Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 210




Edit: Diệp Lưu Nhiên“Chu thúc, ông cũng đã biết Mộ Ca phải đối mặt là gì? Chúng ta là bằng hữu, thời điểm hắn cần trợ giúp lại không xuất hiện. Về sau chúng ta còn lấy nhân nghĩa thế nào?” Vệ Kỳ giãy giụa hô.

Vệ Quản Quản cũng nói theo: “Chu thúc, hiện tại toàn bộ thế lực Trĩ thành đều mơ tưởng tìm Mộ Ca gây phiền toái. Chúng ta là người duy nhất có thể trợ giúp huynh ấy, sao có thể bỏ mặc? Chẳng lẽ cha ta từ nhỏ dạy ta những cái kia đều chỉ là lời nói miệng thôi sao?”

Huynh muội hai người khó được ăn ý, một lời một câu, nói đến mức Chu thúc mặt đỏ tía tai, khó có thể chống đỡ.

Cũng may ông vẫn còn ghi nhớ lời Mộ Khinh Ca.

Biết rõ hậu quả thả hai huynh muội này, quấy vào vũng nước đục.

Vì vậy ông ngoan tâm, nghiến răng đối với huynh muội Vệ gia nói: “Thiếu gia, tiểu thư. Chuyện của Mộ công tử, hắn đã có ý định. Hai người là bằng hữu, nên tin tưởng lời của hắn. Hắn nói hai người chờ ở Hoán thành, ngày mai chúng ta liền lên đường đi Hoán thành. Ngàn vạn không cần làm rối loạn kế hoạch của hắn.”

“Hoán thành?! Mộ Ca nói chúng ta tới Hoán thành chờ huynh ấy sao?” Vệ Quản Quản nói.

“Mộ Ca chi là lấy lí do thoái thác thôi. Hắn bị nhiều thế lực truy kích tiêu diệt như vậy, sao có thể bình yên tới Hoán thành?” Vệ Kỳ hô.

Vệ Quản Quản cũng lập tức kịp phản ứng, căm tức nhìn Chu thúc: “Chu thúc, ông cũng tin tưởng lời nói này?”

Trong lòng Chu thúc kêu khổ, đối với hai tiểu tổ tông nói: “Mộ công tử trẻ tuổi như vậy, một mình du ngoạn bên ngoài. Có thể thấy được hắn chắc chắn có lực lượng tự bảo vệ mình. Hắn nếu đã nói vậy, đương nhiên có đạo lý của mình. Hai tiểu tổ tông của ta, các người mới nhận thức người ta bao lâu? Át chủ bài trên người hắn biết rõ bao nhiêu? Không nói hắn, chỉ việc người nghe lệnh bên cạnh hắn cũng không phải nhân vật đơn giản, thậm chí còn mạnh hơn hộ vệ Vệ phủ chúng ta. Chúng ta vẫn nên nghe Mộ công tử nói, tới Hoán thành chờ đợi đi.”

Giãy giụa vô dụng, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản cũng biết. Người bọn họ muốn bảo vệ đã sớm đi.

Rơi vào đường cùng, chỉ có thể thỏa hiệp.

Nhưng Vệ Kỳ không đồng ý đi Hoán thành chờ Mộ Khinh Ca, mà cường ngạnh nói: “Chúng ta đi trấn Úc Trí chờ Mộ Ca!” Hắn còn nhớ rõ người muốn hộ tống kia. yêu cầu mười ngày sau gặp mặt ở trấn Úc Trí.

So với đi Hoán thành khổ đợi, thì không bằng nửa đường chờ ở trấn Úc Trí.

Vệ Kỳ đề nghị, lập tức được Vệ Quản Quản ủng hộ!

Chu thúc bất đắc dĩ. Chỉ cần hai tiểu tổ tông này không làm ẩu ở Trĩ thành, thì gì cũng được. Suy nghĩ một chút, ông đáp ứng yêu cầu của hai người.

Bên kia, hơn hai mươi bóng đen mang theo vô số cái đuôi đi dạo lung tung mấy vòng trong Trĩ thành một lúc, liền hướng tới ngoài thành phóng đi.

Cao thủ Trĩ thành, mạnh nhất cũng không quá lam cảnh sơ giai.

