Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 261




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Vâng, Thánh chủ." Cô Dạ cúi đầu lĩnh mệnh, lại chần chờ nói: "Vậy còn Thánh Nguyên đế quốc bên kia..."

Tư Mạch thờ ơ nói: "Không cần để ý tới."

Cô Dạ kéo khoé miệng, trầm mặc biến mất.

Chờ hắn xuất hiện lại, đã rời xa Tang Chỉ thành.

Hắn xoay người nhìn hình dáng thành trì yên lặng trong đêm đen, cạn lời: "Xem ra bây giờ trong lòng Thánh chủ không có chuyện gì so hơn Mộ gia nữ tước gia."

Tống cổ Cô Dạ đi, Tư Mạch vào phòng ở trong tiểu viện.

Hắn vừa tiến vào cửa, thấy Mộ Khinh Ca ngồi ở kia.

"Ngươi đi nhầm phòng rồi." Mộ Khinh Ca khoanh chân tu luyện trên giường, nghe được động tĩnh. Ngước mắt nhìn hắn, lại nhàn nhạt khép hai mắt lại.

Tư Mạch như không có phát hiện, đi tới chiếc giường trong phòng nghiêng người nằm xuống. "Đêm dài lạnh lẽo, hai người ở cùng phòng vừa lúc sưởi ấm lẫn nhau. Tiểu Ca nhi không cần để ý đến ta, an tâm tu luyện đi."

Nói không biết xấu hổ, làm đuôi lông mày Mộ Khinh Ca hơi giật giật.

Nàng kết thúc tu luyện, mở hai mắt nhìn nam nhân đối diện. Ảnh ngược trong mắt là thân ảnh thon dài.

Đột nhiên trong mắt nàng chợt loé, chậm rãi mị lên. Thân ảnh thả lỏng ra sau, lười biếng đến cực điểm. Nàng tà tà cười, nói với Tư Mạch: "Thế nào? Tiểu mỹ nhân muốn tự tiến cử làm ấm giường?"

"Nếu Tiểu Ca nhi yêu cầu, ta đương nhiên hiến thân." Cánh môi Tư Mạch chậm rãi nói một câu, phong tình vô độ.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, tươi cười càng tăng.

Nàng vươn ngón tay, ngoắc ngoắc Tư Mạch: "Lại đây."

Hai chữ này dừng trong tai Tư Mạch, tựa như tiếng trời.

Con ngươi màu hổ phách sáng ngời, cả người nháy mắt biến mất.

Lúc xuất hiện lại đã ôm Mộ Khinh Ca vào lồng ngực, hai người đều ngã xuống chiếc giường mềm mại to rộng.

"Tiểu Ca nhi đừng nhúc nhích." Tư Mạch ngăn lại Mộ Khinh Ca muốn mở miệng.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, lại nghe nam nhân nói tiếp: "Để ta ôm nàng nghỉ ngơi được không?"

Khoé miệng kéo lại, Mộ Khinh Ca không hề cảm giác được nhu tình mật ý trong lời nói, ngược lại nghiến răng: "Ngươi coi ta là gối ôm à!"

"Gối ôm là vật gì?" Tư Mạch nghi hoặc mở miệng.

Mộ Khinh Ca lười giải thích, đá đá chân hắn, hừ nói: "Nói làm ấm giường, thì phải nói được làm được."

Tư Mạch cười nói: "Hai ta ôm nhau như vậy chẳng phải ấm áp rồi? Sao phải cố tình làm ấm giường làm gì?"

Ta phi!

Ôm nàng thế này sao nàng ngủ?

Mộ Khinh Ca phản đối nói: "Ngươi đi xuống đi!"

"Không, như vậy khá tốt." Tư Mạch đơn giản ôm càng chặt.

"Buông tay!" Mộ Khinh Ca cảnh cáo.

Tư Mạch vô tội nói: "Là Tiểu Ca nhi chủ động mời ta mà."

Lời này làm cho Mộ Khinh Ca khóc không ra nước mắt. Nàng thừa nhận mình dẫn sói vào nhà được chưa? Vốn dĩ chỉ định đùa giỡn nam nhân này một chút, để hắn chật vật rời đi. Cục diện thế nào lại biến thành thế này?

