Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 218




Nhưng hiện giờ tôn tử Nhiếp gia đã chết trong tay thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, giữa bọn họ có thể bỏ xuống sao? Ánh mắt Nhiếp Hùng trầm xuống, sát ý ngưng thực.

Xem ra, hôm nay là chiến không thể tránh!

Cũng may bọn họ nhiều người, cẩn thận đề phòng, đối phương cũng khó có thể đánh lén giết người!

Nháy mắt, trong lòng Nhiếp Hùng đã làm ra quyết định.

“Phải thì sao?”Hàn Thải Thải thẳng thắn thừa nhận mình giết người. Mà bốn người bên cạnh hắn, coi đây là chuyện hết sức bình thường.

“Hừ! Nhiếp đại trưởng lão. Hai kẻ này đều kiêu ngạo đáng hận, ta thấy không bằng giết hết cho xong!”Chu Lực tiến đến bên cạnh Nhiếp Hùng, âm ngoan nói.

Lời này, hoàn chỉnh rơi vào tai Mộ Khinh Ca và Hàn Thải Thải.

Người trước thì nhướng mày, trong mắt mang theo ý vị hàm nghĩa không rõ nhìn về phía Chu Lực. Người sau, thì giống như không nghe thấy, không thèm để ý chút nào.

Cảm nhận được ánh mắt Mộ Khinh Ca, con ngươi Chu Lực lộ ra âm độc cười lạnh nhìn nàng. Không thấy khiếp đảm chút nào.

Thật can đảm!

Trong lòng Mộ Khinh Ca châm biếm một tiếng.

Mục đích của nàng chính là bắt được Hàn Thải Thải, khiến hắn không có biện pháp bình yên vô sự ngồi sau xem diễn. Về việc mình có thể bứt ra ngoài hay không, thật ra đã sớm biết không có khả năng.

Bởi vì lấy trình độ tham lam của đám người này. Dù lời nàng nói là thật, bọn chúng cũng sẽ không bỏ qua nàng. Vẫn cứ sẽ giết nàng, sau đó tự mình tìm xem có Cửu Mệnh Hồi đan không.

Nhưng làm nàng có chút ngoài ý muốn chính là, Hàn Thải Thải cư nhiên kiêu ngạo đến trình độ này. Giải thích cũng lười giải thích. Thậm chí không quan tâm danh dự Vạn Tượng Lâu bị hao tổn.

“Không tệ! Hôm nay giết hết những người này, an ủi cho những oan hồn đã chết trong rừng của Trĩ thành ta!” Nhiếp Hùng nói.

“Giết!”

“Giết!!!”

Tiếng giết cùng một chỗ, giữa đám người lập tức bắn ra các loại ánh sáng màu sắc.

Nhiếp Hùng đứng ở đầu bộc phát ra lam quang, sáng chói loá mắt, khiến người sợ hãi hâm mộ.

Ông ta vừa lên liền phát động chiến kỹ. Hai tay nắm lại, linh khí sùng sục lên cao.

“Phách Thiên Trảm!” Nhiếp Hùng mạnh mẽ rống một tiếng. Đôi tay nắm lại, linh khí chen chúc hội tụ. Dần dần đại đao màu lam trong suốt xuất hiện trong tay ông ta.

Cây đại đao kia cực lớn tới mức khiến người phải nhìn lên. Nó từ trên trời giáng xuống, phảng phất như muốn chém bầu trời thành hai mảnh.

Lăng không ngưng tụ thành cự đao, bí mật mang theo trận gió thẳng thắp hướng tới Hàn Thải Thải.

Trong lúc nhất thời, chỗ Hàn Thải Thải thành mục tiêu công kích chủ yếu, gần như hai phần ba đội ngũ Trĩ thành đều xông về phía hắn. Còn dư lại một phần ba, tức thì hướng tới Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đứng khoanh tay, đối với người xông tới làm như không thấy. Chỉ là nhìn xem trận chiến giữa Nhiếp Hùng và Hàn Thải Thải.

Mặc Dương suất lĩnh Long Nha Vệ, nhanh chóng tạo thành bức tường thép trước người Mộ Khinh Ca, ngăn trở địch nhân tới gần. Càng không cho bọn chúng quấy rầy Mộ Khinh Ca nửa phần.