Đối với Long Nha Vệ đã tiến vào lục cảnh thanh cảnh mà nói, uy áp đảo qua ở cửa thành không coi là cái gì.

Huống chi trên y phục bọn hắn còn được tăng phúc năng lực tốc độ?

Vì vậy lúc từng đạo bóng đen phá tan uy áp được dệt thành lưới khổng lồ, chạy tới ngoài thành. Đại nhân vật của tất cả gia tộc cũng không ngồi yên nữa, nhao nhao suất lĩnh cao thủ trong nhà, đuổi theo bóng đen.

Đêm yên tĩnh, bởi vậy mà phi thường náo nhiệt.

Tất cả gia thế lực lượng phân tán mà đến, cuối cùng hợp thành một cỗ thế lực cường đại hướng phía ngoài thành.

Mà lúc này Chu Lực thu được tiếng gió, cũng nhanh chóng gọi tới người của mình, đối với người lĩnh đội mắng: “Người ta đã chạy tới ngoài thành rồi, ngươi còn mang người trông coi Vệ phủ làm cái gì? Thật là đồ con lợn vô dụng!”

Bị hắn mắng thành đồ con lợn, cũng là hảo thủ thanh cảnh trung giai, lúc này lại bị một gia hỏa hoàng cảnh sơ giai nhục mạ, trong lòng tự nhiên không cam lòng.

Nhưng vừa nghĩ tới bối cảnh đối phương, hắn chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống: “Công tử, thuộc hạ lo đấy là kế điệu hổ ly sơn.”

Nói ra lý do bản thân không đuổi theo, vốn sẽ cho là chủ tử nhà mình bớt giận.

Lại không nghĩ, Chu Lực càng thêm nổi trận lôi đình nói: “Điệu hổ ly sơn? Ngươi cho rằng mình thông minh, còn người khác thì ngu sao? Chẳng lẽ chỉ có mình ngươi nghĩ đến điệu hổ ly sơn? Bổn công tử nói cho ngươi biết, sớm đã có cường giả nhà khác dòm ngó biệt uyển Vệ phủ. Gia hoả họ Mộ kia, đã không còn trong phủ rồi!”

Lúc này người lĩnh đội mới biết mình làm sai cái gì. Sắc mặt hắn biến đổi, lập tức bổ cứu: “Thuộc hạ lập tức dẫn người đuổi theo!”

“Từ từ.” Chu Lực mặt âm trầm ngăn cản. Ánh mắt gã âm tàn, mang theo sát ý nói: “Lần này ta cùng ngươi đi. Ta muốn tận mắt nhìn kết cục thê thảm của tên tiểu tử họ Mộ kia. Mà tiền của bổn công tử, bổn công tử còn muốn cầm về!”

Đối với lời đề nghị của Chu Lực, người lĩnh đội không phản đối.

Theo hắn thấy, Mộ Khinh Ca chỉ là một tiểu tử mười mấy tuổi, có thể lợi hại thế nào? Coi như thiên phú hắn có cao, nhiều lắm cũng chỉ là lục cảnh mà thôi.

Đối mặt với toàn bộ thế lực Trĩ thành truy kích, chẳng lẽ còn có mạng trốn?

Kể cả bên cạnh hắn có người trợ giúp, những người đó cũng không phải là đối thủ của toàn bộ thế lực Trĩ thành.

Trong lòng tính toán một hồi, cảm thấy Mộ Khinh Ca không còn khả năng lật bàn, người lĩnh đội mang theo Chu lực vội vàng rời khỏi Chu phủ, hướng tới ngoài thành.

Cùng lúc đó, trong Vạn Tượng Lâu ở Trĩ thành, đỉnh tháp cao cao, Đan Thần Tử vẻ mặt hồng nhuận đón gió mà đứng. Hai tay hắn bưng trà nóng, nhìn màn đêm Trĩ thành, biểu tình thích ý không nói nên lời.

Một lát sau, Sơ Thăng leo lên đỉnh tháp, đứng ở phía sau Đan Thần Tử.

Cảm nhận được phía sau có người, Đan Thần Tử hỏi: “Thiếu chủ đã rời đi?”

