Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 255




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Thì ra là muốn tới Dược tháp báo danh!" Thủ vệ nghe xong, thần sắc càng thêm cung kính vài phần. Nghiêng người nhường đường, làm tư thế mời nói: "Người tới báo danh Dược tháp và đệ tử Dược tháp không cần làm cái gì, chư vị mời vào. Nhưng mà nhắc nhở mấy vị một chút, thời gian báo danh sắp hết hạn. Chư vị vào thành xong phải chạy nhanh tới Bách Thảo lầu đăng ký báo danh."

"Đa tạ thủ vệ đại ca." Ấu Hà nói cám ơn, thuận tay lấy ra một khối màu vàng lén lút nhét vào tay thủ vệ.

Đây là thiện ý báo đáp hắn.

Nếu hắn chỉ thả bọn họ vào thành mà không nhắc nhở gì, chỉ sợ không thể có khối vàng ấy.

Chờ bốn người đều đi xa, thủ vệ kia mới tỉnh lại trong cơn hoảng hốt.

Mở bàn tay ra nhìn, một khối vàng lớn bằng một phần ba bàn tay nằm trong tay hắn, kim quang lấp lánh.

Bốn người vào Tang Chỉ thành, kiến trúc xung quanh rất đặc biệt. Lấy màu xanh trắng làm chủ thể, ngói đen tường trắng. Có vẻ rất thuần tịnh, cũng rất thoải mái.

"Tang Chỉ thành này có chút ý tứ." Mộ Khinh Ca nhìn chung quanh một vòng, phát hiện rất nhiều dược quán trong thành.

Cơ hồ cứ cách một hai cửa hàng đều sẽ có dược quán chiêu bài. Hơn nữa trên đường ngoại trừ bá tánh thì có rất nhiều người mặc bạch y thanh sam, chạy đến từng dược quán.

"Ta từng tới Tang Chỉ thành hai lần. Nhưng đây là lần đầu đi từ cửa thành vào." Tư Mạch cười với nàng.

Mộ Khinh Ca lười để ý đến hắn, nói với Ấu Hà: "Nghe ngóng một chút Bách Thảo lầu qua lời thủ vệ đi."

"Vâng, tiểu tước gia." Ấu Hà gật đầu lĩnh mệnh, phân chia nghe ngóng cùng Hoa Nguyệt.

Chỉ chốc lát hai tỳ nữ đã trở về, hướng Mộ Khinh Ca phục mệnh: "Tiểu tước gia, đã thăm dò được vị trí Bách Thảo lầu. Vị thủ vệ kia không nói dối, hôm nay đích xác là ngày cuối cùng Dược tháp thu đồ đệ. Hơn nữa, một canh giờ nữa sẽ hết hạn."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói với Ấu Hà: "Hoa Nguyệt dẫn đường, ngươi đi tìm chỗ ở u tĩnh. Đoán chừng chúng ta phải nghỉ lại Tang Chỉ thành mấy ngày."

Ấu Hà cúi người cáo lui.

Hoa Nguyệt lập tức đi lên trước dẫn đường cho hai người.

Trên đường, Mộ Khinh Ca nói khẽ với Tư Mạch: "Đến Tang Chỉ thành rồi, bao giờ ngươi rời đi?"

"Tiểu Ca nhi ước gì ta đi à?" Trong mắt màu hổ phách của Tư Mạch mang theo cảm xúc tổn thương nhìn Mộ Khinh Ca.

Phảng phất Mộ Khinh Ca giống tên bội tình bạc nghĩa.

"Lúc trước không phải ngươi nói có chuyện muốn làm sao? Còn không tranh thủ thời gian đi làm chuyện của ngươi đi, ở lại chỗ này làm gì?" Mộ Khinh Ca cau mày nói.

"Tiểu Ca nhi chê ta vướng bận sao?" Thanh âm Tư Mạch càng thêm ủy khuất.

Mộ Khinh Ca không kiên nhẫn nói: "Ngươi đến cùng muốn làm gì?"

'Không muốn làm gì, chỉ muốn ở bên nàng mà thôi.' Tư Mạch nói trong lòng. Nhưng thấy vẻ mặt âm trầm của Mộ Khinh Ca, không nói ra.

Giây lát sau, hắn mới nói: "Tiểu Ca nhi yên tâm, đến lúc cần đi ta sẽ đi. Chờ nàng tiến vào Dược tháp rồi, ta sẽ rời đi."

