Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 177




Edit: Diệp Lưu NhiênLà hắn! Là hắn tới?

Tần Diệc Dao chấn động, cả người giống như bị sét đánh, vẫn không nhúc nhích. Bảo kiếm nắm chặt trong tay rơi xuống sàn xe liễn, phát ra một tiếng trầm vang.

Trong đôi mắt đẹp, miếng băng mỏng hoà tan thành giọt nước.

Mặc Dương nói, khiến bên trong xe liễn an tĩnh lại, không còn sợ hãi.

Một nén nhang sau, bên ngoài dần dần yên lặng. Những âm thanh đáng sợ giết chóc cũng biến mất không thấy. Chỉ có mùi máu tươi nồng đậm quanh không khí, làm cho người không khoẻ.

Đột nhiên, màn trướng xe liễn bị người kéo ra, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng cương nghị xa lạ.

Đám cung nữ lại càng hoảng sợ, mà Tần Diệc Dao nhanh chóng tìm kiếm. Không nhìn thấy gương mặt chờ mong kia, trong mắt nàng tràn ngập mất mát…

Long Nha Vệ tách ra hai bên, lộ ra Mặc Dương.

Hắn đứng ở ngoài xe liễn, đối Tần Diệc Dao nói: “Công chúa, tất cả đã giải quyết xong. Thỉnh công chúa hạ liễn, tiểu tước gia đang chờ người.”

Một câu, dấy lên hy vọng trong mắt Tần Diệc Dao.

Nàng mất đi bình tĩnh thường ngày, nhanh chóng nhảy xuống xe liễn. Dưới Mặc Dương dẫn đường, mắt chuyên tâm hướng chỗ Mộ Khinh Ca.

Mà cung nữ đi sau lưng nàng, vừa nhìn thấy thi hài vụn vặt bốn phía, máu nhuộm mảnh đất. Lập tức che miệng nôn mửa, chọc mấy cái Long Nha Vệ lộ ra ánh mắt khinh miệt.

Gần, tới gần…

Bóng lưng cao lớn kia, làm cho bước chân Tần Diệc Dao có chút e sợ.

Nàng đoán không ra dụng ý Mộ Khinh Ca xuất hiện ở chỗ này. Chỉ biết, lần nữa nhìn thấy thân ảnh nàng trăm phương nghìn kế muốn quên. Tâm nàng như nổi trống, kịch liệt nhảy lên.

Rốt cuộc, nàng đi tới gần. Thấy được thi thể Hách Liên Bạt bị Mộ Khinh Ca giẫm dưới chân.

Lúc này nàng mới chú ý tới xung quanh. Tất cả mọi người, ngoại trừ đội ngũ đưa gả nàng, người sứ đoàn Đồ quốc đều không ngoại lệ toàn bộ bị giết. Hơn nữa tử trạng vô cùng thê thảm.

Không phải Mộ Khinh Ca hay là Long Nha Vệ có đam mê hành hạ đến chết, mà bọn họ chỉ biết dùng phương pháp đơn giản nhanh chóng nhất giết người. Cho nên chỗ xuống tay đều là chí mạng. Chỗ tay chém qua, không phải đầu mình hai nơi, thì chính là phần eo đứt gãy.

Tóm lại ra chiêu, đều muốn lấy mạng người.

Thủ đoạn lưu loát dứt khoát, là Mộ Khinh Ca tự mình dạy Long Nha Vệ.

Tần Diệc Dao đứng nguyên tại chỗ, ngưng mắt nhìn bóng dáng cao ngất kia. Thiên ngôn vạn ngữ đều không thể nói ra miệng. Trong lòng nàng có vô số điều muốn hỏi, lại không biết nên hỏi thế nào.

Mộ Khinh Ca xoay người, đáy mắt thấu triệt không bởi vì giết chóc mà có bất kì gợn sóng.

Tần Diệc Dao đụng tới đáy mắt thấu triệt nhân tâm kia, trong lúc đó liền quên mất tất cả mà trầm luân.

Bóng người yêu dã như dương, mãnh liệt như hoả chậm rãi đi đến phía mình. Tần Diệc Dao cảm thấy mình không thể động đậy, phảng phất bị ánh sáng kia bao phủ.

“Đi theo ta.” Cũng lúc đó, thanh âm mát lạnh như suối vang lên. Đánh gãy Tần Diệc Dao trầm luân.

Nàng không tự giác đi theo Mộ Khinh Ca, tránh khỏi đám người. Càng chạy càng xa, thẳng đến một rừng cây nhỏ mới dừng lại.

Đến giờ phút này, nàng mới từ trăm ngàn điều muốn hỏi, hỏi ra một điều muốn biết nhất: “Vì cái gì?”

“Hách Liên Chiến không thích hợp với ngươi.” Mộ Khinh Ca nhìn nàng, nàng cũng nhìn Mộ Khinh Ca. Tựa hồ muốn từ thần sắc bình tĩnh của hắn tìm ra một tia nàng muốn thấy. Nhưng, kết quả lại khiến người thất vọng.

