Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 195




Edit: Diệp Lưu NhiênHai nhóm người nghênh đón, một trong đó Mộ Khinh Ca nhận ra.

Chính là đám người Mặc Dương đến trước. Nhóm còn lại mặc dù không biết, nhưng nhìn thần sắc kích động khi thấy Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ cũng có thể đoán ra thân phận đám người kia.

Quả nhiên lúc Mặc Dương đi tới, người dẫn đầu đám kia cũng đi tới trước mặt huynh muội Vệ Kỳ nói: “Thiếu gia, tiểu thư!”

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt hắn cũng cung kính hô một câu: “Chu thúc.” Sau đó ba người tụ lại nói nhỏ với nhau.

Tuy không nghe thấy, nhưng Mộ Khinh Ca cũng có thể đoán được đại khái. Đơn giản chính là nói cho nhau nghe chuyện trải qua khi phân tán.

Tầm mắt rút khỏi Vệ gia, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Mặc Dương hỏi: “Chỗ nghỉ đã an bài xong?”

Mặc Dương gật đầu: “Gia, phòng và nước ấm đồ ăn đã chuẩn bị tốt. Chỉ là đồ ăn trong Trĩ thành thiên ngọt, sợ gia ăn không quen. Thuộc hạ đã phái người đi tìm đầu bếp Tần quốc rồi, chắc hẳn sáng sớm ngày mai có hồi âm.”

“Không cần phiền toái như thế. Nếu đã tới Ly quốc, đương nhiên muốn thưởng thức mỹ vị Ly quốc. Cho dù ăn không quen, có Ấu Hà là được.” Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, cảm thấy Mặc Dương có chút chuyện bé xé to.

Mặc Dương rũ mắt, thu liễm cảm xúc. Kính cẩn nghe theo: “Vâng.”

“Đi thôi, vào thành nghỉ ngơi.” Mộ Khinh Ca phân phó nói.

Mặc Dương gật đầu, mang theo người nhập vào đội ngũ Mộ Khinh Ca, chuẩn bị rời đi.

“Mộ Ca!” Đột nhiên thanh âm Vệ Quản Quản truyền đến, làm Mộ Khinh Ca ghé mắt.

Nàng nhìn Vệ Quản Quản nhanh chóng chạy tới chỗ mình, đi theo sau còn có Vệ Kỳ và Chu thúc trong miệng bọn họ. Những hộ vệ Vệ phủ cũng gắt gao đi theo.

Tới trước mặt hắc diễm, Vệ Quản Quản ngẩng đầu lên nhìn Mộ Khinh Ca, mở miệng mời: “Mộ Ca, nhà chúng ta ở Trĩ thành có một biệt uyển. Không bằng huynh đi cùng với chúng ta đi.”

Đuôi lông mày Mộ Khinh Ca khẽ nhướng, không lập tức từ chối.

Lúc này Vệ Kỳ cũng mang theo Chu thúc đi tới, giới thiệu với hai người: “Mộ Ca, vị này chính là tổng quản Vệ phủ chúng ta, Chu thúc. Chu thúc, vị này ta mới nói với ông, là Mộ Ca đã cứu ta và Quản Quản. Bọn họ đến từ Tần quốc, chuẩn bị đến phân viện Dược Tháp ở Ngu quốc học tập.”

Vị Chu thúc này, tuổi tác đã hơn bốn mươi. Tướng mạo thường thường, giữa mày lộ ra một cỗ trung khí.

Thời điểm Mộ Khinh Ca đánh giá ông, ông cũng đang đánh giá Mộ Khinh Ca.

Chỉ là ánh mắt đầu tiên, ông đã bị kinh diễm. Khó tưởng được, thế gian cư nhiên có tiểu công tử tuyệt sắc vô song như thế. Quả thực cho ông có nhận thức mới về cái đẹp.

Ánh mắt thứ hai, ông phát hiện trong nhóm người này tuổi tác không lớn. Tổ hợp như vậy làm ông ngạc nhiên, trong nhà không phái người lớn ổn trọng đến lĩnh đội sao?

Ánh mắt thứ ba, ông mang nghi hoặc nhìn vào Mộ Khinh Ca, mới chú ý khí chất vị thiếu niên lang áo đỏ này không hề yếu kém. Trầm ổn lạnh nhạt không hợp với tuổi.

Thẳng đến cuối cùng ông mới chú ý tới diễm mã Mộ Khinh Ca cưỡi. Còn có những người khác đều cưỡi diễm mã. Con mắt hơi co rụt lại, nghi ngờ trong lòng đã tìm được đáp án.

Đám người này xem ra không bình thường. Không chỉ người người đều trầm ổn lão luyện, năng lực càng là bất phàm.

Những ý niệm này làm trong lòng Chu thúc đảo quanh, nhưng chỉ trong nháy mắt.

