Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 208




Edit: Diệp Lưu Nhiên“Chỉ sợ bọn họ sẽ không cho chúng ta cơ hội này. Hơn nữa đừng quên, Mộ Ca nhận nhiệm vụ hộ tống ở Vạn Tượng Lâu. Người ta yêu cầu mười ngày sau hội hợp ở trấn Úc Trí. Trấn Úc Trí là đường từ Trĩ thành tới Hoán thành nhất định phải qua. Từ nơi này xuất phát cần năm ngày đuổi tới. Lão cha muốn tới đón người, ít nhất cũng phải cần hơn hai mươi ngày.” Vệ Kỳ nhụt chí nói.

“Đúng vậy! Không phải nói ba ngày sau cùng nhau xuất phát từ Trĩ thành sao? Vì sao đột nhiên sửa thời gian?” Vệ Quản Quản hỏi.

Hai huynh muội thảo luận kịch liệt, đột nhiên phát hiện Mộ Khinh Ca không có động tĩnh. Chuyển mắt nhìn qua, thấy sắc mặt nàng hơi ngưng.

Vệ Quản Quản đi đến bên người Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng an ủi nói: “Mộ Ca đừng sợ, có chúng ta đây!”

“Đúng! Ai muốn đánh chủ ý lên huynh, phải bước qua chúng ta đã!” Vệ Kỳ cũng vội vàng tỏ thái độ.

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn bọn họ, quái dị nói: “Các ngươi góp vui cái gì?

Ách…

Hai huynh muội tràn đầy nhiệt huyết, lập tức bị Mộ Khinh Ca dội gáo nước lạnh.

Thu hồi ánh mắt, Mộ Khinh Ca thản nhiên nói: “Đợi ta rời đi, các ngươi cũng đi đi. Chúng ta gặp nhau ở Hoán thành.”

“Không được! Thời điểm này sao chúng ta bỏ lại huynh một mình được?” Vệ Quản Quản lập tức phản đối.

“Đúng thế, Quản Quản ở lại. Ta cùng đi với huynh.” Vệ Kỳ nói.

“Vệ Kỳ thúi, ngươi nói cái gì?” Vệ Quản Quản quát Vệ Kỳ.

Vệ Kỳ buông tay: “Hai người chúng ta cũng nên lưu lại một người báo tin cho phụ thân. Ngươi là muội muội, không có đạo lý đi mạo hiểm. Hơn nữa, có thể Mộ Ca nắm tay đẩy lui quân địch, cùng sinh cùng tử là tâm nguyện suốt đời của ta. Ngươi không được đoạt với ta!”

“Vệ Kỳ thúi, ta cho ngươi biết. Mộ Ca không phải là đoạn tụ, sẽ không thích ngươi, hết hy vọng đi! Muốn ở cũng phải là ngươi ở lại!” Vệ Quản Quản đá một cước qua.

Vệ Kỳ linh hoạt tránh né, miệng giải thích: “Ta cũng không phải đoạn tụ. Ta thích Mộ Ca, vô luận hắn là nam hay nữ!”

“Vệ Kỳ thúi xem ta đánh chết ngươi không!” Vệ Quản Quản phẫn nộ vọt tới Vệ Kỳ.

Nhìn hai tên thiếu đánh này, Mộ Khinh Ca cạn lời.

Nàng đã cảm nhận được một ít dò xét không có hảo ý, mất công hai huynh muội thần kinh thô này.

Nàng không đi ra từ Vạn Tượng Lâu, là có thể tránh tai mắt người khác sao? Chỉ là tạm thời biểu hiện giả dối. Người có tâm chỉ cần thẩm tra đối chiếu người đi ra đi vào, là có thể dễ dàng tập trung nàng.

Huống chi, bọn họ còn từng có xung đột với Chu công tử, hắn nhất định có ấn tượng với bọn họ. Chỉ cần cẩn thận điều tra, giấy căn bản không gói được lửa.

Vạn Tượng Lâu cũng sẽ không tốt tính che giấu thay nàng.

Ngay cả bằng hữu trong miệng Đan Thần Tử… Trong lòng Mộ Khinh Ca cười lạnh. Có quỷ mới tin hắn! Ít nhất hiện tại, bọn họ còn không thể xưng là bằng hữu.

Nàng rơi vào hoàn cảnh, không thoát khỏi Vạn Tượng Lâu có liên can quạt gió thêm củi.