"Ta hối hận rồi, không cần ngươi ấm giường. Ngươi đi đi!" Mộ Khinh Ca gắt gao chống lại ngực Tư Mạch, nỗ lực kéo ra khoảng cách hai người.

Nhưng mặc nàng giãy giụa thế nào, khoảng cách vẫn thân mật như cũ.

Mộ Khinh Ca muốn vận dụng linh lực, lại phát hiện giờ khắc này linh lực vận chuyển trong cơ thể nàng rất trì độn. Giống như ném vào vũng bùn, căn bản không có nửa phần tác dụng.

Nàng không cần nghĩ cũng biết nam nhân này giở trò quỷ.

"Ngươi tránh ra cho ta!"

"Ngoan, mau ngủ đi, trời tối rồi."

"Ngươi mau lăn!"

"Xuỵt, cẩn thận dẫn đến người khác."

"..."

Thanh âm tranh chấp từ trong phòng truyền ra ngoài.

Trong một gian phòng khác, Ấu Hà và Hoa Nguyệt ngủ cùng một cái giường. Nghe đối thoại khiến người mơ màng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

"Ấu... Ấu Hà? Chúng ta thật sự không vào sao? Tiểu Tước gia sẽ có chuyện hay không?" Hoa Nguyệt không yên tâm nhỏ giọng hỏi.

Ấu Hà cũng thấp thỏm vô cùng, cười khổ nói: "Nếu chúng ta xông vào, nhìn đến cái gì không nên xem, chẳng phải xong đời?"

"Nhưng Tiểu Tước gia bị hại thì sao giờ?" Thanh âm của Hoa Nguyệt rất bất lực.

Lúc rời khỏi Tần quốc, các nàng đã đáp ứng lão công gia và trưởng tiểu thư phải bảo vệ Tiểu tước gia thật tốt!

"Chúng ta phải tin tưởng Tiểu Tước gia." Ấu Hà kiên định nói: "Nếu vị Mạch đại gia kia thật sự có tâm gây rối, Tiểu Tước gia cũng sẽ không giữ hắn ở chỗ chúng ta."

"Ngươi nói cũng đúng." Hoa Nguyệt đồng ý gật đầu. Đột nhiên, nàng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chẳng lẽ vị Mạch đại gia này chính là hôn phu Tiểu Tước gia chúng ta chọn?"

"Xuỵt!" Ấu Hà che miệng Hoa Nguyệt, ngăn nàng nói tiếp.

Lúc động tĩnh ở phòng cách vách dần yên ắng, Ấu Hà mới nhỏ giọng nói với Hoa Nguyệt: "Chuyện này Tiểu Tước gia không tự mình thừa nhận, chúng ta không thể nói bừa."

Hoa Nguyệt mạnh gật gật đầu.

Lời mới nói là buột miệng thốt ra. Bây giờ lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Vạn nhất truyền vào tai Tiểu Tước gia chọc nàng ấy không vui, chỉ sợ nàng không thể tiếp tục ở lại hầu hạ.

Nghĩ đến khả năng này, Hoa Nguyệt vội khóc nức nở cầu xin: "Ấu Hà, lời vừa nói ngươi đừng nói lại cho Tiểu Tước gia nha!"

"Yên tâm đi." Ấu Hà trấn an Hoa Nguyệt, mới nói: "Chúng ta cũng nhanh nghỉ ngơi đi. Ngủ dậy một giấc là không có chuyện gì."

Phòng của hai cô nương dần an tĩnh xuống.

Ngoài cửa sổ, trăng lạnh sao thưa dần dần giấu dưới tầng mây như lụa.

Trong nháy mắt, trăng ẩn sao rơi. Nắng gắt vừa hiện chiếu sáng cả vùng đất, làm cho giọt sương phá lệ trong suốt.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng.

Hai người ôm nhau ngủ, được bao phủ bởi ánh dương ấm áp.

Mộ Khinh Ca hơi rung động hàng mi, mở hai mắt.

Buồn ngủ trong mắt tan đi, thấy rõ bài trí trong phòng.

Đột nhiên cảm giác được tiếng hít thở bên cạnh, trong lòng Mộ Khinh Ca cả kinh, chuyển mắt nhìn lại.