Tương tự với Long Nha Vệ, là bốn hộ vệ bên người Hàn Thải Thải.

Nhân mã Trĩ thành vừa động, bọn họ liền phân biệt chạy về bốn phía ngăn cản. Nhưng bọn họ dù gì vẫn ít người, đối mặt với số lượng địch nhân nhiều, còn là từng người tự chiến, có thể ngăn địch không có nhiều người. Vẫn có rất nhiều cá lọt lưới xông tới Hàn Thải Thải.

Con ngươi Mộ Khinh Ca ẩn ẩn co rụt lại. Nàng nhìn thấy mã phu bên cạnh Hàn Thải Thải huy roi ngựa thật dài, trái một chút, phải một chút, không ngừng múa may.

Từng trận bóng roi, bảo hộ Hàn Thải Thải trong ‘đoá hoa’ kín mít. Người đến gần đều bị roi ngựa hung hăng văng đi!

‘Người có thể ở bên hầu hạ thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản!’ Mộ Khinh Ca âm thầm tán thưởng.

Lúc này chiến kỹ của Nhiếp Hùng đã hoàn thành, ánh sáng lam quang của cự đao mang theo khí thế không thể cản. Trực tiếp bổ ra những cái bóng roi đó, hướng tới giữa mày Hàn Thải Thải.

Mắt phượng Hàn Thải Thải khẽ nâng. Đáy mắt lười biếng phản chiếu bộ dạng cự đao, và ngũ quan dữ tợn của Nhiếp Hùng.

Một tia châm chọc mờ nhạt xẹt qua đáy mắt hắn.

Hắn thong thả nâng tay lên, ngón tay thon dài trực tiếp cầm lấy mũi đao bổ tới!

Cự đao rơi xuống đột nhiên dừng. Bị ngón tay của Hàn Thải Thải giữ lại, không động đậy được chút nào.

Một màn này khiến Nhiếp Hùng kinh hãi, bắt đầu sinh thoái ý.

Nhưng Hàn Thải Thải sao có thể cho ông ta thối lui? Khuôn mặt yêu mị, đôi môi huyết diễm mơ hồ gợi lên. Ánh sáng lam đao vỡ vụn chiếu lên con mắt đạm mạc, hoá thành vô số mảnh vụn lả tả.

“Phốc!” Chiến kỹ bị phá, Nhiếp Hùng gặp phản phệ. Trong miệng phun ra ngụm máu lớn, lùi lại mấy bước.

“Đại trưởng lão!” Nhiếp gia chủ một mực chú ý tình huống bên này, vội vàng tiến lên đỡ lấy ông ta.

Nhiếp Hùng che lại ngực đang quay cuồng. Không kịp lau vết máu bên khoé miệng, đại kinh thất sắc nhìn chằm chằm Hàn Thải Thải. Nói với Nhiếp gia chủ: “Không tốt! Đi mau!”

Thanh âm ông ta không lớn, nhưng đủ để cho người ở đây đều nghe thấy.

Người Trĩ thành nhìn thấy kẻ mạnh nhất là Nhiếp Hùng bị đánh thành như vậy, lập tức sinh ra khủng hoảng. Vô lực tái chiến. Đều trốn hết sau lưng Nhiếp Hùng.

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca nhíu lại, vừa rồi một chiêu kia của Hàn Thải Thải làm nàng kinh diễm.

Một chiêu thanh thế to lớn như vậy, cư nhiên bị hắn nhẹ nhàng thoải mái phá giải. Có thể thấy, thực lực Hàn Thải Thải phải vượt qua Nhiếp Hùng.

Nếu đổi là mình, có khả năng làm được không?

Mộ Khinh Ca tự hỏi trong lòng.

Trận chiến đột nhiên tạm dừng. Đám người Trĩ thành đều chậm rãi lui về sau, muốn trốn lại vào rừng.

Hàn Thải Thải chậm rãi ngồi dậy, đứng lên khỏi nệm êm tơ vàng.

Hắn vừa đứng, Mộ Khinh Ca mới nhận thấy tên nam nhân này thật cao.

Hắn đứng trên ‘hoa tâm’ giống nhụy hoa. Dung mạo yêu nghiệt, làm cho cánh hoa kim phấn hồng nhạt ảm đạm thất sắc.

Cẩm bào thêu đầy hoa hải đường, giờ phút này biến thành phụ trợ.

