Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 272




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca tỉnh lại từ trong mơ màng. Hơi thở bỗng rùng mình, chợt đứng lên đánh giá xung quanh.

Nơi này sớm đã không còn là tháp Linh thức, mà là trong bụng của thân cây na ná giống sơn động. Bóng tối bao trùm động, trên vách có một vài dây đằng rũ xuống.

Mặt đất phủ kín thảo dược khô héo, hơi có độ ấm truyền đến.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ nhìn qua một vòng, nơi này không chỉ có một mình nàng. Người cùng tiến vào khảo thí đều ở trong đó, nhưng hình như số lượng đã giảm đi.

Rất nhanh nàng đã phát hiện huynh muội Vệ gia giữa đám người.

Hai người họ giống những người khác đều khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt đả toạ.

Hình như đang khôi phục linh thức bị hao tổn lúc trước.

Nhưng giờ phút này tinh thần nàng rất no đủ, giống như vừa ngủ ngon giấc.

'Sao lại thế này? Sau khi ta hôn mê đã phát sinh cái gì? Vì sao xuất hiện ở đây?" Mộ Khinh Ca tự hỏi trong lòng.

Đột nhiên tầm mắt nàng dừng lại dược liệu dưới chân.

Dược hương quẩn quanh chóp mũi hấp dẫn nàng ngồi xổm xuống, giơ tay nhặt lên thảo dược khô héo đặt dưới mũi ngửi.

"Là Cửu Dương hoa?" Trong mắt Mộ Khinh Ca chợt loé.

Tiếp theo nàng thả Cửu Dương hoa xuống, lại nhặt một vài dược liệu lên phân biệt.

"Bồ Đề thảo."

"Tuyết Ngưng thảo."

"Đề Hồ căn."

"Đều là dược liệu bổ dưỡng phương diện tinh thần lực."

Thả dược liệu xuống, Mộ Khinh Ca chậm rãi đứng lên.

Con mắt suy tư một lát, nàng xác định nơi đây vẫn ở trong Dược tháp. Kiểm tra cường độ linh thức đã kết thúc, hiện tại người còn ở chỗ này đang khôi phục linh thức đều là chuẩn bị cho trận khảo thí tiếp theo.

Về phần thiếu đi bao nhiêu người, chắc là bị loại trong trận khảo hạch vừa rồi.

Suy nghĩ cẩn thận mấu chốt, Mộ Khinh Ca tìm một hồi trong đám người...

Quả nhiên Phượng Vu Quy, Phục Thiên Long và Thủy Linh cũng ở trong đó. Xem ra tất cả mọi người đều may mắn thông qua khảo hạch. Làm cho Mộ Khinh Ca có chút ngoài ý muốn là nàng vốn tưởng tên Tam hoàng tử Ly quốc Phượng Vu Quy khắp nơi đối nghịch với nàng sẽ bị loại. Bởi vì biểu hiện của hắn thật không giống dáng vẻ của Luyện đan sư.

"Không thể ngờ tên này còn có mấy phần thiên phú. Người không thể nhìn bề ngoài, các cụ nói quả không sai." Mộ Khinh Ca thì thầm một câu.

Lúc này Phượng Vu Quy đang nhắm mắt bỗng chậm rãi mở ra, vừa vặn đối mặt với con mắt dò xét của Mộ Khinh Ca.

Hắn vừa thấy Mộ Khinh Ca, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Ngay sau đó chính là thâm trầm oán hận.

Hắn giống như không có ý định giấu giếm cảm xúc thật của mình nữa.

"Hừ, không nghĩ tới ngươi cư nhiên tỉnh trước ta? Mộ Khinh Ca, ngươi đi bao nhiêu tầng?" Phượng Vu Quy quét một vòng, ngữ khí có chút đắc ý. Nhưng thấy Mộ Khinh Ca cư nhiên tỉnh trước hắn, con mắt lại lập tức trầm xuống.

Mộ Khinh Ca có chút không hiểu câu nói của hắn.

