Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 259




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Phục Thiên Long xoay người đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy Thủy Linh lấy cái chén rượu đầy ở chỗ Mộ Khinh Ca đặt trước mặt mình.

"Thủy Linh, muội làm gì đấy!" Phục Thiên Long theo bản năng ngăn cản.

Thủy Linh sửng sốt, ngồi xuống nói: "Sao vậy? Mộ Ca nói tửu lượng kém, ta uống giúp huynh ấy."

"Uống cái gì mà uống? Hắn một đại nam nhân sao mới uống một chén đã say được?" Phục Thiên Long đi qua đoạt lấy cái chén trước mặt Thủy Linh, lần nữa thả xuống trước mặt Mộ Khinh Ca.

Nhưng hắn lại bị một cái tay khác ngăn lại.

Ánh mắt Phục Thiên Long ẩn ẩn chợt loé, nhìn cái tay đặt trên tay mình.

Cái tay kia ngoại trừ đẹp ra không có chỗ nào đặc biệt, lại làm cho hắn không thể nhúc nhích nửa phần.

Trong lòng hắn kinh hãi, ngước mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười: "Ta đích xác tửu lượng kém, nhưng chén rượu này ta thấy vẫn là đừng ai uống."

Phục Thiên Long run tay, chén rượu thiếu chút rớt ra. 'Chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?'

Động tác nhỏ này xem ở trong mắt Mộ Khinh Ca, đuôi mày hơi nhướng lên.

"Ai nha, không phải chỉ là một chén rượu thôi sao." Thủy Linh duỗi tay qua đoạt lấy chén rượu từ tay Phục Thiên Long, chuẩn bị uống.

"Thủy Linh!" Phục Thiên Long sợ tới mức la lên một tiếng.

Thanh âm hắn vốn lớn giọng, giờ phút này kêu lên chấn đến màng tai mọi người ẩn ẩn đau.

"Làm gì!" Thuỷ Linh xoa xoa lỗ tai, thở phì phì nhìn Phục Thiên Long.

Sắc mặt Phục Thiên Long lúc xanh lúc trắng, dưới tình thế cấp bách chỉ đành nói: "Họ Mộ không phải đã nói rồi à, chén rượu này chúng ta ai cũng đừng uống."

Thủy Linh nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu hắn khác thường hôm nay.

Nàng bưng chén rượu trong tay, nói thầm: "Một chén rượu mà thôi, nữ nhi Ba quốc chúng ta lúc nào thì sợ rượu chứ?"

Nói xong, nàng cầm chén rượu hướng tới miệng mình.

"Thủy Linh không được!" Phục Thiên Long sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đột nhiên duỗi tay ra đoạt lấy rượu trong tay Thủy Linh, ngửa đầu lên uống vào.

Nháy mắt trong phòng an tĩnh lại.

Huynh muội Vệ gia giận không thể thu nhìn hắn, ngay cả Thủy Linh cũng khiếp sợ che miệng mình lại.

Phục Thiên Long chậm rãi cúi đầu, xem biểu cảm của mọi người vào mắt. Cho dù hắn ngốc thế nào cũng nhìn ra ánh mắt mọi người không đúng. Đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy Mộ Khinh Ca cười như không cười, còn có bộ dáng chớp mắt của nam nhân thiên thần kia. Đột nhiên đầu óc hắn 'oanh' một tiếng, tất cả đều tạc đến tan nát.

Đáy lòng có một thanh âm không ngừng nói cho hắn...

'Hắn đã biết! Hắn đã biết!'

"Phục Thiên Long! Ta còn tưởng mọi người hiểu lầm ngươi, không nghĩ ngươi là một tên tiểu nhân đê tiện như thế!" Thủy Linh không nhịn nổi mắng Phục Thiên Long.

Hành vi của Phục Thiên Long làm nàng rất thất vọng. Nàng vừa mắng, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.

"Phục Thiên Long, Mộ Ca đã chọc tới ngươi khi nào? Ngươi lại hại huynh ấy!" Vệ Quản Quản đứng lên, mày gắt gao nhíu lại.