Hàn Thải Thải đẹp, mang theo loại yêu diễm kinh tâm động phách!

Hắn đứng ở nơi đó, trong mắt phượng một mảnh đạm mạc. Phảng phất coi đám người Trĩ thành như con kiến hôi.

Khí thế như vậy, làm lòng người sinh sợ hãi. Không nhịn được muốn thần phục.

Cũng may, Mộ Khinh Ca được lão yêu quái tiên sinh trường kỳ ‘huấn luyện’, có đủ kháng thể với khí thế này. Đừng nói khí thế Hàn Thải Thải, cho dù Tư Mạch triển khai khí thế thiên uy, đều sẽ không làm nàng chau mày.

“Hiện tại, đến phiên ta!” Hàn Thải Thải không cảm xúc mở miệng. Không cho bất kì kẻ nào có cơ hội lên tiếng, nâng tay phải lên, hung hăng nắm lại. Trong miệng nhẹ thở ra một cái: “Toái!” (Vỡ)

Trong nháy mắt, trên người Nhiếp Hùng dường như xuất hiện vô số ánh sáng màu lam dệt thành lưới. Phân cách ông ta thành vô số khối thịt.

Hai con ngươi Mộ Khinh Ca mãnh liệt co rụt lại, trong lòng cả kinh: Đây là võ kỹ gì!

Mạng lưới màu xanh mơ hồ phát tím, để cho nàng hiểu rõ. Thực lực Hàn Thải Thải bây giờ giống nàng, chỉ kém một đường lên tử cảnh.

“Trời ạ!”

Giữa khiếp sợ, kinh hô sợ hãi truyền ra.

Đối mặt với thịt nát đầy đất, mọi người đều tránh xa.

“Chạy mau!” Có người đi đầu không màng tất cả chạy vào rừng.

Lập tức nhắc nhở tất cả mọi người, chạy tán loạn vào rừng. Tựa như Hàn Thải Thải như hồng thủy mãnh thú, chậm một bước sẽ chết thê thảm.

Nhiếp gia chủ đỏ mắt tràn đầy oán hận nhìn Hàn Thải Thải, quay người cũng điên cuồng chạy vào rừng. Trên tay hắn còn dính máu Nhiếp Hùng, nhưng biết không thể ở lại báo thù. Tất cả, phải cần bàn bạc kỹ hơn.

Hàn Thải Thải nhìn một đám như chuột nhắt chạy trốn tứ phía, mắt phượng lộ ra trào phúng nồng đậm. Hắn không ra tay, cũng không sai khiến người đuổi theo giết.

Chỉ là lúc ánh mắt đảo qua bóng lưng Nhiếp gia chủ, phân phó thủ hạ: “Nhiếp gia Trĩ thành, diệt đi.”

Lời nói nhẹ nhàng thoải mái, lại là một hồi gia tộc bị diệt huyết vũ tinh phong.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, cũng không phái người đuổi theo giết người Trĩ thành. Nàng không phải sát nhân cuồng ma, một lời bất hoà thì tàn sát dân trong thành. Bây giờ mâu thuẫn giữa nàng và Trĩ thành đã chuyển dời lên nam nhân này, coi như phản kích của nàng với hắn.

Trĩ thành và chuyện của nàng đã xong, còn dư lại chỉ có Chu công tử khắp nơi cắn nàng.

Ám quanh sâu trong mắt nổi lên, Mộ Khinh Ca cảm thấy mình không phải người tốt gì!

“Mộ tiểu tước gia, ngươi xem ta cố ý lưu lại họ Chu cho ngươi, thấy ta tốt không?” Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp lười biếng của Hàn Thải Thải truyền đến.

Hàn quang trong đáy mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, nhìn về phía Hàn Thải Thải. Khoé miệng giương lên độ cung: “Không vội, cuối cùng vẫn sẽ gặp.”

Hàn Thải Thải cũng cười nói: “Cũng phải. Họ Chu kia bị Mộ tiểu tước gia làm cho táng gia bại sản, thủ hạ chết sạch. Chỉ sợ bây giờ đào tẩu, địa phương muốn đi không phải Trĩ thành mà là Hoán Đô.”

“Xem ra, người yêu cầu ta hộ tống chính là Hàn thiếu chủ.” Mộ Khinh Ca nói.