Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 233




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Bởi vì nàng xuất hiện, đại biểu cho hai loại khả năng. Hoặc là, mẫu thân khỏi hẳn. Hoặc là, mẫu thân tử vong. Bọn họ chờ mong khả năng trước, bản năng kháng cự khả năng sau.

Xoắn xúyt, tâm tư mâu thuẫn sinh sôi trong lòng hai người. Như con kiến gặm nuốt bọn hắn thành tổ ong.

Chờ đợi, chính là cả ngày.

Mặt trăng lên mặt trời lặn, giữa tâm thần bất định và chờ đợi, cửa phòng đóng chặt một ngày rốt cuộc từ từ mở ra. Lộ ra hồng y khiến người kinh diễm.

“Mộ Ca!”

“Mộ Ca, nương muội thế nào?”

Thấy rõ người đi ra, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản không thể chờ đợi hỏi thăm.

Trên khuôn mặt có chín phần tương tự đều xuất hiện tâm tình kích động và sợ hãi.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua trên mặt bọn họ, cuối cùng dừng lại nhìn Vệ Lâm Lang đứng tại chỗ cũng nhìn nàng.

Đứng hàng tam đại cao thủ Ly quốc, Đà thành thành chủ, giờ phút này giống như một nam nhân bình thường như vậy. Dùng ánh mắt khát vọng mà cầu xin nhìn nàng, muốn từ trong miệng nàng biết được tin tức thê tử.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca giương nhẹ, thanh âm réo rắt nhàn nhạt chảy ra: “May không nhục mệnh.”

Bốn chữ đơn giản, làm cho khí lực ba người dường như bị rút sạch.

Vệ Quản Quản trực tiếp ngã xuống, ngồi xuống phiến đá lạnh băng trên đất, che mặt khóc rống.

Vệ Kỳ còn kiên cường chút, nhưng thanh âm đã nghẹn ngào. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, cảm xúc phức tạp, lại khó nén cảm kích. Ngữ khí chân thành, từ miệng hắn nói ra: “Mộ Ca, cảm ơn!”

Mộ Khinh Ca mỉm cười, cũng không trả lời.

Vệ Lâm Lang cả người cứng ngắc, rốt cuộc khôi phục một tia mềm mại. Hắn lê bước chân trầm trọng, đi tới bên Mộ Khinh Ca, trầm giọng hỏi: “Phu nhân ta hiện tại thế nào?” Hốc mắt, đã sớm phiếm hồng.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn nói: “Phu nhân quá mức mỏi mệt, đã ngủ rồi. Cẩn thận điều dưỡng một thời gian, là có thể hoạt động tự nhiên.”

“Ta, ta có thể đi xem nàng?” Vệ Lâm Lang khẩn trương như nhóc con vừa chào đời.

Mộ Khinh Ca gật gật đầu.

Được Mộ Khinh Ca phê chuẩn, Vệ Lâm Lang vội lộ ra nụ cười mừng rỡ, đi nhanh tới phòng ngủ. Đi đến một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, quay người đối với Mộ Khinh Ca cúi người vái thật sâu.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản lập tức phản ứng lại, cũng đối với Mộ Khinh Ca khom lưng hành đại lễ.

“Không cần như thế.” Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu. Thân mình hơi dịch sang bên cạnh, tránh bọn họ hành lễ.

Vệ Lâm Lang cảm khái nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết. Về sau mạng của Vệ mỗ chính là của Mộ hiền đệ!” Dứt lời hắn nhìn về phía hai đứa con phân phó: “Mộ công tử vất vả một ngày, sợ là đã mệt mỏi. Hai người các con tiễn người về nghỉ ngơi đi. Ngày mai Vệ phủ chúng ta mở tiệc chiêu đãi, cảm tạ ân cứu mạng của Mộ công tử!”

“Không cần. Ta tự mình về là được.” Mộ Khinh Ca ở lúc huynh muội hai người chưa kịp phản ứng, lên tiếng cự tuyệt.

Nàng thâm ý sâu sắc nhìn Vệ Lâm Lang, xoay người rời đi.

Ánh mắt Vệ Lâm Lang né tránh một chút, liền xoay người vào phòng.

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản sững sờ tại chỗ, có chút không kịp phản ứng.

Giây lát, Vệ Quản Quản mới nhìn về phía huynh trưởng hỏi: “Vừa rồi phụ thân xưng hô Mộ Ca là gì?”

“Mộ… Mộ hiền đệ.” Vệ Kỳ biểu tình đờ đẫn.

“Lão cha sao có thể như vậy!” Vệ Quản Quản giận dữ giậm chân, mắt rưng rưng vọt vào phòng muốn tìm phụ thân chất vấn rõ ràng.

Vệ Kỳ đứng tại chỗ, trong đầu cẩn thận nhớ lại lời nói phụ thân, nỉ non tự nói: “Thế nào mà đột nhiên Mộ Ca đã biến thành hiền đệ lão cha rồi? Ta và Quản Quản có phải nên đổi giọng gọi hắn là thúc thúc?”



Bên kia, Mộ Khinh Ca trở lại sân viện mình nghỉ ngơi, nghĩ lại Vệ Lâm Lang đột nhiên thay đổi xưng hô.

Từ lúc nào mà nàng bắt đầu cùng Vệ Lâm Lang xưng huynh gọi đệ rồi?

Sao nàng không biết?

