Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 114




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_________________________

"Lục cảnh! Tiểu tước gia cư nhiên là lục cảnh cao thủ!"

"Trời ạ! Trước kia ta còn mắng sau lưng hắn là phế vật. Mười lăm tuổi lục cảnh, hắn là phế vật, chúng ta là cái gì?!"

"Một cọng phế vật đều không phải!"

"Yêu trung hùng kiếm trường tam xích, quân gia nghiêm từ tri bất tri."

"Có ý tứ gì? Nói tiếng người."

"Chính là "Ngươi trâu như vậy, người trong nhà có biết không", vô học!"

"..."

"Thánh chỉ đến!"

Thánh chỉ Hàn Thịnh chờ mong cứu mạng cuối cùng đã tới, nhưng mà cũng vô dụng. Hắn đã hoá thành một đoàn thịt nát, nghe không được, nhìn không thấy.

"Thánh chỉ đến!" Ngự lâm quân trong tay giờ cao Thánh chỉ chạy băng băng đến, thật vất vả chui vào đám người, lại không thấy bóng dáng Hàn Thịnh.

Hắn tìm kiếm một phen, không khỏi nói thầm: "Người đâu?"

Mộ Khinh Ca sớm đã thu liễm mũi nhọn khoanh tay đứng, đứng trước ngựa Mộ Hùng, nhìn xem nhất cử nhất động của Ngự lâm quân, khoé miệng ẩn ẩn giương lên cười lạnh mỉa mai.

"Thái tử điện hạ!" Thị vệ được Tần Cẩn Tu phái đi Đông cung viện binh, lúc này cũng chạy trở về, vội vàng hướng chủ tử phục mệnh.

Nhưng, hắn thấy lại là Tần quốc Thái tử toàn thân phát run, bị cái gì đó doạ sợ.

Ngự lâm quân trái phải không thấy người, nhíu mày nhìn về phía Mộ Hùng hỏi: "Lão công gia, xin hỏi Hàn quốc cữu người đâu?"

Mộ Hùng sắc mặt trầm tĩnh nghiêm túc, môi mím chặt tựa hồ không tính toán mở ra.

Mộ Khinh Ca đứng phía trước, nét cười trên khoé miệng càng sâu, tà tứ cuồng quyến, chỉ vào huyết nhục quanh thân nói: "Hàn quốc cữu ở chỗ này, vị tướng quân này không thấy sao?"

Ngự lâm quân tướng quân sững sờ, rốt cuộc thấy rõ thứ Mộ Khinh Ca chỉ.

Huyết nhục mơ hồ văng khắp nơi, còn có mảnh vỡ y phục quý giá, làm hắn không khỏi có một phỏng đoán kinh khủng. Đồng tử mãnh liệt co rụt, sắc mặt đột biến, lạnh giọng hỏi: "Mộ tiểu tước gia, các ngươi đã làm gì Hàn quốc cữu?"

Mộ Khinh Ca câu môi cười lạnh, ánh mắt lành lạnh, không chút nào sợ hãi nói: "Hàn quốc cữu thẹn trong lòng, không dám sống tạm hậu thế, tự nhiên đi bồi mấy vạn Mộ gia quân táng thân Duệ thành ta."

"Ngươi! Giết hắn!" Ngự lâm quân tướng quân lập tức trừng lớn hai mắt. Hắn vừa dứt lời, một đám Ngự lâm quân đi theo sau mãnh liệt rút bội đao bên hông, chỉ vào Mộ Khinh Ca.

Một động tác này, hoàn toàn chọc giận Mộ gia quân trầm mặc.

Đại quân năm ngàn, đồng loạt rút cương đao, chĩa về phía Ngự lâm quân.

Năm trăm thân vệ của Mộ Khinh Ca càng là nhanh chóng tập kết, bảo hộ hai bên tả hữu, vẻ mặt hờ hững nhìn Ngự lâm quân.

"Hàn Thịnh đáng chết!"

"Hàn Thịnh không chết không đủ bình dân phẫn!"

"Tiểu tước gia giết rất tốt!"

"Tiểu tước gia chúng ta ủng hộ ngài!"

Bốn phía vang lên thanh âm ủng hộ, dần dần thống nhất. Bọn họ tự phát che trước người Mộ Khinh Ca, căm tức nhìn Ngự lâm quân từ trong nội cung.

Ngự lâm quân cũng bị kinh sợ tại chỗ, không dám có hành vi quá khích. Tướng quân dẫn đầu toàn thân căng thẳng, như lâm đại địch. Mà một đám Ngự lâm quân rút bội đao kia, tay nắm chặt chuôi đao cũng run nhè nhẹ, như muốn thu hồi.

Tướng quân dẫn đầu Ngự lâm quân trong lòng khiếp sợ: Phế vật Mộ phủ tiểu tước gia, khi nào đã có được dân tâm đáng sợ bực này?!

Hình ảnh như vậy, khiến không ít người rung động.

Có Mộ Hùng, Mộ Khinh Ca. Có Tần Diệc Dao đang ở trong Mộ gia quân, cũng có Duệ vương Tần Cẩn Hạo còn chưa tỉnh táo lại đả kích từ lúc Mộ Khinh Ca là lục cảnh cao thủ.

Cũng có Thái tử Tần Cẩn Tu sớm bị hình ảnh máu tanh vừa rồi doạ sợ mất hồn phách.

Hắn sợ, không phải là Mộ Khinh Ca đột nhiên có dân tâm. Hắn lo lắng là, nếu để Mộ Khinh Ca biết rõ chuyện này đến tột cùng là xuất phát từ người nào, một đoàn huyết nhục văng khắp nơi kia, chính là hắn sau này.