Vạn Tượng Lâu… Chờ xem!

Mộ Khinh Ca bước đi, sâu trong mắt hiện ra lãnh mang.

Đối với Vạn Tượng Lâu, nàng không coi là địch nhân. Càng nhiều là loại cảm giác kỳ phùng địch thủ. Thậm chí nàng có thể khẳng định, gia hoả ở trong tối hố nàng kia, sẽ xuất hiện ở trấn Úc Trí.

Cho nên vô luận như thế nào, nàng muốn trong thời gian ước định, đi tới trấn Úc Trí tự mình gặp hắn một lần.

Ba người đi tới biệt uyển Vệ phủ, tựa hồ vẫn chưa nhận thấy phía sau thêm mấy cái đuôi.

Chờ vào biệt uyển, những cái đuôi mới từng người tản đi.

Thế lực Vệ Lâm Lang cũng không ở đây. Đối với các thế lực Trĩ thành mà nói, chỉ là quá giang long (rồng sang sông). Huống chi bản thân Vệ Lâm Lang cũng không ở đây, chỉ là mấy tên mao đầu tiểu oa nhi mà thôi.

Tiến vào Vệ phủ, Mộ Khinh Ca trực tiếp đi tìm Chu thúc. Đối với hai huynh muội thần kinh thô nói mãi không thông, nàng chỉ có thể đi tìm một người hiểu chuyện.

Đại khái kể lại chuyện xảy ra một lần cho Chu thúc nghe, Mộ Khinh Ca nói ra tính toán của mình: “Chu thúc, chuyện này vì ta mà nên, không cần phải liên lụy Vệ gia. Ta có cách giải quyết, Vệ Kỳ Vệ Quản Quản ở lại bên ta ngược lại không tiện. Vì an toàn của bọn họ, thỉnh Chu thúc trông kỹ bọn họ.”

Chu thúc nghe xong, cũng là vẻ mặt ngưng trọng. Hắn nhận thức Mộ Khinh Ca nói, thực sự lo lắng hỏi: “Đây chính là toàn bộ thế lực Trĩ thành, ngài muốn thoát thân thế nào?” Nói xong, hắn cân nhắc một phen, mới quyết định nói: “Ngài là ân nhân của thiếu gia tiểu thư chúng ta, còn là bằng hữu. Thật sự không được, ta mời thành chủ ra mặt đi.”

Vệ Lâm Lang?

Chỉ sợ Vệ Lâm Lang liên lụy vào, chuyện sẽ càng náo càng lớn.

Mộ Khinh Ca lắc đầu cự tuyệt, ngữ khí kiên định nói: “Không cần, ta có thể giải quyết.”

Thấy nàng kiên trì, Chu thúc cũng không tiện khuyên nữa. Chỉ là nói, lưu lại một ít hộ vệ Vệ gia bảo hộ Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đồng dạng cự tuyệt.

Hộ vệ, nàng chỉ tin tưởng sức chiến đấu của Long Nha Vệ.

Tuy hộ vệ Vệ gia cũng đều là cao thủ hoàng cảnh, lục cảnh. Nhưng so với Long Nha Vệ, vẫn kém chút.

Hiện tại bên người nàng chỉ có một tổ Long Nha Vệ, cũng chính là hai mươi mấy người. Nhân số tuy không nhiều, nhưng tính cơ động mạnh hơn. Kiếp trước nàng chỉ có một mình, còn có thể chơi đùa những thế lực lớn kia đến xoay quanh. Bây giờ bên người đã có trợ lực, sợ gì một cái thế lực Trĩ thành?

Tạm biệt Chu thúc xong, Mộ Khinh Ca trở về tạm viện nhỏ. Lập tức gọi Mạc Dương tới.

Chỉ chốc lát, Mạc Dương liền rời khỏi nội viện.

Đồng thời Long Nha Vệ cũng lặng yên xuất phủ, phân tán tại bốn phía Trĩ thành.

Việc này không nên chậm trễ, Mộ Khinh Ca định tối nay rời đi.

Về phần những kẻ có dã tâm với nàng, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu. Chỉ là…

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhìn bản đồ trên bàn.

Đầu ngón tay nàng lướt nhẹ một chỗ, là vị trí trấn Úc Trí. Có lẽ nàng nên chuẩn bị phần lễ gặp mặt phong phú, để không làm mất lễ nghi nhỉ!