Tên hoàng tử này có hiểu biết nhiều hơn so với nàng suy đoán.

Thấy nàng không nói, trong mắt Phượng Vu Quy dâng lên đắc ý: "Đại khái ngươi còn không biết. Linh Thức tháp là nơi kiểm tra cường độ linh thức của học viên. Ở trong tháp càng lâu, lên càng cao sẽ nói lên linh thức của ngươi càng mạnh. Ngược lại thì sẽ càng kém. Bình thường Dược tháp kết luận cường độ linh thức học viên sẽ dựa theo thời gian bọn họ kiên trì trong tháp và thời gian thức tỉnh. Ta kiên trì trong tháp hồi lâu, bây giờ lại tỉnh sớm hơn người khác. Còn ngươi? Chẳng lẽ từ bỏ sớm quá nên mới khôi phục nhanh như vậy?"

Mộ Khinh Ca chế nhạo nhìn hắn, câu môi cười nhạt: "Có ai nói với ngươi ảo tưởng cũng là một căn bệnh không. Thân ái, ngàn lần đừng từ bỏ trị liệu đấy!"

"Ngươi!" Ánh mắt Phượng Vu Quy phát lạnh, hai mắt nguy hiểm híp lại tràn ngập sát khí.

Sát khí không thèm che giấu kia, Mộ Khinh Ca làm như không thấy.

Xoay người tiếp tục đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Lúc này nàng mới phát hiện trong động cư nhiên không có lối ra.

Không có cửa ra? Vậy bọn họ vào bằng cách nào?

Trong lòng Mộ Khinh Ca nghi hoặc, đồng thời đáy lòng phỏng đoán câu nói của Phượng Vu Quy.

Nàng rốt cuộc kiên trì bao lâu, căn bản không nhớ rõ. Chỉ biết mình đã đến cuối bậc thang, thấy được quả cầu sáng ngời.

Chuyện sau đó, trong đầu nàng không hề có ấn tượng.

Nàng kiên trì tới cuối cùng, lại tỉnh dậy đầu tiên. Vậy đại biểu cái gì?

Dù sao căn bản không có khả năng suy đoán tâm của tiểu nhân Phượng Vu Quy.

'Chủ nhân, nơi này có cấm chế cấp bậc cao. Loại cấm chế này chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, bên trong không mở ra được!' Đột nhiên trong đầu Mộ Khinh Ca vang lên thanh âm Manh Manh.

Kết luận này làm Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Nàng không vội ra ngoài, chẳng qua là tò mò thôi.

Xoay người lại, Mộ Khinh Ca phát hiện Phượng Vu Quy âm u nhìn nàng. Cười không quan tâm, nàng đi tới chỗ có khe hở hơi lớn chút khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ sợ cái động phong bế này phải đợi tất cả mọi người đều tỉnh lại mới có thể mở ra.

Thật ra nàng có thể lợi dụng thời gian nghiên cứu một chút luyện khí thuật.

Hiện giờ đã kích hoạt huyết mạch rồi, lúc trước luyện khí nàng tâm đắc, bây giờ phải chăng có thể luyện khí càng mạnh hơn?

Trong lòng Mộ Khinh Ca vẫn còn có chút hoài niệm vũ khí kiếp trước.

Nếu có thể luyện chế ra súng đạn ở dị giới, đối với giá trị vũ lực của mình và Long Nha Vệ sẽ tăng thêm!

Nói làm là làm, ý thức Mộ Khinh Ca chợt loé tiến vào không gian.

Nàng vừa tiến vào thì một quả cầu thịt đã trực tiếp nhảy vào lòng ngực nàng.

Mộ Khinh Ca theo bản năng tiếp lấy, giữ trên tay nàng.

'Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng tới thăm người ta! Bảo bảo rất nhớ ngài nha!' Manh Manh thân mật cọ cọ ngực nàng, vẻ mặt nhu thuận.

