Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 200




Edit: Diệp Lưu NhiênĐan dược cao cấp!

Cực phẩm!

Vạn Tượng lâu lặng ngắt như tờ. Ngoại trừ ba người Mặc Dương, người còn lại đều nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay Đan trưởng lão. Màu xanh mê người, đan hương nồng đậm.

“Tiểu gia hoả, ngươi từ đâu mà có đan dược này?” Đan trưởng lão đột nhiên hỏi Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca câu môi cười: “Sao nào? Lai lịch đan dược có liên quan đến giá trị sao?”

Sắc mặt Đan trưởng lão hơi quẫn, lúng túng nói: “Không, không liên quan. Chỉ do lão phu tò mò thôi.”

Cười cười, Mộ Khinh Ca không nói chuyện nữa.

Ý tứ kia rõ ràng là, không muốn nói ra lai lịch đan dược.

Đan trưởng lão là người khôn khéo, sao không nhìn ra ý tứ này của Mộ Khinh Ca. Lập tức không hề truy vấn, chỉ trầm mặc một hồi, không tình nguyện cho đan dược vào bình, đậy nắp.

Đan dược mê người biến mất, trong mắt mọi người không giấu được thất vọng.

Phảng phất như hít thêm khí đan, là có thể trường sinh bất lão.

“Là đan tốt. Nhưng Cửu Mệnh Hồi đan, lão phu chưa bao giờ nghe qua. Không thể phán đoán nó có thần kỳ như lời tiểu hữu nói hay không.” Ánh mắt Đan trưởng lão khôn khéo, dừng trên người Mộ Khinh Ca. Xưng hô đối với nàng đã từ tiểu gia hoả thành tiểu hữu. Có thể thấy đan dược làm hắn chấn động.

Đúng vậy! Hiệu quả đan dược này phán đoán thế nào?

Nếu chỉ là đan dược bình thường, Đan trưởng lão tất nhiên có thể thông qua phẩm chất để phán đoán tác dụng đan dược. Nhưng đan dược cao cấp vốn hiếm thấy, Cửu Mệnh Hồi đan càng chưa bao giờ nghe qua. Như thế nào mới có thể kết luận ra giá trị chân chính? Không thể chỉ dựa vào lời nói một phía như vậy.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản đồng loạt nhíu mày, bọn họ tự nhiên là đứng về phía Mộ Khinh Ca.

Cũng nhìn ra Đan trưởng lão cố ý gây khó dễ.

Tin tức dị hoả tuy khó tìm, nhưng không phải bí mật gì. Dùng một viên đan dược cao cấp đi đổi, đã rất dư dả. Vạn Tượng lâu có tiếng từ trước tới nay, hẳn không đến mức ra vẻ. Lão nhân này rõ ràng là vì chuyện dò không ra kết quả mà trả thù.

Nghĩ nghĩ, Vệ Kỳ đứng ra nói: “Nếu ngươi không thể kết luận ra giá trị đan dược, vậy đổi vật khác. Ngươi nói xem ngươi muốn cái gì, ta không tin thứ ngươi muốn mà Đà thành ta không đưa ra được.”

“Đi! Lão nhân, ngươi nói ngoài đan dược ngươi còn muốn cái gì? Viên đan dược cao cấp này của Mộ Ca vẫn là nên cất đi.” Vệ Quản Quản hiếm khi đứng cùng trận doanh với ca ca, bước tới.

Biểu hiện của huynh muội hai người, làm ánh mắt Mộ Khinh Ca khẽ loé. Đan trưởng lão gây khó dễ, sao nàng nghe không ra chứ? Chẳng qua, nàng không nghĩ tới mình còn chưa mở miệng, hai huynh muội có chút ‘ngã cây’ này lại bảo hộ mình.

Bọn họ chỉ quen biết nhau có mấy ngày thôi.

“Thì ra là công tử tiểu thư Đà thành, lão phu có mắt như tròng.” Đan trưởng lão kéo khoé môi, trên mặt có lễ. Không bởi vì thân phận hai người mà kinh ngạc hay khiếp đảm.

Huynh muội hai người cũng không phải dạng ỷ thế hiếp yếu. Nhắc tới Đà thành, chẳng qua là tăng thêm phân lượng cho Mộ Khinh Ca, không để nàng bị khi dễ.

Cho nên phản ứng của Đan trưởng lão không làm hai người tức giận.

“Ngươi nói xem. Về tin tức dị hoả khác, có thể đổi bằng gì?” Vệ Kỳ nâng cằm nói.

Hắn tuổi trẻ khí thịnh, chọc Đan trưởng lão cười. Hàm ý trong nụ cười kia, chỉ có bản thân tự biết.

Còn chưa chờ Đan trưởng lão mở miệng, Mộ Khinh Ca lại đột nhiên giơ tay ngăn lại hai huynh muội. Nàng ngồi trên ghế, biểu tình nhẹ nhàng. Đan trưởng lão vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng gì với nàng.

