Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 137




Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

Trong lòng mọi người cứng lại, ánh mắt trao đổi lẫn nhau.

Suy nghĩ đều nghi hoặc giống nhau: Mưu đồ đại sự của bọn hắn, cùng hoàn khố Mộ gia kia có quan hệ gì đâu?

Nhưng bọn họ đều là mưu sĩ đi theo bên người Duệ vương đã lâu, đối với chuyện Duệ vương thèm binh quyền Mộ gia đã biết từ trước. Vì vậy, sau khi Duệ vương nói ra những lời này, cũng không dám nói bừa.

Cuối cùng vẫn là vị mưu sĩ già nhất, đại biểu mọi người hỏi: “Lần trước hoàn khố Mộ gia rời khỏi Lạc Đô, trên đường không chỉ chúng ta, còn có mấy chi đội ngũ ám sát khác. Cuối cùng lại không hiểu sao bị giết, lúc trước chúng ta từng hoài nghi có phải Mộ Hùng âm thầm an bài nhân mã. Chẳng lẽ lần này Mộ Khinh Ca từ Duệ thành trở về, điện hạ định tính toán ra tay?”

Thấy mọi người hiểu lầm ý tứ của hắn, Tần Cẩn Hạo mày kiếm nhíu chặt: “Sự kiện kia điều tra đến bây giờ còn không kết quả, các ngươi còn có mặt mũi nói. Bổn vương nhắc tới Mộ Khinh Ca, chỉ là muốn nói. Nếu lúc này hắn trở về, Mộ phủ vẫn như cũ không tỏ thái độ ủng hộ bổn vương. Vậy thời điểm chúng ta tiễn đưa Thái tử, không ngại tiễn luôn Mộ phủ đoạn đường. Người bất trung với bổn vương, lưu lại đều là hoạ lớn trong lòng. Huống chi bổn vương cũng cần phải có binh mã, đề phòng Hàn thị nhất hệ chó cùng rứt giậu.”

Rốt cuộc hiểu rõ tâm tư Duệ vương, mọi người vội vàng khen ngợi hắn tâm tư nhanh nhẹn, suy xét chu toàn. Một đám âm mưu tính kế, bày ra giữa căn phòng tối.

Mộ Khinh Ca còn chưa trở về Lạc Đô, tựa hồ cũng bị kéo sâu vào sóng ngầm mãnh liệt.



Duệ thành, vách đá biên quan, như cũ nguy nga hiểm trở.

Một mực đóng tại giữa biên giới Đồ quốc và Tần Lĩnh, hệt như bảo kiếm từ trên trời giáng xuống, ngăn trở hết thảy thế lực tiến công, thủ hộ đại địa Tần quốc phía sau bá tánh an khang.

Tính toán thời gian, từ khi Mộ Khinh Ca đoạt xá tới đây đã hơn một năm. Đi tới Duệ thành này, cũng vội vàng qua mười tháng.

Trong khoảng thời gian này, nàng bên ngoài đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Dáng người cao gầy hấp dẫn, không còn là bộ dáng thiếu niên ngây ngô. Trong mắt người ngoài, nàng càng thêm cao lớn đĩnh đạc. Ngũ quan cũng càng thêm tinh xảo tuyệt mỹ, anh khí mười phần, khó phân nam nữ. Đẹp đến mức khiến người khó dời ánh mắt.

Hồng bào rộng thùng thình trên người, đã sớm đổi thành y phục yêu dã như huyết, liệt hoả loá mắt. Trang phục thiếp thân bên ngoài mang giáp nhẹ bằng bạc, giày chiến. Mặt trên điêu khắc hoa văn thần bí phức tạp, tựa như chỉ trang trí.

Nhưng chỉ có Mộ Khinh Ca biết tác dụng của hoa văn này.

Chúng nó có thể tăng phúc năng lực phòng ngự của bộ giáp, ngăn chặn một bộ phận công kích.

Nàng không kích hoạt lực lượng huyết mạch, nhưng trong lúc vô tình chơi đùa quyển sách cổ từ Manh Manh, thấy được một quyển về cấm chế. Từ đó về sau, nàng đối với luyện khí có loại lý giải mới, còn có phương pháp rèn luyện. Chính là vũ khí có gia nhập cấm chế, lợi dụng lực lượng cấm chế, đem vũ khí bình thường tăng lên tới linh khí, thậm chí cấp bậc bảo khí.

Hơn nữa nàng tin tưởng vững chắc theo nàng tiếp xúc cấm chế càng nhiều, thông qua phương pháp đặc thù này luyện ra vũ khí càng thêm cường hãn.

Hôm nay nàng chỉ tiếp xúc đến da lông, vì vậy lợi dụng phương pháp này luyện chế vũ khí áo giáp cũng chỉ có linh khí. Nhưng ở Tần quốc, linh khí đã đủ rồi.

Huống chi trong thời gian này, nàng luyện chế không chỉ là giáp nhẹ trên người nàng.

Trên cơ bản, Long Nha vệ từ áo giáp tới vũ khí, đều được nàng dùng phương pháp đặc biệt này luyện chế qua một lần.

Hai người Ấu Hà và Hoa Nguyệt càng sẽ không quên.

Thậm chí, trong tay một nhóm người tại Mộ gia quân, đều được Mộ Khinh Ca luyện chế áo giáp vũ khí.