Sơ Thăng nhẹ ‘vâng’ một tiếng, đáp: “Buổi chiều Thiếu chủ đã rời khỏi Trĩ thành. Nhưng mà lúc gần đi, ngài có nói tất cả chuyện phát sinh ở Trĩ thành, Đan trưởng lão phải đúng sự thật báo cáo lại cho ngài.”

“Đã biết đã biết.” Đan thần tử không kiên nhẫn vung tay, bất đắc dĩ nói: “Thật không hiểu Mộ tiểu hữu lại khiến thiếu chủ hứng thú chú ý như thế, làm cho ngài nổi tâm muốn chơi.”

Khoé miệng Sơ Thăng vừa kéo, trong lòng chửi thầm: Mộ công tử kia hiện giờ bị toàn bộ thế lực Trĩ thành truy kích, đều là bút tích của thiếu chủ. Đối với thiếu chủ chỉ là chơi, nhưng đối với Mộ công tử chính là tính mạng đấy! Ài có thể thấy, làm người nên điệu thấp. Ngàn vạn không nên hấp dẫn lực chú ý của thiếu chủ ác ma nhà bọn họ!



Gió, mang theo vài phần sắc bén thổi qua bên tai.

Vù vù vù!

Thân ảnh màu đen rất nhanh hiện ra trong bóng đêm. Tốc độ cực nhanh biến mất, rồi lại hiện!

Trên đỉnh núi cách xa Trĩ thành, một bóng người màu đen cao lớn mà tinh tế. Nàng đứng sừng sững trong gió đêm, tựa như pho tượng.

Chỉ chốc lát từ các nơi xuất hiện thân ảnh màu đen, tổng cộng hai mươi tám người. Đồng loạt đứng phía sau nàng, quỳ một gối xuống.

Từ ngoài nhìn ra, căn bản không phân biệt được bọn họ. Ngay cả thân cao, hình thể cũng khác biệt rất nhỏ. Bị áo choàng to rộng bao trùm.

Người đứng, bàn tay trắng nõn xốc mũ áo choàng lên. Lộ ra dung mạo tuyệt thế của Mộ Khinh Ca.

Dưới áo choàng màu đen, một mạt huyết hồng như ẩn như hiện.

“Làm xong?” Mộ Khinh Ca nhẹ giọng nói.

Một người quỳ cách nàng gần nhất ngẩng đầu, khuôn mặt Mặc Dương lạnh lùng lộ ra: “Bẩm tước gia, thuộc hạ dựa theo tước gia phân phó dẫn các thế lực lớn ra khỏi Trĩ thành. Bây giờ bọn họ đang hướng tới nơi này.”

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Nàng hiện giờ là lam cảnh đỉnh. Lúc phong vân nổi lên đêm nay, nàng đã do thám được cường giả ở Trĩ thành chỉ cùng lắm là lam cảnh sơ giai.

Nhưng bên người nàng chỉ có hai mươi mấy người. Ngoại trừ Mặc Dương là thanh cảnh sơ giai ra, còn lại đều là lục cảnh.

Các thế lực Trĩ thành, cộng lại ít nhất có mấy ngàn người, quả thật khó đối phó, không tránh khỏi bị thương. Vì vậy, nàng không chọn cứng đối cứng.

Nếu bọn chúng muốn đan dược từ nàng, vậy phải dùng mạng đổi lấy.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng, nhìn một mảnh rừng rậm vô tận cách đó không xa.

Xuyên qua cánh rừng kia, là tới rìa ngoài trấn Úc Trí.

“Chuẩn bị một chút, chúng ta tiến vào rừng rậm.” Mộ Khinh Ca tuyên bố mệnh lệnh mới.

Nếu nói về chuyện nàng bị các thế lực Trĩ thành vây công là trò chơi của người kia. Vậy từ giờ trở đi, làm chủ trò chơi sẽ nằm trong tay Mộ Khinh Ca. Từ lúc người của nàng dẫn dụ các thế lực rời thành, bắt đầu nghênh ngang tiến vào rừng rậm. Trò chơi này, cũng đã biến thành của nàng.

Hướng đi trò chơi phát triển thế nào, không hề nghe theo người kia âm thầm điều khiển. Mà là quyết định bởi nàng!