Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 118




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Thời điểm sóng ngầm trong triều bắt đầu nổi lên, Mộ Khinh Ca đã dẫn theo hai tỳ nữ của mình lặng yên rời thành, hội hợp cùng Mộ gia quân trở về Duệ thành.

Càng trì hoãn, lại càng dây dưa phiền toái.

Mà nàng tuyệt không thể tưởng được, bởi vì động tác nhanh chóng của nàng, khiến vài phương nhân mã trong Lạc Đô đều rối loạn trận cước.

...

Xuyên qua màn đêm, Mộ Khinh Ca cưỡi ngựa. Theo phía sau là hai thiếu nữ cũng đồng dạng cưỡi ngựa, ra cửa thành Lạc Đô, dần dần biến mất trong tầm mắt.

Trên tường thành, một bóng người lờ mờ cô độc đứng yên, dõi theo bóng lưng của nàng, lại không muốn bị nàng phát hiện.

Đợi đến khi nhìn không thấy nữa, hắn cũng chưa từng cử động, phảng phất như biến thành một pho tượng.

Đột nhiên, bên người hắn xuất hiện một đạo bóng dáng hắc y nhân.

Hắc y nhân toàn thân sát khí, như đi ra từ núi thây biển máu. Nhưng hắn lại đối với nam tử trên tường thành, dị thường cung kính.

Vừa xuất hiện, hắc y nam nhân chân sau quỳ xuống, hai tay ôm quyền nói: "Điện hạ, Hàn gia, Hoàng thượng, còn có Thái hậu bên kia, đều phái người đi."

Gió, thổi bay tay áo nam tử, y phục hoàng sắc dưới sắc trời tối xuống, mơ hồ không rõ.

Thân hình hắn gầy gò, dường như bị gió thổi có chút lung lay. Cố gắng ổn định thân hình, hắn mới nói: "Thực lực như thế nào?"

Hắc y nhân có chút bận tâm nhìn hắn, tựa hồ sợ thân thể hắn duy trì không được.

Sau đó, mới trả lời vấn đề: "Theo tin tức thuộc hạ do thám được, trong ba phương đội ngũ này, phần lớn là hoàng cảnh và lục cảnh, đều có một thanh cảnh sơ giai dẫn đội."

"Thanh cảnh sơ giai?" Sắc mặt tái nhợt của Tần Cẩn Thần hiện lên một mạt cười châm chọc, khinh thường nói: "Bất quá là dựa vào dược vật có được thực lực mà thôi."

Lời hắn tuy nhẹ nhàng, nhưng trong con mắt hắc bạch phân minh, ẩn ẩn lo lắng.

Phái kẻ như vậy đuổi giết Mộ Khinh Ca, xem ra là bọn họ muốn hắn chết.

"Duệ Vương bên kia có động tĩnh gì không?" Tần Cẩn Thần đột nhiên hỏi.

Hắc y nhân chậm rãi lắc đầu nói: "Duệ vương xuất cung, liền tới phủ Trường Nhạc công chúa. Lúc xuất phủ, liền đi lại loanh quanh trong cung một hồi, trước mắt không có an bài gì."

Ánh mắt Tần Cẩn Thần khẽ động, phân phó: "Nghiêm mật giám thị động tĩnh Duệ Vương."

Hắc y nhân vui vẻ lĩnh mệnh.

Giây lát, Tần Cẩn Thần lại hỏi: "Trường Nhạc đã biết việc hủy bỏ hôn ước?"

Hắc y nhân chần chừ một chút, mới nói: "Duệ vương tới phủ công chúa hình như là tới vì chuyện này, nhưng phản ứng của Trường Nhạc công chúa lại rất bình tĩnh. Duệ Vương đi rồi, nàng vẫn luôn ở trong phủ công chúa, chưa từng đi ra."