Luyện khí cần rất nhiều tài liệu. Vì vậy, Mộ Khinh Ca không thể khiến Mộ gia quân Duệ thành tiến hành thăng cấp chỉnh thể. Nhưng một chuyện khác, lại không cần hao tâm tốn sức.

Mộ Khinh Ca ở thuật luyện đan, có đồ cất giữ phong phú của Bắc Minh lão nhân, hơn nữa có thể làm Manh Manh ngẫu nhiên hái một ít dược thảo cứu tế từ dược điền.

Cho nên trong thời gian này, thuật luyện đan của nàng tăng mạnh, đã có thể thuần thục luyện ra đan dược cao cấp.

Loại thiên phú này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến bao người kinh hãi.

Phải biết rằng, dược đồng bình thường bắt đầu học phân biệt thảo dược, đến khi được xưng là Luyện đan sư cao cấp, cần một quá trình rất dài. Thời gian ít thì vài chục năm, nhiều thì vài thập niên. Càng lớn, rất nhiều người cả đời đều không thể đạt được cảnh giới này. Chỉ có thể dừng lại ở trung cấp, hoặc thấp hơn.

Mà Mộ Khinh Ca, dưới tình huống không chuyên tâm, chỉ dùng một năm thời gian đã đạt đến độ cao cả đời khó với.

Thiên phú này, đã không thể xưng là thiên tài, mà phải xưng là yêu nghiệt!

Trong lúc luyện đan, Mộ Khinh Ca hầu như không lãng phí một lò thảo dược. Đan dược cấp cho toàn bộ Mộ gia quân đều là chữa thương bảo mệnh. Số lượng chế tạo quả thực doạ người.

Đan dược cấp cho Mộ gia quân là loại trung cấp, mà Mộ Khinh Ca cấp cho Long Nha Vệ liền là đan dược cao cấp.

Thể chất Long Nha Vệ đặc thù, thật ra khiến nàng không lo lắng lắm.

Mặt khác, nàng còn chuẩn bị cho gia gia và cô cô lễ vật, chờ đến khi trở về liền cho bọn họ. Nàng tin tưởng, gia gia và cô cô sẽ thích phần lễ vật này. Cũng có thể cho Tần quốc lão hoàng đế một kinh hỉ thật lớn!

“Tiểu tước gia, lão tướng quân phái người đưa tin đã đến.” Người tới mang một cái bọc dày tiến vào.

Mộ Khinh Ca mở ra nhìn qua, bên trong chỉnh tề để bảy tám phong thư.

Ngoại trừ một phong đến từ Mộ Hùng, còn lại đều đến từ Vĩnh Hoan công chúa Tần Diệc Liên.

Mộ Khinh Ca tới Duệ thành mười tháng, nàng đã viết không dưới trăm phong thư. Mà Mộ Khinh Ca không chỉ không trả lời một phong, đổi lại là không có xem qua một phong. Nàng ấy lại vẫn kiên nhẫn như cũ.

Mộ Khinh Ca không thể không bội phục nàng cố chấp.

Như thường ngày đem thư của tiểu công chúa vứt qua một bên, Mộ Khinh Ca mở thư tín của gia gia ra.

Nội dung trong thư giới thiệu một chút tình huống ở Lạc Đô, sau đó là dò hỏi Mộ Khinh Ca chuẩn bị khi nào khởi hành trở về Lạc Đô.

Nhanh chóng xem xong thư tín, Mộ Khinh Ca hô: “Ấu Hà.”

Nháy mắt Ấu Hà liền đi vào phòng, hành lễ nói: “Tiểu tước gia!”

Mộ Khinh Ca đứng chắp tay, lạnh nhạt hỏi: “Sứ giả Đồ quốc đi tới đâu rồi?”

“Hồi bẩm Tiểu tước gia, sứ giả Đồ quốc đã tiến vào cảnh nội Tần quốc. Nếu không ngoài ý muốn, bọn họ đại khái là bảy ngày liền tới Lạc Đô. Lúc này bọn họ đến Tần quốc là vì chuyện liên hôn. Nghe nói, Thái tử bọn họ muốn cầu công chúa Tần quốc chúng ta.” Ấu Hà đem tin tức bản thân có được nói.

Trong thời gian này, nàng và Hoa Nguyệt ở phương diện tình báo tiến bộ rất nhanh, làm Mộ Khinh Ca vui mừng.

“Liên hôn sao?” Mộ Khinh Ca nói thầm một câu. Rũ mắt xuống, để Ấu Hà lui ra.

Lúc Ấu Hà gần đi ra, lại đột nhiên gọi lại, đối với nàng nói: “Truyền tin xuống, hai ngày sau trở về Lạc Đô.”

Ấu Hà rời đi, đem mệnh lệnh Mộ Khinh Ca truyền đạt xuống.

Một mình một người lưu lại trong phòng, trong đầu Mộ Khinh Ca hiện ra ngũ quan lành lạnh tuyệt diễm của Tần Diệc Dao. Nếu là muốn liên hôn, tuổi tương đương thích hợp gả chồng, cùng với Thái tử Đồ quốc cũng chỉ có nàng.

‘Cuối cùng, ngươi vẫn trốn không thoát vận mệnh bị người bày bố?’ Trong lòng Mộ Khinh Ca khẽ thở dài, liền thu hồi suy nghĩ.