"Giết hắn đi! Giết hắn đi!" Đột nhiên, Thái tử giống như vừa tỉnh mộng, một bên co lại lùi ra sau, một bên chỉ vào Mộ Khinh Ca hô.

Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn hắn, sâu trong con ngươi trong suốt mang theo mỉa mai cùng sát ý.

"Ai dám!" Mộ Hùng trầm mặc rốt cuộc bùng nổ.

Ông trừng mắt hổ, sát khí trên thân tản mát ra, lập tức chấn nhiếp toàn trường, ngay cả Tần Cẩn Tu cũng không dám ho he một tiếng.

Tướng quân Ngự lâm quân, nhíu mày nhìn một màn trước mắt, thập phần đau đầu.

Sớm biết chuyện xui xẻo này cư nhiên khó giải quyết như vậy, hắn đã sớm né tránh. Nhưng bây giờ, coi như hắn muốn bứt ra, trong tay nắm thánh chỉ cũng làm cho hắn không đường thối lui.

Hạ quyết tâm, Tướng quân Ngự lâm quân ôm quyền đối Mộ Hùng nói: "Lão công gia, chuyện này đã vượt qua quản hạt của mạt tướng. Thánh chỉ trong tay mạt tướng, là thánh chỉ bệ hạ tuyên Hàn quốc cữu tiến cung. Hiện giờ Hàn quốc cữu không còn, chỉ sợ phải mời tiểu tước gia theo mạt tướng tiến cung một chuyến, tự mình hướng bệ hạ giải thích."

Mộ Khinh Ca cười lạnh không nói.

Mộ Hùng mắt hổ lạnh lùng đảo qua Tướng quân Ngự lâm quân: "Về Hoàng thượng, lão phu ta đây sẽ tự đi giải thích, ngươi trở về chuyển cáo bệ hạ, việc làm hôm nay của Mộ Khinh Ca là lão phu bày mưu đặt kế. Bệ hạ vì lão phu làm tiệc tẩy trần, nếu không hủy bỏ, lúc canh giờ đến, tổ tôn chúng ta sẽ đúng giờ trình diện."

Dứt lời, ông không để ý tới Tướng quân Ngự lâm quân có đáp ứng hay không, trực tiếp đối với Mộ Khinh Ca nói: "Ca nhi lên ngựa, chúng ta về nhà."

Khoé miệng Mộ Khinh Ca xẹt qua một tia ý cười, xoay người lên ngựa. Mộ Hùng mang theo người Mộ gia, Mộ gia quân hướng về Mộ phủ. Về phần Tần Diệc Dao, Mặc Dương từ lúc nhận được ám chỉ của Mộ Khinh Ca, đã mang theo người lặng lẽ hộ tống nàng về phủ Trường Nhạc công chúa.

Ngự lâm quân bất đắc dĩ, chỉ có thể thả người rời đi.

Lúc bản thân đang đau đầu nên trở về phục mệnh thế nào, hắn bỗng thấy được Duệ vương Tần Cẩn Hạo, vội vàng lại gần nói: "Duệ Vương điện hạ vẫn luôn ở đây, nói vậy cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, còn thỉnh điện hạ theo mạt tướng hồi cung, hướng Hoàng thượng thuật lại."

Tần Cẩn Hạo nghiêm mặt, hắn phát hiện mình tựa hồ nghĩ sai một chuyện.

Mộ Khinh Ca cư nhiên che giấu sâu đến vậy?

Nhìn thoáng qua Thái tử bị vây trong sợ hãi, ánh mắt hắn loé lên, đối mặt với thỉnh cầu của Tướng quân Ngự lâm quân, gật đầu đáp ứng.

...

Trở về Mộ phủ, được Ấu Hà và Hoa Nguyệt hầu hạ, Mộ Khinh Ca rửa mặt chải đầu, thay đổi một thân hồng bào sạch sẽ, đi tới thư phòng Mộ Hùng.

Mà chuyện phát sinh ở cửa thành, cũng lấy tốc độ thật nhanh truyền ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ đều biết chuyện Mộ Khinh Ca giận giết Hàn quốc cữu. Bộ dáng lúc đó của nàng, được miêu tả càng thêm khoa trương, khiến vô số người tán dương sùng bái.

Mà để cho người tò mò, chính là nàng vì cái gì đột nhiên từ một phế vật biến thành lục cảnh cao thủ?

Phải biết rằng toàn bộ Tần quốc, lục cảnh tuy không ít, nhưng ở độ tuổi đó, chỉ có một mình nàng. Quả thực chính là siêu cấp thiên tài, tuyệt đỉnh yêu nghiệt a!

Những tin tức này, thậm chí theo gió truyền vào nội viện bên trong Mộ phủ.

Khi Bạch Tịch Nguyệt từ Lục Chi biết được tin tức kia, bình hoa trong phòng đập nát, sắc mặt âm trầm khủng bố.

"Mộ Khinh Ca sao có thể là lục cảnh?" Bạch Tịch Nguyệt không muốn tin tưởng.

Nếu hắn là lục cảnh, vậy nàng đau khổ giấu giếm thiên phú kinh người là vì cái gì? Nàng lo lắng Mộ phủ thèm khát thiên phú của nàng, tâm tư bức bách nàng gả cho Mộ Khinh Ca, quả thực chính là chê cười.

Dựa vào thiên phú của Mộ Khinh Ca cộng thêm thân phận, tại Tần quốc không biết có bao nhiêu nữ tử nguyện ý ủy thân.

"Mộ phủ, Mộ Khinh Ca, các ngươi giấu giếm ta thật tốt, che giấu thật sâu a!" Bạch Tịch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.