Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 130




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Ai ngờ, nàng vừa đặt tay lên cổ tay, liền cảm nhận được dưới lớp y phục truyền đến một trận lạnh lẽo.

Ánh mắt nàng chợt loé, nhanh chóng kéo ống tay áo ra. Một cái vòng tay tạo hình tinh xảo xuất hiện trước mắt nàng. Vòng tay cực kỳ tinh xảo, khảm các màu bảo thạch, chiếu sáng rực rỡ. Nhưng kiểu dáng quá khoa trương, không phải loại Mộ Khinh Ca thích.

“Vòng tay Tu Di.” Cô Nhai thản nhiên nói.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, lập tức minh bạch.

Tu Di trạc (vòng tay) này chỉ sợ cũng giống với Tu Di giới (nhẫn) đều là vật chứa không gian, chỉ có kiểu dáng là khác nhau.

Chủ nhân vừa chết, vòng tay Tu Di liền thành vật vô chủ. Tinh thần Mộ Khinh Ca không tốn chút sức tiến vào bên trong vòng tay Tu Di. Vừa mới vào nàng đã bị một hồi đủ loại màu sắc làm cho hoa mắt.

Đợi nàng nhìn rõ, mới phát hiện cường giả ngoại lai thật đúng là không phải giàu có bình thường. Trong không gian chất đầy các màu thú hạch, số lượng ít nhất phải tính bằng đơn vị nghìn vạn. Còn có chút viên đá óng ánh, nhưng số lượng rất ít, chỉ rải rác hơn mười viên.

Nàng bây giờ không biết, thú hạch nàng nhìn trúng, ở chỗ khác, căn bản là không đáng tiền. Chân chính đáng giá, là những viên đá óng ánh kia.

Trừ cái đó ra, nàng còn phát hiện mấy quyển chiến kỹ địa cấp cao giai, cộng thêm một quyển thiên cấp sơ giai.

Niềm vui ngoài ý muốn, làm nàng vui sướng.

Lúc trước nàng còn đang lo đi đâu tìm chiến kỹ cho Long Nha Vệ tu luyện. Hiện tại những chiến kỹ hiếm có liền đưa tới trước mặt nàng, bảo sao nàng không tâm tình khoan khoái?

Thu thập vòng tay Tu Di xong, Mộ Khinh Ca phát hiện có một khối lệnh bài đặt trong hộp.

Chất liệu lệnh bài không rõ, màu sắc đồng màu. Mặt sau có hình đồ đằng chưa từng thấy qua, chính diện khắc một chữ triện ‘Nhạc’.

Nghĩ nghĩ, tâm niệm Mộ Khinh Ca vừa động, đem vòng tay Tu Di ném vào không gian mình. Chỉ cầm một khối đá óng ánh, còn có lệnh bài kia, mở ra trước mặt Cô Nhai.

“Hai vấn đề. Cục đá này là cái gì? Lệnh bài này đại biểu cái gì?” Mộ Khinh Ca trực tiếp hỏi.

Cô Nhai rũ mắt, nhìn lướt qua khối đá và lệnh bài, nói: “Khối trên tay ngươi là Linh thạch cấp thấp, có thể phụ trợ tu luyện, cũng có thể sử dụng làm tiền. Về phần tấm lệnh bài này, hẳn là tiêu chí thân phận của một gia tộc nào đó. Nói thế này, thành viên ngoài rìa gia tộc, thân phận bài do gỗ chế thành. Mà đồng màu, thân phận tượng trưng cho quản sự ngoại môn.”

Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, đem Linh thạch và lệnh bài ném vào không gian, mới nói: “Nói như vậy, gia hoả xem ra có thể coi là tiểu đầu mục.”

Cô Nhai trầm mặc một hồi, mới nói: “Theo ta được biết, những gia tộc chia làm ba bảy loại. Đệ tử ngoại môn nhiều vô số kể, cái gọi là quản sự ngoại môn, tiểu gia tộc không có trên trăm, cũng có mấy chục. Gia tộc trung đẳng tính bằng trăm, gia tộc thượng đẳng càng nhiều hơn.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca vừa chuyển, cẩn thận suy ngẫm lời Cô Nhai nói: “Ý của ngươi là, người này tuy có chút thân phận, nhưng không phải nhân vật ghê gớm gì. Chuyện hắn chết ở Lâm Xuyên, không nhất định sẽ có người biết. Cho dù có người biết, cũng không nhất định sẽ hao tinh lực và thời gian đi điều tra, thậm chí báo thù?”

Cô Nhai nhẹ gật đầu: “Có thể nói vậy. Đây là dựa theo lẽ thường phỏng đoán. Còn sự thật thế nào, thì không biết.”

Mộ Khinh Ca mím môi trầm mặc.

Chuyện tới lúc này, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Chỉ cần xử lý sạch sẽ hiện trường, cho dù có người tới tra, cũng không nhất định tra được tới mình.

Mộ Khinh Ca quay người lại, chuẩn bị đi xử lý thi thể.