"Hừ." Mộ Khinh Ca hất tay áo đi lên vài bước, kéo khoảng cách hai người ra.

Bộ dạng kia giống như tức giận Tư Mạch vô lại.

Nhưng thật ra trong nội tâm nàng sau khi nghe được thời gian chính xác hắn rời đi mà trở nên có chút không thoải mái.

Loại cảm giác này rất kỳ quái. Hận không thể khiến Tư Mạch lập tức rời đi, nhưng khi biết rõ hắn thật muốn đi, nàng lại không thoải mái.

"Tại sao kỳ quái vậy nhỉ?" Mộ Khinh Ca nhíu mày than nhẹ.

Cảm xúc này vượt ra khỏi nhận thức của nàng, khiến nàng không rõ lắm là vì sao.

'Không nghĩ ra thì đừng nghĩ vậy! Thuận theo tự nhiên đi!' Trong lòng Mộ Khinh Ca nói với mình một câu. Khuôn mặt âm trầm thoáng hoà hoãn lại.

Tư Mạch một mực chú ý sắc mặt của Mộ Khinh Ca, trong lòng có chút thất vọng.

'Xem ra tiểu cô nương này ước gì mình rời đi. Vừa nghe đến mình phải đi, sắc mặt tốt lên không ít.' Kết quả như vậy làm Tư Mạch bất đắc dĩ.

Tang Chỉ thành cũng không lớn, Bách Thảo lầu lại rất nổi danh.

Vì vậy không phí bao nhiêu sức lực, ba người đã tới bên ngoài Bách Thảo lầu.

Chỉ là bên ngoài lầu đội ngũ đứng xếp hàng dài. Xem ra đều chuẩn bị báo danh đệ tử Dược tháp.

Mộ Khinh Ca quét nhìn đội ngũ, nhìn không thấy đuôi. Nếu đứng cuối chỉ sợ một canh giờ sau căn bản không tới.

"Vệ Kỳ thúi, ta nhìn thấy Mộ Ca rồi!"

"Xú nha đầu hô cái gì! Ta cũng nhìn thấy rồi!"

Thanh âm cãi nhau có chút quen thuộc truyền đến. Còn chưa chờ Mộ Khinh Ca lia mắt tới, đã nghe thấy có người hô tên mình.

"Mộ Ca!"

Ngước mắt nhìn, Mộ Khinh Ca hơi cười.

Huynh muội Vệ gia cư nhiên thật sự đến.

Nhìn huynh muội Vệ gia dốc sức liều mạng vẫy tay mình, Mộ Khinh Ca nói khẽ với Tư Mạch: "Ta đi gặp hai bằng hữu."

"Thế nào? Ta không tiện gặp bằng hữu của Tiểu Ca nhi sao?" Tư Mạch cười như không cười nói.

Mộ Khinh Ca nhìn hắn, nhíu hai mắt lại.

Nàng biết nếu nàng không mang theo tên này đến, có thể hắn sẽ tự mình đi qua.

"Đi thôi." Nhíu mày, Mộ Khinh Ca thoả hiệp.

Tư Mạch vừa lòng cười, khuôn mặt khuynh thành hiện lên xuân phong đắc ý.

Hắn yên lặng đi sau Mộ Khinh Ca, đánh giá bằng hữu nàng.

"Mộ Ca, chúng ta rốt cuộc chờ được huynh! Cứ sợ huynh không đến nữa chứ!" Vừa chạm mặt, Vệ Quản Quản đã thân mật nhảy đến bên người Mộ Khinh Ca, kéo cánh tay nàng.

Đối với cử động thân mật của Vệ Quản Quản, Mộ Khinh Ca đã thành thói quen. Vì vậy cũng không có kháng cự quá mức.

Ngược lại Vệ Kỳ đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, thần tình có chút xấu hổ. Nghẹn cả buổi, mới ôm quyền hành lễ hô một tiếng với Mộ Khinh Ca: "Mộ thúc thúc."

"Khục khục." Mới mở miệng đã làm cho Mộ Khinh Ca thiếu chút bị sặc.

"Vệ Kỳ thúi, ngươi làm Mộ Ca sợ rồi kìa!" Vệ Quản Quản lập tức bảo vệ. Người không biết còn tưởng Mộ Khinh Ca mới là người nhà nàng, còn Vệ Kỳ là địch nhân nàng.