"Ta... Ta..." Phục Thiên Long bị hỏi đến á khẩu, trong lòng cảm thấy đuối lý. Nhưng lúc hắn nhìn đến biểu tình đạm mạc của Mộ Khinh Ca, đột nhiên lửa giận công tâm nói: "Đúng vậy đấy! Ta chính là khó chịu tên tiểu bạch kiểm này! Lớn lên đẹp là có thể tùy tiện thông đồng với vị hôn thê của người khác sao?" Rống ra tiếng lòng, hắn đơn giản nói với Thủy Linh: "Chúng ta vốn dĩ rất tốt, vì sao nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm là muội thay đổi luôn rồi? Hôn ước chúng ta muội còn nhớ rõ không?"

"Ngươi! Ta đáp ứng gả cho ngươi lúc nào!" Thủy Linh tức đến dậm chân.

"Được rồi. Thay vì trách hắn, không bằng hỏi một chút người đưa độc dược cho hắn đang ở đâu đi." Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng, đánh gãy cuộc cãi nhau vô nghĩa.

Bốn phía yên tĩnh lại, huynh muội Vệ gia và Thủy Linh đều nhìn về phía Phục Thiên Long.

Phục Thiên Long nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ánh mắt có chút né tránh: "Ngươi phát hiện khi nào."

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng giương khoé miệng, trở tay chỉ chóp mũi mình: "Đừng quên ta tới Tang Chỉ thành là vì cái gì? Ngươi đổ lẫn dược phấn vào rượu, sao trốn nổi mũi của ta."

Phục Thiên Long mím chặt môi, trầm mặc không nói.

Vệ Quản Quản cả giận: "Mệt Thủy Linh vẫn còn nói tốt cho ngươi, không thể nghĩ được ngươi cư nhiên làm ra chuyện như vậy. Chén rượu độc của ngươi đã bị chúng ta đổ vào đây rồi." Nói xong, nàng chỉ vào chậu hoa khô héo ở một bên.

"Tại sao lại như vậy! Hắn rõ ràng nói không trí mạng!" Phục Thiên Long nhìn chậu hoa khô héo, con mắt khiếp sợ trợn to.

"Đích xác không trí mạng, nhưng sẽ khiến người thần chí không rõ làm ra chuyện trái với lẽ thường. Đồng thời vì tổn thương trong bụng mà tạo thành trọng thương." Mộ Khinh Ca thản nhiên nói.

"Cái gì!" Phục Thiên Long nghe mà hoảng hốt.

Đúng là hắn muốn làm Mộ Khinh Ca xấu mặt, nhưng mà làm đối phương trọng thương không phải là hắn muốn.

"Thiên Long ngươi còn không nói là ai cho ngươi dược phấn?" Vệ Kỳ nôn nóng nói. Hắn ở cùng Phục Thiên Long mấy ngày, có chút hiểu tính cách ngay thẳng của gia hoả này.

"Hắn... Hắn ở nhã gian cách vách." Phục Thiên Long hoảng hốt nói.

Vệ Kỳ vừa nghe lập tức lao ra ngoài chạy tới hướng nhã gian theo lời Phục Thiên Long.

Vệ Quản Quản cũng gắt gao đi theo. Nhưng nàng vừa đi tới cửa, đã thấy Vệ Kỳ ủ rũ cụp đuôi trở về: "Khách nhân trong phòng kia, tiểu nhị nói đã sớm đi rồi."

Cả người Phục Thiên Long chấn động, ngốc tại chỗ.

"Ngươi cái tên ngốc này, bị người chơi cũng không biết!" Thấy hắn bộ dáng chất phác, làm cho Thủy Linh tức không muốn đánh.

"Hắn có nói mình là ai không?" Mộ Khinh Ca hơi nâng mí mắt, hỏi.

Phục Thiên Long giật giật môi, hình như có chút do dự.

"Nói mau đi!" Thuỷ Linh lo lắng thúc giục.

Nàng có chút bận tâm Phục Thiên Long lại hồ đồ, làm mọi người không vui.

Con mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua người nàng, rơi vào người Phục Thiên Long.

Dưới sự thúc giục của Thủy Linh, Phục Thiên Long mới nói: "Hắn là hoàng thất Ly quốc. Chưa nói là tên gì, ta cũng lười hỏi."