Trong mắt Tần Diệc Dao giấu đi nhàn nhạt thất vọng. Nàng rũ mắt xuống, thanh âm thanh lãnh nói: “Hôn ước đã định, có cái gì thích hợp hay không thích hợp.”

“Ta mang ngươi về.” Mộ Khinh Ca lần nữa mở miệng.

Tần Diệc Dao đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt loé ra ánh sáng.

Mấp máy môi, Mộ Khinh Ca lại bổ sung: “Ngươi có thể tự mình đi nơi mình muốn đi. Từ giờ phút này, ngươi tự do.”

“Có ý gì?” Trong lòng Tần Diệc Dao đau xót. Ý tứ trong lời Mộ Khinh Ca, không phải cái nàng muốn.

Ánh mắt nàng cực lực che giấu đau khổ, không tránh được mắt Mộ Khinh Ca. Trong lòng thầm than, nàng nói: “Trong cung phát sinh biến cố, Thái tử và Hàn hậu bị Khương quý phi và Duệ vương hạ lệnh giết chết. Duệ vương lại giết tiên hoàng…”

“Cái gì! Ngươi nói cái gì?” Tần Diệc Dao phút chốc trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: “Mà ta giết Duệ vương và Khương quý phi.”

Không! Tại sao lại như vậy!

Mộ Khinh Ca nói, như thiên lôi bổ xuống người Tần Diệc Dao.

Mẫu huynh nàng vẫn luôn âm mưu giang sơn Tần quốc, nàng biết. Thậm chí nàng còn biết mình đối với bọn họ cũng chỉ là một con cờ. Nhưng nàng không thể tưởng được, bọn họ cư nhiên điên cuồng giết Hoàng hậu và Thái tử, thậm chí phụ hoàng cũng không tha. Càng làm nàng không thể tưởng được, người nàng yêu nhất lại là kẻ thù giết mẫu, giết huynh của nàng!

Trời xanh vì sao đối xử với nàng tàn nhẫn như thế?!

Sắc mặt Tần Diệc Dao tái nhợt không hề có huyết sắc, xám trắng một mảnh. Thân mình lung lay sắp đổ, lảo đảo vài bước.

Nước mắt, không nhịn được rơi xuống.

Một khắc trước, nàng còn đắm chìm trong kinh hỉ Mộ Khinh Ca xuất hiện. Giờ phút này, lại bị hắn tàn nhẫn nói đến thương tích đầy mình.

Tần Diệc Dao thống khổ, Mộ Khinh Ca xem ở trong mắt.

Nàng nói: “Nếu ngươi muốn báo thù, có thể tùy thời tới tìm ta. Ngươi vẫn là công chúa Tần quốc, không cần vì Tần quốc làm cái gì. Về sau cuộc đời của ngươi, do ngươi làm chủ.”

“Báo thù?” Tần Diệc Dao ổn định thân mình, nụ cười mang theo thống khổ. Thần sắc nàng phức tạp nhìn về phía Mộ Khinh Ca hỏi: “Ta nên báo thù thế nào? Phụ thân ta bị huynh trưởng giết chết, mà ngươi lại giết bọn họ. Ngươi nên tính là ân nhân hay cừu nhân?”

Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, yên lặng nói: “Ngươi nên coi ta thành cừu nhân đi.”

Thân thể Tần Diệc Dao nhoáng lên, lộ ra nụ cười thê thảm: “Ngươi thà rằng muốn ta coi ngươi thành cừu nhân.”

“Mẫu huynh ngươi đều chết trên tay ta, ngươi vốn nên hận ta. Về phần phụ thân ngươi, ta cũng không hy vọng hắn sống.” Mộ Khinh Ca thản nhiên nói.

Tần Diệc Dao lấy tay chống lên thân cây, chèo chống bản thân không ngã.

Tâm nàng lúc này như bị người xé rách: “Vì cái gì? Vì cái gì?” Ngươi tàn nhẫn như thế? Giết thân nhân ta, rồi lại tới cứu ta!

Mộ Khinh Ca xoay người, không trả lời.

Nàng bước nhanh ra khỏi rừng cây, đối với Mặc Dương nơi xa phân phó: “Lưu lại một tổ đội hộ tống công chúa tới bất kì nơi nào nàng muốn đi.” Dứt lời nàng xoay người lên hắc diễm, giục ngựa rời đi.

Tần Diệc Dao nhìn bóng lưng nàng dần mơ hồ trong tầm mắt. Cả người rốt cuộc không chịu nổi, thuận theo thân cây yếu đuối ngã xuống đất.

Mộ Khinh Ca cưỡi hắc diễm chạy như điên, theo phía sau là Long Nha Vệ.

Xa xa phía chân trời, mặt trời chiều ngã về tây. Ráng màu bao phủ quanh thân mọi người, giống như một tầng huyết sắc.

“Hu…!” Ghìm ngựa dừng lại, móng ngựa nâng cao.

Mộ Khinh Ca tay cầm dây cương, trồn về tà dương phía xa. Phun xa một ngụm trọc khí khó chịu trong lòng, thấp giọng thì thầm: “Như vậy cũng tốt.”