Trăm mối vẫn không có cách giải, Mộ Khinh Ca dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa. Lăn lộn một ngày, nàng cũng mệt mỏi. Ăn xong món ngon mỹ vị mà Ấu Hà và Hoa Nguyệt chuẩn bị, nàng liền tắm rửa đi ngủ.

Về phần thời khắc ấm áp của người một nhà Vệ gia, nàng cũng lười suy nghĩ.

Một giấc ngủ đến mặt trời lên cao, chờ Mộ Khinh Ca mở mắt tỉnh dậy, mới phát hiện đồ ăn mình ăn đêm qua đã sớm tiêu hoá hết.

Trong bụng rỗng tuếch kháng nghị, làm nàng không thể không rời giường kiếm ăn.

Vừa mới lấp đầy bụng, huynh muội Vệ gia liền tìm tới.

Chỉ là hôm nay nhìn thấy hai người này, trên mặt bọn họ đều mang theo nét không tự nhiên. Ánh mắt trong veo như nước của Vệ Quản Quản đã sưng đỏ, giống như vừa mới khóc.

Vừa nhìn thấy Mộ Ca, nàng đã ủy khuất nói: “Mộ Ca, phụ thân khi dễ muội!”

Khoé miệng Mộ Ca co lại, không rõ ràng lắm nói: “Vệ thành chủ làm sao vậy?”

Hốc mắt Vệ Quản Quản lập tức đỏ lên: “Phụ thân muội nói, huynh cứu nương muội, chính là đại ân nhân của Vệ phủ chúng ta. Sau này phải dùng trưởng bối chi lễ đối đãi, không thể vượt qua quy củ.”

Trưởng bối chi lễ?

Mộ Khinh Ca co rút khoé miệng, trong lòng oán thầm: Tuổi nàng tương xứng với hai huynh muội nhà này. Nếu thành trưởng bối của bọn họ, chẳng phải là bị kêu già sao? Vệ Lâm Lang này đang làm cái quỷ gì?

“Vệ thành chủ quá khách khí.” Không rõ ràng lắm ý định của Vệ Lâm Lang, Mộ Khinh Ca chỉ có thể qua loa.

“Không phải khách khí, là quá mức! Ông ấy rõ ràng biết, biết muội đối với huynh…” Vệ Quản Quản giận dữ nói. Nhưng khi nhìn đến cặp mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca, lại không nói ra nổi nửa câu sau.

Đành phải ưm một tiếng, quay người chạy ra ngoài.

Mộ Khinh Ca không hiểu nhìn bóng lưng Vệ Quản Quản rời đi, hướng về phía Vệ Kỳ hỏi: “Muội ấy đối với ta làm sao?”

Nhưng Vệ Kỳ lại không trả lời nàng, chỉ u oán nhìn nàng một cái. Ném xuống một câu nhớ rõ tham dự yến tiệc tối nay, rồi xoay người đi ra.

Huynh muội hai người khác thường, làm cho Mộ Khinh Ca không hiểu sờ mũi. Nhìn về phía hai tỳ nữ Ấu Hà và Hoa Nguyệt đang che miệng cười khẽ, vẻ mặt vô tội nói: “Bọn họ làm sao vậy?”

Hoa Nguyệt nín cười, dùng cặp mắt quyến rũ như tơ nhìn Mộ Khinh Ca, khẽ thở dài: “Tước gia, ngài lại đả thương tâm cô nương.” Dứt lời, nàng quay người rời đi.

Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn, quay sang phía Ấu Hà.

Ấu Hà bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiểu tước gia của ta, chẳng lẽ ngài không nhìn ra tiểu thư Vệ gia kia ái mộ ngài? Cả thiếu gia Vệ gia cũng đối với ngài tâm tư không thuần sao?”

Mộ Khinh Ca rốt cuộc kịp phản ứng.

Khoé miệng nàng hung hăng co lại, giống như bị người quăng một bạt tai.

Sau đó nàng mới đen mặt, nghiến răng nói: “Hai huynh muội bọn họ tùy tiện như thế, ta vẫn luôn cho là họ nói giỡn.”

Ấu Hà cười nói: “Cũng không thể trách tiểu tước gia. Ai bảo ngài quá mị lực, khiến người không thể chống đỡ chứ!”

“Ngươi cô nương này, cũng dám trêu ghẹo ta? Tin hay không đêm nay gia đem ngươi hành quyết tại chỗ?” Mộ Khinh Ca nhướng mày, khoé miệng cười tà tứ, hai tròng mắt híp lại nhìn Ấu Hà.

Ấu Hà vội xin tha nói: “Tiểu tước gia tha Ấu Hà được không?”

“Dễ dàng như vậy đã muốn gia tha ngươi?” Mộ Khinh Ca đột nhiên đưa tay. Một cỗ lực lớn cuốn lấy bên hông Ấu Hà, kéo nàng vào lòng ngực.

Ấu Hà kinh hô một tiếng, hai má đỏ bừng thẹn thùng nói: “Tiểu tước gia, ngài đừng trêu đùa nô tỳ.”

Mộ Khinh Ca ôm lấy eo nhỏ của Ấu Hà, ở bên tai nàng thổi nhiệt khí nói: “Không bằng gia tuyên bố bên ngoài ngươi là nữ nhân của ta, như vậy có thể ngăn trở đám oanh oanh yến yến đó.”