"Hoàng thất Ly quốc!" Huynh muội Vệ gia lắp bắp kinh hãi, liếc nhìn nhau.

Nháy mắt Vệ Quản Quản kịp phản ứng, vỗ bàn nói: "Lẽ nào lại vậy! Nhất định là cái tên Tam điện hạ không biết xấu hổ kia! Lần trước không có mặt mũi nói đan dược của Mộ Ca là do hắn luyện xong rồi bị vạch trần, khẳng định có ý nghĩ xấu muốn trả thù Mộ Ca."

"Cái gì? Không phải hắn nói họ Mộ kia đoạt ngươi sao? Hắn còn nói ngươi và hắn vốn có hôn ước, lại bị họ Mộ phá hủy. Hắc tức giận mới muốn cho họ Mộ xấu hổ." Phục Thiên Long thất thanh nói.

Hai má Vệ Quản Quản đỏ lên, vừa tức vừa thẹn nói: "Ngươi nói doạ cái gì! Ta còn lâu mới thích tên Tam hoàng tử âm hiểm hèn hạ kia! Hừ!" Nói xong còn vụиɠ ŧяộʍ liếc Mộ Khinh Ca.

Đáng tiếc Mộ Khinh Ca căn bản không nhìn nàng, mà đang nghĩ đến lời Phục Thiên Long nói.

Bên cạnh khí tức Tư Mạch đã có chút tối xuống.

Hắn nhắm hai mắt, lạnh lẽo hiện lên. Sát ý lạnh như băng nếu không phải hắn khống chế tốt, chỉ sợ đã sớm đóng băng cả toà tửu lâu này.

'Lại có kẻ dám đối đãi Tiểu Ca nhi của hắn như thế?'

"Khụ khụ." Mộ Khinh Ca đột nhiên ho nhẹ một tiếng.

Tư Mạch chậm rãi mở mắt, nhìn về phía nàng.

"Đi thôi." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói một tiếng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Chuyện phát sinh như vậy, chỉ sợ không ai còn muốn ăn.

Tư Mạch đứng lên, bóng dáng cao lớn bao phủ Mộ Khinh Ca vào trong. Phảng phất muốn một mực bảo hộ nàng trong thế giới của mình.

"Mộ Ca, chúng ta không đi tìm tên hoàng tử hỗn đản trả thù sao?" Vệ Quản Quản hỏi.

Vệ Kỳ ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười lạnh: "Không vội, sớm muộn hắn sẽ tự đưa mình đến cửa. Đều về nghỉ ngơi đi!" Phượng Vu Quy xuất hiện tại Tang Chỉ thành Ngu quốc, chỉ một nguyên nhân là tiến vào phân viện Dược tháp.

Về sau... Cơ hội chạm mặt còn thiếu sao?

Đã muốn dây dưa với nàng, thật coi nàng tốt tính thế?

Sâu trong đôi mắt xẹt qua tia lạnh, nụ cười càng thêm rõ ràng.

...

Hội hợp cùng Ấu Hà, cô nương coi như có bản lĩnh. Không tìm được khách điếm, cư nhiên để cho nàng bao hết một tiểu viện đẹp và tĩnh mịch.

Gian phòng bên trong không nhiều không ít, vừa vặn có ba gian.

Trừ Mộ Khinh Ca và Tư Mạch, một gian khác nàng ở cùng với Hoa Nguyệt.

Đánh giá tiểu viện một vòng, Mộ Khinh Ca nói với Ấu Hà: "Chỗ này không tệ, nếu có thể mua thì mua lại đi, lưu lại cho mình dùng. Dược tháp không thể mang theo người hầu vào, các ngươi vừa lúc ở đây tiện giữ liên lạc với bọn Mặc Dương."

Ấu Hà nhẹ gật đầu, chậm rãi lui ra cùng Hoa Nguyệt.

Trong tiểu viện chỉ còn Mộ Khinh Ca đứng cùng Tư Mạch.

Nàng nhìn nam nhân 'không gì không biết', thần thái nghiêm túc hỏi: "Vì sao Thủy Linh có thể phát hiện ra ngụy trang của ta? Nhìn thấu giới tính của ta?"