Tần Cẩn Thần nhẹ rũ mắt, lông mi khẽ run: "Trường Nhạc thật sự động tâm, tuy ta không biết tại sao hắn hủy hôn ước, nhưng hắn đối với Trường Nhạc không phải vô tình. Các ngươi phái người âm thầm thủ hộ Trường Nhạc, đừng để nàng xảy ra chuyện gì."

Tiếp theo, hắn lại nói: "Đi mời cổ sư tự mình dẫn người rời thành, âm thầm bảo hộ tiểu tước gia trở về Duệ thành. Nhớ kỹ, không thể để các nàng phát giác sự tồn tại của các ngươi."

Cổ sư tự mình dẫn đội?!

Hắc y nhân trong lòng cả kinh, kinh ngạc nhìn chủ tử của mình.

Hắn biết rõ chủ tử coi trọng Mộ phủ tiểu tước gia, lại không biết cư nhiên xem trọng như vậy.

Cổ sư là ai?

Là lão sư của chủ tử, còn là nhân vật lợi hại huấn luyện ra bọn họ.

Hơn nữa, bản thân đã là cao thủ lam cảnh cao giai. Nghe nói, hắn đã bước một chân vào tử cảnh, trở thành cường giả tử cảnh đỉnh cao của đại lục này, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Có cổ sư âm thầm bảo hộ, có phái ra nhiều người hơn nữa cũng không đủ nhìn a!

"Đi xuống đi." Tần Cẩn Thần không để ý thuộc hạ kinh ngạc, chỉ là lệnh hắn rời đi, mà chính mình vẫn nhìn chăm chú phương hướng Mộ Khinh Ca như cũ, giống như từ biệt.

...

Phủ Trường Nhạc công chúa, Tần Diệc Dao trầm mặc ngồi trong phòng mình.

Từ khi hoàng huynh Duệ vương của nàng từ trong cung mang đến tin tức kia, nàng vẫn ngồi như vậy. Nàng không muốn tin tưởng đây là thật, nhưng thời điểm nhận được thánh chỉ, nàng lại không thể không tin tưởng.

"Công chúa, nô tỳ đi Mộ phủ, bọn họ nói tiểu tước gia không ở trong phủ." Nha hoàn phái đi rốt cuộc trở về mang tin tức, nhưng như cũ khiến người ta thất vọng.

Ánh mắt Tần Diệc Dao ảm đạm, nhẹ giọng phân phó: "Không cần đi nữa, ngươi đi xuống đi."

Nha hoàn có chút bận tâm lui ra.

Đã không có người ngoài, nước mắt Tần Diệc Dao vẫn luôn cố nén rốt cuộc rơi xuống, lưu trên khuôn mặt tuyệt mỹ hai hàng nước mắt.

"Vì cái gì?" Tần Diệc Dao giống như tự hỏi, lại giống như đang hỏi Mộ Khinh Ca.

Nhưng định trước nàng không chiếm được đáp án.

Nàng có kiêu ngạo của nàng, Mộ Khinh Ca dễ dàng phủi đi cọc hôn ước này, nàng cũng không có khả năng giống như oán phụ bị vứt bỏ, đi tìm hắn truy vấn nguyên do.

Hắn không ở Mộ phủ, lại để cho hoàng huynh chuyển cáo chuyện này, nói thẳng ra, là hắn không muốn gặp nàng.

Tần Diệc Dao vốn thông minh, như thế nào nhìn không ra hàm ý trong đó.

Cho nên nàng không tiếp tục đi tìm tung tích Mộ Khinh Ca, chỉ vì một phân tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Nước mắt chảy hết, ngũ quan tuyệt mỹ của Tần Diệc Dao lại khôi phục lạnh nhạt như ban đầu, dường như dùng băng sơn lần thứ hai bao vây mình lại, phong ấn trong đó.

...

Lúc Mộ Khinh Ca đi tới quân doanh Mộ gia quân, đội ngũ phải trở về Duệ thành đã chờ xuất phát.

Mộ Hùng và Mộ Liên Dung cũng ở đây, bồi nàng qua một đêm. Từ biệt ngày mai, gặp lại chính là mười tháng sau.