Nhìn khuôn mặt thanh nhã tuấn mỹ gần trong gang tấc, làm cho Mộ Khinh Ca có thể thấy rõ mỗi một tấc da thịt.

Nàng đột nhiên sửng sốt.

Tư Mạch lúc ngủ sẽ lộ ra sự thanh lãnh từ trong xương, phảng phất ngăn cách hắn với trần thế. Hoàn toàn không giống với ấn tượng của nàng, rốt cuộc đâu mới chân chính là hắn?

Trong mắt Mộ Khinh Ca có chút nghi hoặc, không tự giác dùng ánh mắt tinh tế phác hoạ ngũ quan vô song của Tư Mạch.

'Ta cư nhiên ở trong ngực hắn ngủ một đêm!' Mộ Khinh Ca thầm kinh ngạc cảm thán.

Một đêm này nàng ngủ rất an ổn. Ngủ dậy một giấc làm tinh thần nàng phấn chấn gấp trăm lần.

Đột nhiên nàng có chút nghi hoặc quan hệ giữa nàng và nam nhân này.

Hắn vốn là ánh trăng trong đêm, mà nàng lại giống mặt trời nắng gắt. Giữa bọn họ vốn không có điểm chung gì, lại mạc danh gặp nhau.

Hắn biểu hiện hứng thú, tò mò với nàng, thậm chí không gì không biết làm nàng một lần cảm thấy phản cảm.

Rồi lại yên lặng thích ứng, tiếp thu tất cả của hắn.

Hắn càng là lấy tư thái tự mình tiến vào thế giới của nàng, trở thành chỗ dựa cường đại nhất cho nàng. Làm nàng ở rất nhiều thời điểm phân không rõ đâu là thật đâu là mơ.

Mộ Khinh Ca không thích cảm giác này.

Mày nhăn lại, đôi môi không tự giác mím chặt.

Nàng không muốn dựa vào bất kì kẻ nào. Nàng muốn dựa vào lực lượng của mình ngạo thị thiên địa, trở thành cường giả đứng trên đỉnh thế giới.

Hiện giờ Tư Mạch giống như chỗ dựa xuất hiện bên cạnh nàng. Mà nàng cũng hy vọng có một ngày mình có thể phát triển đến độ cao ấy, tại lúc hắn cần đứng bên cạnh hắn trả phần ân tình này.

Trở nên cường đại! Ta phải mạnh hơn nữa! Tử cảnh chỉ là khởi điểm mà thôi!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca dần dần trở nên kiên định.

Tựa như đá ngầm dưới biển mặc cho sóng biển trùng kích, cũng không cách nào dao động nửa phần.

"Sao lại nhăn mày chặt vậy?" Đột nhiên Tư Mạch mở hai mắt ra, ánh mắt thâm thúy mang theo ý cười, không thấy nửa phần mơ hồ lúc mới dậy.

Mộ Khinh Ca khẽ ngẩn ra, con mắt trong suốt phút chốc khôi phục bình thản. Nàng lạnh giọng: "Giả vờ ngủ chơi rất vui sao?"

Tư Mạch cười nói: "Chỉ là ta thấy nàng nhìn rất nghiêm túc, không đành lòng đánh gãy thôi."

Hừ lạnh một tiếng, Mộ Khinh Ca xoay người xuống giường. Đưa lưng về phía nam nhân trên giường, sửa sang lại nếp nhăn y phục.

Tư Mạch trở mình, khoé miệng chứa ý cười nhìn bóng lưng cao gầy, đột ngột nói: "Tối hôm qua ta ngủ rất ngon, đã lâu rồi chưa ngủ an ổn như vậy. Đều là công lao của Tiểu Ca nhi."

Mộ Khinh Ca hơi ngừng tay, trong lòng hiện lên một tia hoảng hốt: 'Thì ra không chỉ mỗi ta ngủ ngon!'

Chỉ là ý niệm vừa mới hiện lên đã bị Mộ Khinh Ca lay đầy quăng ra.

Nàng xoay người, mặt nghiêm lạnh buốt: "Ngủ đủ rồi thì mau cút!"