Vệ Kỳ giới thiệu xong, lúc nhìn ông thì ông cũng đã khôi phục bình thường. Đồng thời phát ra lời mời: “Mộ công tử đã cứu thiếu gia tiểu thư, chính là đại ân nhân Vệ phủ. Vệ phủ sao có thể để ân nhân nghỉ bên ngoài, thỉnh Mộ công tử cùng đi, để chúng ta làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”

Đi biệt uyển Vệ phủ, tốt hơn so với chỗ khách điếm rồng rắn hỗn tạp.

Mộ Khinh Ca nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Hai nhóm đội ngũ, trùng điệp đi vào trong Trĩ thành.

Biệt uyển Vệ phủ ngay bên trong Trĩ thành, chẳng qua so sánh thì đẹp và yên tĩnh hơn. Vì vậy bọn họ vào thành cũng phải xuyên qua phiên chợ náo nhiệt ở Trĩ thành.

Lúc đoàn người đi qua một toà lầu có bề ngoài đặc biệt, Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn thoáng qua rồi lại nhàn nhạt thu hồi, không nhìn thêm.

Vệ Quản Quản cũng đang chú ý toà lầu này, cưỡi ngựa tới song song cùng Mộ Khinh Ca, hiếu kỳ hỏi: “Mộ Ca, huynh không muốn đi Vạn Tượng lâu sao? Nãy vừa đi qua, còn không vào?”

“Không vội.” Mộ Khinh Ca nhàn nhạt trả lời.

Nàng không lập tức rời đi, gấp làm cái gì? Dù sao nếu Vạn Tượng lâu có tin tức dị hoả, chậm một ngày, tin tức kia cũng không mọc cánh bay được.

Thấy nàng như thế, Vệ Quản Quản cũng không biết nên nói gì. Chỉ cái hiểu cái không gật đầu.

Một lát sau, nàng lại nói: “Tà Dương Quỳ mà nương muội cần, Chu thúc sớm đã phái người đưa trở về. Ông ấy lưu lại chủ yếu là chờ chúng ta. Huynh muốn dừng ở Trĩ thành này bao lâu? Hay chúng ta cùng đi đi. Dù sao huynh muốn đi Ngu quốc, cũng phải đi qua Đà thành.”

Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng: “Được.” Nàng có chút tò mò đối với bệnh của mẫu thân hai huynh muội Vệ gia. Muốn nhìn một chút bệnh khiến cho vô số y giả và luyện đan sư thúc thủ vô sách, rốt cuộc là nghi nan tạp chứng gì.

Huống chi, huynh muội Vệ gia cho nàng cảm giác không tệ. Phụ thân bọn họ cũng làm nàng có hứng thú kết giao. Ra bên ngoài, có thêm vài bằng hữu kết giao là có lợi đấy.

Thêm bằng hữu là có thêm một đường, đạo lý này lúc Mộ Khinh Ca ở kiếp trước đã hiểu rõ.

Kiếp trước, nàng có thể trở thành No.1, có liên quan đến chuyện nàng giao hữu khắp nơi. Có rất nhiều nhiệm vụ, các bạn của nàng đều sẽ âm thầm phối hợp hoặc tương trợ, làm nàng được tiện nghi, giảm bớt rất nhiều phiền toái. Tiện đà, nâng cao xác xuất thành công cho nhiệm vụ.

Giống như lần nhiệm vụ cuối cùng, nếu không phải nàng có bạn thân là hacker siêu cấp truy nã quốc gia, giúp nàng xâm nhập hệ thống đối phương, trộm được bản đồ hoàn chỉnh, còn đóng cửa hệ thống mười giây. Thì nàng căn bản không có khả năng trộm được dược cải tạo gien từ chỗ đó.

Xuyên qua hơn nửa Trĩ thành, mới đến biệt uyển Vệ gia.

Sau khi tiến vào biệt uyển, Mộ Khinh Ca và người của nàng được an bài nghỉ ở một viện. Cái viện này hoàn cảnh rất tốt, cũng khá lớn. Hơn hai mươi người ở lại không tính là chen chúc.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt vừa tiến vào chủ viện, liền bắt đầu lu bù công việc. Dẫn theo tỳ nữ biệt uyển, bắt đầu sửa sang lại.

Mộ Khinh Ca ngồi ở đình viện chờ, đứng bên người nàng là Mặc Dương.

Về phần huynh muội Vệ gia, đã trở về phòng mình rửa mặt nghỉ ngơi.

“Thăm dò sao rồi?” Mộ Khinh Ca hỏi.

Môi mím chặt của Mặc Dương buông lỏng, nói với Mộ Khinh Ca: “Thuộc hạ vô năng. Đã nhiều ngày tìm hiểu mọi cách, đều không có được chút tin tức liên quan đến Mộc Dịch và Phượng nương.”