Mộ Khinh Ca ghét bỏ xách lấy dây lưng yếm của nó nhấc lên, nhìn nó vô tội chớp mắt to rồi bẹt miệng. Nói toạc ra: "Ngươi muốn đan dược của ta chứ gì."

Bị chọc trúng, Manh Manh lập tức dậm chân. Hai chân đong đưa trên không trung, chống nạnh nổi giận đùng đùng nói: "Hừ! Chủ nhân thật xấu! Manh bảo bảo rõ ràng là nhớ chủ nhân! Manh Manh yêu chủ nhân như sóng biển cuồn cuộn..."

"Dừng!" Mộ Khinh Ca dựng thẳng bàn tay lên trực tiếp che lại miệng nhỏ của nó.

Manh Manh sửng sốt, lập tức khóc lớn 'oa' lên.

Mộ Khinh Ca cảm thấy da đầu tê dại, khoé miệng co rút: "Ngươi khóc cái gì?"

"Hu hu hu... Nụ hôn đầu của bảo bảo bay mất rồi! Chủ nhân hư cướp mất nụ hôn đầu của bảo bảo rồi!" Manh Manh khóc càng thêm thê thảm, quả thực như núi băng đất hoả.

"Logic kiểu gỉ sắt gì vậy? Đây tính là nụ hôn đầu?" Cơ bắp trên gương mặt Mộ Khinh Ca nhảy nhót.

"Ta mặc kệ ta mặc kệ~" Manh Manh liều mạng vặn vẹo thân mình, hai chân đong đưa đến lợi hại: "Nụ hôn đầu của người ta giữ gìn trân quý nhiều năm, không phải vạn năm thì cũng có ngàn năm. Bây giờ bị tay của chủ nhân hư cướp mất rồi, chủ nhân hư phải bồi thường tổn thất tinh thần cho Manh Manh!"

Mộ Khinh Ca bị nó ồn ào làm cho đau đầu, nghiến răng nói: "Ngươi muốn bồi thường cái gì."

Lời vừa nói ra lập tức làm cho Manh Manh dừng khóc. Đôi mắt mênh mông ngập nước nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chớp chớp mắt. Giây tiếp theo đã lập tức cong ngón tay lên tính tính: "Nụ hôn đầu của Manh Manh bay mất, đã chịu thương tổn cực lớn. Chủ nhân hư phải bồi thường cho Manh bảo bảo một, hai, ba,... Ờm... Mười bình đan dược đi!"

Mộ Khinh Ca cười lạnh không hề ngoài ý muốn, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ý? Manh bảo bảo, hình như gần đây ngươi mập lên không ít."

"Cái gì!" Manh Manh giống như chịu mười vạn điểm tổn thương phát ra tiếng thét chói tai.

Tiếp theo nó cúi đầu dùng đôi tay lung tung rà soát cơ thể mình, giống như đang phán đoán lời nói Mộ Khinh Ca là thật hay giả.

Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu, thở dài nói: "Không có đáng yêu như trước, cũng nặng hơn."

"A!!! Ngoại hình bảo bảo...! Ngoại hình bảo bảo thành béo giấy (*) rồi!" Sắc mặt Manh Manh nóng lên, đôi tay liều mạng đè ép gương mặt thịt đô đô của mình.

(*) 胖纸 (Béo giấy): một cách gọi hài hước dành cho những người béo, là một từ vựng có tần suất xuất hiện cao trên Internet và nó thường được sử dụng như một thuật ngữ thân thiện dành cho những người có thân hình béo hơn.

"Không sao, ta không chê ngươi. Ngươi biến thành béo giấy, thì cũng là béo giấy linh hoạt đáng yêu!" Và còn là béo tâm cơ! Mộ Khinh Ca vô cùng chân thành nói.

Nhưng Manh Manh lại thấy đầy sự ghét bỏ trong đáy mắt nàng.

"Hu hu hu, bổn bảo bảo muốn giảm cân!" Manh Manh thê thảm kêu lên, bỗng chốc biến mất trong ngón tay Mộ Khinh Ca.