay cả mặt bọn họ cũng không thể lộ ra à?" Phong Chỉ Nhu lộ ra vẻ mất mát.

Diệp Viễn thấy vậy, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Sư tỷ, chuyện này sau khi trở về nhất định phải coi như chưa từng xảy ra, nếu không hậu quả không phải chỉ ta và ngươi có thể gánh nổi!"

"Được rồi được rồi, ta biết rồi! Ngay cả cô cô ta cũng sẽ không nói đâu, ngươi yên tâm đi!" 

Phong Chỉ Nhu chẳng qua là tính tình bướng bỉnh nhưng cũng không phải người ngu ngốc. Diệp Viễn đã nói đến mức độ này nàng tự nhiên biết nặng nhẹ.

Đặc biệt là cái không gian Linh khí kia, nhất định chính là bom nổ chậm!

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã xuống núi. 

Xích Hồn Thảo đã tới tay, bước kế tiếp chính là Tùng Dương Quả.

Nơi sinh trưởng Tùng Dương Quả gọi là Hôi Tùng Lâm, cũng không phải nơi vô cùng nguy hiểm, là lãnh địa của một con yêu thú cấp hai.

Bây giờ có Viên Phi, hái Tùng Dương Quả dễ như trở bàn tay. 

Trong lúc đi, hai người tới một rừng cây rậm rạp.

Không có dấu hiệu nào của sát khí!

Một mũi tên xuyên qua tầng tầng rừng cây, tốc độ cực nhanh bắn về phía trái tim Diệp Viễn! 

Khoảng cách mũi tên này không xa không gần, vừa khiến Diệp Viễn không thể nào phát hiện, cũng không cho hắn thời gian phản ứng lại!

Nhưng mà Diệp Viễn vẫn kịp phản ứng, hắn có cảm ứng với nội lực, không phải Nguyên Khí Cảnh bình thường có thể so.

“Linh Hư Phá Không” trong nháy mắt thi triển, nhảy qua một bên, tránh khỏi mũi tên hiểm hóc này! 

Khi Diệp Viễn đang định triệu hoán Viên Phi ra thì báo động lại sinh ra!

Trong bụi cỏ bên cạnh một thân ảnh nhắm hướng trực diện của hắn phóng ra!

Nói cách khác, Diệp Viễn vừa né tránh, lại vừa đụng phải ám sát tiếp sau đó! 

Đao mang thoáng qua, khí tức cường đại đập vào mặt, đó là một đòn Linh Dịch tầng năm dốc toàn lực!

Ngay một khắc này Diệp Viễn cũng xuất chưởng!

Chỉ là một chưởng của hắn cũng không phải là hướng thích khách mà hướng xuống mặt đất. 

Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng bát trọng lãng!

"Ầm!"

Đất đai văng tung tóe, thân hình Diệp Viễn lại miễn cưỡng thay đổi hướng, lần nữa tránh được một đao này! 

"Xuy!" Đao này vẫn bẻ gãy được cánh tay của Diệp Viễn.

Có điều, đến đây vẫn chưa kết thúc!

Đạo thứ ba công kích lần nữa phóng đến Diệp Viễn! 

Đây là liên hoàn ám sát chuẩn đến từng chút một!

Đối phương tính toán toàn bộ phản ứng của Diệp Viễn!

Diệp Viễn, ngàn cân treo sợi tóc!