“Muốn kiểm nghiệm tác dụng đan dược, phương pháp trực tiếp hữu hiệu nhất chính là bắt người thử đan. Nếu quý lâu lo lắng đan dược có trá, có thể tìm người hấp hối thử một lần. Nếu đan dược không có tác dụng, ta lập tức chạy lấy người, không hề đệ trình việc này. Nếu đan dược hữu hiệu, quý lâu đưa tình báo ta yêu cầu cho ta.” Mộ Khinh Ca nói.

“Đan dược tốt như vậy sao có thể lãng phí cho bọn họ?” Vệ Quản Quản không cam nguyện nói.

Vệ Kỳ nhìn ra dụng ý của Mộ Khinh Ca, duỗi tay lôi kéo ống tay áo muội muội, ngăn nàng tiếp tục nói chuyện.

Cái đề nghị này, làm con ngươi Đan trưởng lão co rụt lại, tinh quang hiện lên. Hắn mở miệng cười nói: “Phương pháp không tệ. Nhưng không biết tiểu hữu còn có đan dược phẩm chất ngang nhau không?”

Mộ Khinh Ca mặt không đổi sắc nói dối: “Quý lâu thật là coi trọng ta. Đan dược trân quý như vậy, có một viên đã là cơ duyên.”

Đan trưởng lão nhíu mày, trong lòng suy tư. Đan dược chỉ có một viên, nếu thử dược không có tác dụng thì không sao. Nếu có tác dụng, chẳng phải thiệt lớn? Còn nữa, đan dược cao cấp sẽ chỉ là viên đại bổ sao?

Hắn mở miệng khó dễ trước, không nghĩ tới mình lại tự mình nhảy hố.

Đan trưởng lão nhíu chặt mày, làm khoé miệng Mộ Khinh Ca nâng lên độ cong. Muốn chơi với nàng, lão gia hoả còn non lắm.

Vệ Quản Quản chớp chớp mắt, hiểu mấu chốt trong đó, lập tức dương mi thổ khí (*) nói: “Đúng vậy! Đan dược chúng ta mang ra. Các ngươi không tin thì đi thử đi. Chỉ có một viên này, sợ ngươi thử xong phát hiện Cửu Mệnh Hồi đan danh xứng với thực, cũng là tay không. Nếu Vạn Tượng lâu vì thế mà từ chối cửa sinh ý này, chẳng phải là đi ngược với chiêu bài của mình? Một viên đan dược cao cấp còn không kết luận được, vậy mà dám xưng là ‘không gì không biết’?

(*) Dương mi thổ khí: mặt mũi nở nang, sáng sủa.

Lời nói này làm độ cong khoé miệng Mộ Khinh Ca càng sâu, trong lòng cộng thêm điểm cho Vệ Quản Quản cơ trí.

Nha đầu nói xem như là rõ ràng đem lão nhân này vào ngõ cụt.

Ánh mắt thanh lãnh quét một vòng Sơ Thăng và Liên Nhi, nhìn bộ dáng hai người trán đổ mồ hôi.

Lão nhân này hiển nhiên không dự đoán được mình đào hố sâu như thế, đan dược phút chốc biến thành khoai lang phỏng tay. Nhất thời giằng co, trầm mặc không nói.

Cảm giác không sai biệt lắm, Mộ Khinh Ca mới sâu kín mở miệng: “Thật ra, dùng một viên đan dược cao cấp để đổi lấy tình báo không phải độc nhất, đã rất hời. Quý lâu cần gì phải rối rắm tác dụng của nó?”

Tin tức dị hoả không phải sau khi bán cho nàng xong thì không có nữa. Những người khác nếu muốn, chỉ cần ra giá tương đương là có thể mua. Lão nhân này đơn giản chỉ đang tức mình không nói ra nguồn gốc đan dược mà thôi.

Mộ Khinh Ca tâm như gương sáng, thấy rõ ràng tất cả. Bây giờ nàng cho lão nhân bậc thang, xem hắn có biết quý trọng hay không.

Khoé mắt Đan trưởng lão giựt giựt. Trong lòng giãy giụa một lúc, rốt cuộc cắn răng nói: “Cũng được! Hôm nay lão phu tin ngươi. Khoản mua bán này, Vạn Tượng lâu ta làm.”

Dứt lời, hắn nhét bình sứ đan dược vào tay áo, quay người phân phó Sơ Thăng: “Sơ Thăng, chuẩn bị đồ vật cho khách nhân.”

Sơ Thăng vâng tiếng rời đi.

Đám người Mộ Khinh Ca lưu lại tại chỗ chờ.

Mua bán đã xong, ánh mắt Đan trưởng lão nhìn Mộ Khinh Ca đã khác. Hắn khó hiểu nói: “Tiểu hữu, lão phu Đan Thần Tử. Còn chưa biết danh hào tiểu hữu.”

“Mộ Ca.” Mộ Khinh Ca mỉm cười.

“Thì ra là Mộ tiểu hữu.” Đan Thần Tử gật đầu. Nghĩ lại, lấy ra một bức thư mời đưa qua Mộ Khinh Ca.