"Ca nhi, tới đây. Xem cô cô chuẩn bị cho con cái gì." Mộ Liên Dung lôi kéo tay Mộ Khinh Ca, dẫn nàng vào trong lều trại.

Tiến vào lều trại, Mộ Khinh Ca liền ngây ngẩn cả người.

Đồ vật bên trong chồng chất như toà núi nhỏ, làm nàng cả kinh trợn mắt há mồm.

Mà Mộ Liên Dung lại giống như tiểu hài tử hiến vật quý, hướng nàng giới thiệu từng cái: "Con xem, đồ ăn vặt này đều là nổi danh Lạc Đô, cô cô mua cho con mỗi thứ một chút. Còn có lăng la tơ lụa này, đều từ phía nam tới. Có một bộ phận còn là từ Ngu quốc đó nhé. Nhìn xem, rất đẹp đi. Chờ đến Duệ thành, con phải chuẩn bị cho mình ít y phục, đại tiểu thư Mộ gia nhà ta không thể khó coi. Đúng rồi, chỗ này còn có các loại trang sức... Một bao này là son phấn."

Đột nhiên, Mộ Khinh Ca đang chấn kinh trong tay có thêm một hộp trang sức kim tuyến.

Sức nặng trong tay làm nàng phục hồi tinh thần lại, nhìn sang Mộ Liên Dung đang chìm trong hưng phấn, khoé miệng kéo ra.

"Cô cô, con là nam tử!" Mộ Khinh Ca cảm giác đau đầu, nhắc nhở Mộ Liên Dung sắp mất hình tượng.

Sao nàng có cảm giác, vị cô cô này, sau khi biết thân phận nữ nhi của mình, liền trở nên có chút không đúng?

Mộ Khinh Ca nhắc nhở, làm cho tươi cười trên sắc mặt Mộ Liên Dung cứng lại.

Hưng phấn như thủy triều thối lui, Mộ Liên Dung tràn đầy đau lòng nhìn nàng, vươn tay ôn nhu xoa lên sợi tóc nàng, không giống như trước kia kêu nàng "Xú tiểu tử, Xú tiểu tử".

"Ca nhi, vất vả cho con." Mộ Liên Dung trong lòng nghẹn nửa ngày, mới thốt ra. Thiên ngôn vạn ngữ, tựa hồ đều hoá thành một câu.

Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Cô cô, con không vất vả. Thế này ngược lại tự tại hơn nhiều." Nếu nàng mang thân phận nữ tử, đây chẳng phải là muốn cả ngày ở trong Mộ phủ, hưởng thụ đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến (*) sao? Sau đó chờ khi nàng đến tuổi lấy chồng, rồi bị tùy tiện ném cho một nam nhân nào đó?

(*) Đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến: Đại môn không ra, cửa nhỏ không tới. Ý chỉ những cô nương ở nhà cả ngày không đi đâu.

Nếu là như vậy, nàng tình nguyện dùng thân phận nam nhân để sống.

Tối thiểu nhất, thiên địa rộng lớn, mặc nàng bay lượn.

"Con đứa nhỏ này." Mộ Khinh Ca nói thật lòng, lại bị Mộ Liên Dung xem là nàng hiểu chuyện.

Mộ Khinh Ca càng hiểu chuyện, trong lòng nàng lại càng đau lòng.

Nàng không thành thân, cũng không có hài tử. Mộ Khinh Ca đối với nàng mà nói, chính là hài tử thân sinh của mình. Cha mẹ trên đời, người nào không hy vọng nhi nữ mình sống tốt?

Mà Mộ Khinh Ca vừa sinh ra, đã bị quấn vào trong hưng suy gia tộc, trên lưng mạc danh đeo gánh nặng vốn không thuộc về nàng. Mười lăm năm qua, một mình một người yên lặng chịu đựng, bảo vệ bí mật này.