'Mộ thúc thúc?' Ánh mắt Tư Mạch nghiền ngẫm nhìn sau gáy Mộ Khinh Ca, đôi mắt híp híp.

"Ngươi cho là ta muốn à! Còn không phải do cha bức sao." Vệ Kỳ tức giận.

"Được rồi. Cha các ngươi là cha các ngươi, các ngươi là các ngươi. Chúng ta vẫn nên tương giao ngang hàng đi, gọi thúc gì đó thật đúng là không tự nhiên." Mộ Khinh Ca hạ quyết định như ban đầu.

Lập tức hai huynh muội đang uể oải phút chốc như đánh máu gà sống lại.

"Ồ? Huynh là ai? Trông đẹp quá?" Lúc này hai người mới phát hiện ra Tư Mạch. Người mở miệng đương nhiên là Vệ Quản Quản không tim không phổi.

Tư Mạch nở nụ cười nhìn Mộ Khinh Ca, chờ nàng giới thiệu.

Mộ Khinh Ca giật giật khoé miệng, nói với huynh muội Vệ gia: "Đây là biểu ca ta, Tang Mạch. Các ngươi cứ gọi Mạch đại gia là được rồi." Nói xong, rồi hướng tới Tư Mạch nói: "Bọn họ là con của Vệ Lâm Lang ở Đà thành Ly quốc, Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản."

"Thì ra huynh là biểu ca của Mộ Ca! Gọi Mạch đại gia làm gì chứ? Chúng ta giống với Mộ Ca, cứ gọi là biểu ca được không." Vệ Quản Quản cười híp mắt nói.

Nam nhân này thật đẹp mắt. Tuy nàng thích Mộ Ca hơn, nhưng nhìn nam nhân đẹp, cơm có thể ăn thêm mấy bát nha!

"Tùy ý." Tư Mạch cười yếu ớt trả lời.

Đối với bằng hữu của Mộ Khinh Ca, hắn vẫn rất khoan dung.

"Vậy chúng ta cũng gọi huynh là biểu ca." Vệ Kỳ cũng cười nói.

Mộ Khinh Ca cạn lời, nàng chưa bao giờ gọi Tư Mạch là 'biểu ca'. Nhưng thân phận này là tự nàng nói ra, hiện tại không thu hồi được.

"Đúng rồi, hai vị này là..." Mộ Khinh Ca ngước mắt, nhìn thấy một đôi nam nữ cách sau lưng huynh muội Vệ gia không xa.

Hai người này ăn mặc rất đặc thù, y phục và trang sức rất có cảm giác của dân tộc thiểu sổ mà Mộ Khinh Ca đã từng thấy qua ở kiếp trước.

Trong đó thiếu niên kia ngũ quan dương cương anh tuấn, làn da hơi đen, tóc dài tết thành bím tóc, dùng dây chuông nhỏ buộc lại. Thiếu nữ lớn lên ngây thơ đáng yêu tựa thủy tinh, nhỏ nhắn xinh đẹp, trên đầu trùm một chiếc khăn thuê hoa. Hai chân lộ ra bên ngoài đeo nhiều vòng tinh xảo.

"Đúng rồi! Quên mất giới thiệu." Vệ Kỳ vỗ đầu, vội vàng nói với Mộ Khinh Ca: "Hai vị này là bằng hữu chúng ta mới quen, Phục Thiên Long và Thủy Linh. Bọn họ đều đến từ Ba quốc."

"Huynh chính là Mộ Ca? Ta nghe Vệ Kỳ và Quản Quản nhắc rất nhiều, hôm nay cuối cùng được thấy người thật rồi." Thiếu nữ Ba quốc tên Thủy Linh không hề tỏ ra câu nệ lúc mới gặp. Vệ Kỳ giới thiệu bản thân xong, nàng đã nhảy tới bên kia Mộ Khinh Ca. Học Vệ Quản Quản bám lấy cánh tay Mộ Khinh Ca, còn chớp chớp mắt nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca có chút ngoài ý muốn thiếu nữ tự cho là thân quen này. Lúc đang định rút cánh tay ra, lại nghe thiếu nữ dùng thanh âm thật nhỏ nói bên tai nàng: "Ta biết rõ bí mật của huynh đó nhá, tỷ tỷ!"