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca chậm rãi híp lại, khoé mắt lập loè sắc bén lạnh lẽo.



Cùng lúc đó, không ít thế lực Trĩ thành đều nhận được tin tức.

Chủ nhân đan dược trong lần đấu giá đan dược ở Vạn Tượng Lâu, là một vị hồng y thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ. Bên cạnh hắn chính là thiếu gia và tiểu thư Vệ phủ Đà thành.

Trong lúc nhất thời, vô số thế lực lớn thông qua đủ loại phương thức tìm hiểu bối cảnh Mộ Khinh Ca, lại không thu hoạch được gì.

Người, tự nhiên không phải là hư không đáp xuống.

Vậy chỉ có một khả năng, hắn không phải người Ly quốc.

Nếu không phải người Ly quốc, bọn họ còn cố kỵ cái gì?

Vệ Lâm Lang? Lợi hại, nhưng đây không phải Đà thành của hắn. Hắn sẽ không vì một tiểu tử, mà đối nghịch với toàn bộ Trĩ thành đi?

Trĩ thành phong vân gợn sóng.

Cơ hồ mỗi thế lực khao khát Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan đều âm thầm phái nhân thủ, nghiêm mật giám thị động tĩnh Vệ phủ. Nói đúng hơn, là giám thị động tĩnh Mộ Khinh Ca.

Lúc tin tức truyền tới Chu phủ, biết người đối nghịch với mình là tên nghèo kiết xác tranh chấp với mình ở cửa Vạn Tượng Lâu, Chu Lực không biết đã ném bể bao nhiêu đồ.

“Triệu tất cả đến cho ta! Ta muốn tên tiểu tử kia vĩnh viễn không rời khỏi được Trĩ thành!” Chu Lực hung ác nói. Con mắt âm trầm, lập loè ác độc.



Trĩ thành, Cát gia.

Mưa gió Trĩ thành, truyền vào Cát gia.

Tính ra, Mộ Khinh Ca là ân nhân Cát gia. Ân nhân gặp nạn, Cát gia sẽ lựa chọn thế nào?

Cát gia chủ ngồi dưới ánh đèn, chau mày. Nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Chỉ chốc lát, cửa phòng bị người đẩy ra. Cát thiếu chủ được hạ nhân nâng vào: “Phụ thân.”

Cát gia chủ ngẩng đầu, vội nói: “Con không nghỉ ngơi tốt, chạy tới làm gì?”

“Con đến xem phụ thân.” Cát thiếu chủ ngồi xuống, nói.

“Vi phụ có gì đẹp?” Cát gia chủ tránh đi ánh mắt Cát thiếu chủ.

Nhưng Cát thiếu chủ lại không cho phụ thân cơ hội tránh né: “Phụ thân không định ra tay hỗ trợ sao? Đó chính là ân nhân của hài nhi.”

Sắc mặt Cát gia chủ ngưng lại, rũ mắt che giấu: “Người kia nếu từ chối chúng ta đáp tạ, là không muốn giao tiếp cùng Cát gia chúng ta. Chúng ta cần gì khuấy vũng nước đục này?”

“Phụ thân!” Cát thiếu chủ khẽ cau mày.

Cát gia chủ giơ tay nói: “Thân là gia chủ, ta phải suy xét cho Cát gia. Người kia lai lịch không rõ, không biết thân phận thế nào. Chuyện đến có thể phủi mông rời đi, nhưng Cát gia chúng ta thì sao? Căn cơ chúng ta ở Trĩ thành, chẳng lẽ muốn vì một người ngoài, thừa nhận toàn bộ lửa giận các thế lực Trĩ thành? Chuyện này ta đã quyết định, tuyệt không nhúng tay vào!”

Phụ thân nói, làm cho Cát thiếu chủ trầm mặc.

Tuy hắn không cam lòng, nhưng cũng biết phụ thân cân nhắc không sai.

Hồi lâu hắn mới thở dài một tiếng, được hạ nhân nâng xuống rời khỏi phòng phụ thân.

“Một đêm này, Trĩ thành đã định trước không yên ổn rồi.” Cát gia chủ nhìn lên sao trời, nội tâm phát ra cảm thán!

(*) Dịch đông lạnh: sau này mình tra lại mới biết nó gọi là ‘Ngưng Tụ Dịch Thể’. Nhưng chương trước edit thế rồi nên mình vẫn đặt là ‘Dịch đông lạnh’ nhé.