Nhưng Cô Nhai lại duỗi tay ngăn nàng lại: “So với che giấu, không bằng đặt ở đây. Để cho Linh thú bốn phía tự nhiên phân nhau ăn, càng khiến cho đối phương không thể nào điều tra.”

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, tán thành lời Cô Nhai, từ bỏ ý định xử lý thi thể.

Nàng chuẩn bị rời khỏi hiện trường, đột nhiên quay người nhìn Cô Nhai hỏi một câu: “Thế giới mạnh hơn Lâm Xuyên kia, có rất nhiều gia tộc?”

“…” Cô Nhai lặng yên. Hắn phát hiện hôm nay mình nói hơi nhiều.



Mộ Khinh Ca đi không lâu, liền phát hiện hai nha đầu Ấu Hà và Hoa Nguyệt.

Hai nàng nhìn thấy Mộ Khinh Ca hoàn hảo vô khuyết xuất hiện, lập tức khóc oà lên, nhào vào trong ngực nàng.

Nhìn hai nàng khóc nấc, Mộ Khinh Ca có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể an ủi một phen. Sau đó mới mang theo hai nàng rời khỏi lãnh địa Liệt Vân báo.

Sau khi bọn họ rời khỏi, nơi này mất đi Liệt Vân báo uy hiếp, bắt đầu có Linh thú lục tục xuất hiện.

Nhìn thi thể bị phân thành hai trên mặt đất, nhóm Linh thú đều thèm nhỏ dãi, chậm rãi tới gần.

Nhưng lúc chúng nó tới gần, thời điểm chuẩn bị há miệng, dị biến nổi lên…



Hai nửa thi thể trên đất, đột nhiên xuất hiện một tầng băng, bao bọc ở bên trong. Ngay sau đó, bùn đất dưới thi thể dường như biến thành nước, đem thi thể chìm xuống đất, tiến hành vùi lấp.

Sau một lát, mặt đất khôi phục bình thường.

Một cỗ uy áp cường đại từ trong đất tràn ra, khuếch tán bốn phía. Nhóm linh thú khắp nơi cả kinh chạy trốn, không dám tới gần nữa.

Chớp mắt sau, tất cả khôi phục lại bình tĩnh, tựa như không có cái gì phát sinh.

Ban đêm, ba người Mộ Khinh Ca tìm được sơn động Linh thú vứt đi, làm nơi nghỉ ngơi. Ấu Hà và Hoa Nguyệt phân ra tìm thực vật và nước, lưu lại Mộ Khinh Ca một người nghỉ ngơi trong sơn động.

Mộ Khinh Ca nhắm mắt dưỡng thần, ý thức tiến vào không gian bản thân. Những thú hạch chồng chất như núi kia, chính là đại biểu cho vô số tài phú!

Thế nhưng, Mộ Khinh Ca vốn định ôm “vàng” ngủ ngon, lúc tiến vào không gian, không ngờ phát hiện, thú hạch thu vào lúc trước, cư nhiên thiếu đi một ít.

“Đây là có chuyện gì?” Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn một góc trong không gian.

Lúc trước, nàng rõ ràng nhớ kỹ, chỗ này được nàng chất đầy thú hạch cao giai cướp đoạt được từ cường giả ngoại lai. Nhưng bây giờ lại trống trơn, những thú hạch màu xanh tím, đều biến mất sạch sẽ.

Đứng tại chỗ, dạo qua một vòng, toàn bộ không gian đều bị Mộ Khinh Ca thu vào mắt. Đột nhiên, con ngươi nàng co rụt lại, phát hiện một kiện đồ khác cũng biến mất.

Hơn mười khối Linh thạch cấp thấp, cũng không thấy!

Moá! Là ai!

Mộ Khinh Ca nổi giận! Nàng thật vất vả thu một ít gia sản, cư nhiên biến mất thần không biết quỷ không hay? Đặc biệt là những Linh thú kia, ở Lâm Xuyên nàng chưa nghe nói qua. Bảo bối này nàng chưa kịp cầm nóng tay, cư nhiên đã không thấy tăm hơi?

Trong mắt Mộ Khinh Ca, sát ý nổi lên bốn phía.

Đột nhiên, một tiếng nấc vang lên.

Mộ Khinh Ca cả kinh, nhanh chóng quay người tìm kiếm: “Là ai!” Tại sao có thể có thứ lẻn vào không gian của nàng? Cái này phi logic!

Đáng tiếc, không có ai trả lời nàng.

Mộ Khinh Ca nhíu chặt mi, trong lòng suy tư.

Thú hạch bắt đầu bay lên trước mắt nàng, nháy mắt hoá thành ánh sáng năm màu, hướng tới không gian nào đó bay tới.

Mộ Khinh Ca nhìn theo, thấy đoàn ánh sáng năm màu kia rớt xuống bao quanh một cái hộp, sau đó đột nhiên biến mất.

Con ngươi trừng lớn, Mộ Khinh Ca chăm chú nhìn cái hộp không xa lạ gì. Nàng có lẽ đã tìm được đầu sỏ khiến cho thú hạch, Linh thạch biến mất rồi!