Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 278




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đại khái đánh giá một vòng, Mộ Khinh Ca tương đối vừa lòng với phòng luyện đan này.

"Không biết có cơ hội luyện đan ở đây không." Mộ Khinh Ca buồn cười nói.

Vốn kế hoạch của nàng là ở lại đây một năm, hiện giờ phải chiếm được tư cách hộ tống thuyền dược liệu, phỏng chừng sẽ cần nhiều thời gian.

Một năm đối với người tu luyện trôi qua rất nhanh.

Nàng sợ thật đúng là không ở đây luyện đan được mấy lần.

Đi ra khỏi phòng luyện đan, đóng cửa phòng lại. Mộ Khinh Ca rời đi.

Chỉ là nàng đi ra không bao lâu, con đường phía trước bỗng xuất hiện một thân ảnh phiêu dật cao lớn ngăn trở.

Mộ Khinh Ca nghi hoặc nâng mắt, nhìn về phía người tới.

Lúc thấy bộ dáng người nọ, ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé. Chỉ cảm thấy có một dòng nước trải qua trái tim mang đi hết tất cả chuyện phàm tục.

Nam tử trước mắt sạch sẽ xuất trần, phiêu dật như tiên.

Cố tình quân tử như vậy lại như mây trắng phía chân trời.

"Mộ sư đệ." Người tới chuẩn xác gọi ra họ mình, khiến Mộ Khinh Ca xác định hắn không tìm nhầm người.

Trong mắt hơi loé, Mộ Khinh Ca dùng ngữ khí khẳng định nói: "Mai sư huynh."

Mai Tử Trọng cười càng sâu, ánh mắt càng thêm ấm áp: "Không nghĩ tới Mộ sư đệ biết ta."

Mộ Khinh Ca đạm cười: "Người có khí chất phong độ như thế, ta nghĩ ngoại trừ người đứng đầu Dược tháp nhân khí bảng thì không tìm ra được người thứ hai."

"Mộ sư đệ quá khen." Mai Tử Trọng cười nhạt nói.

Không bởi vì câu nói của Mộ Khinh Ca mà toát ra nửa phần ngạo nghễ và đắc ý.

"Mai sư huynh tìm ta có chuyện gì?" Mộ Khinh Ca trực tiếp hỏi.

Mai Tử Trọng mỉm cười nói: "Không biết đã có đại sư nào hướng đệ muốn nhận làm đồ đệ không?"

"Không có." Mộ Khinh Ca nói thẳng.

"Vậy..." Ý cười trong mắt Mai Tử Trọng càng sâu, nói lời chân thành: "Ta muốn thay đại sư thu đồ đệ. Không biết Mộ sư đệ có nguyện vào môn hạ của Lâu đại sư Lâu Xuyên Bách không?"

"Đại sư thu đồ đệ sao?" Khoé miệng Mộ Khinh Ca cong lên một vòng nghiền ngẫm.

Mai Tử Trọng giải thích: "Mộ sư đệ bỏ qua cho. Bởi vì sư phụ không ở trong Dược tháp, vẫn còn vân du bên ngoài, phỏng chừng mấy ngày nữa mới về được. Vụng huynh giúp đại sư thu đồ đệ cũng là bị buộc bất đắc dĩ."

Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Mai sư huynh tự tiện chủ trương như vậy, không sợ lệnh sư trở về sẽ tìm huynh phiền toái sao?"

Mai Tử Trọng nhàn nhạt lắc đầu: "Sư phụ đích xác rất ít thu đồ đệ. Hiện giờ môn hạ ngoại trừ ta thì chỉ có Thương sư muội và Triệu sư đệ. Nhưng ta biết tính tình sư phụ, nếu người ở Dược tháp biết Mộ sư đệ thiên tài như vậy, nhất định sẽ thu vào môn hạ. Ta chỉ là vì sư phụ sau khi trở về, không trách cứ ta không công chắp tay nhường thiên tài cho người khác thôi."

Nửa câu sau chỉ là nói đùa, thể hiện Mai Tử Trọng bình dị gần gũi, cũng dễ dàng kéo gần quan hệ hai người.

Mai Tử Trọng làm cho người ta cảm giác vô hại, Mộ Khinh Ca thấy hảo cảm.

Nhưng hảo cảm này không đủ để nàng thay đổi quyết định lúc trước của mình. Nên sau khi nàng nghe Mai Tử Trọng nói xong, chậm rãi lắc đầu từ chối: "Thực xin lỗi, Mai sư huynh. Ta không có ý định bái sư. Huống chi ta cũng không phải thiên tài gì, huynh chẳng lẽ không biết ta chỉ luyện chế ra cấp thấp đan dược sao?"

"Cũng không thể chứng minh cái gì." Mai Tử Trọng bị từ chối cũng không bất mãn. Ngữ khí vẫn ôn hoà: "Mộ sư đệ có danh thiên tài không phải nói bừa. Chỉ sợ đệ còn chưa biết lúc đệ chưa chính thức tiến vào Dược tháp cũng đã trở thành người nổi tiếng rồi."

"Có ý gì?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, trong lòng cảnh giác.

Phản ứng đầu tiên của nàng có phải là mình đã tiết lộ thân phận Tần quốc tiểu tước gia không.

Đương nhiên chuyện này không coi là gì. Người có thân phận bối cảnh trong Dược tháp cũng không ít. Chẳng qua là nàng cảm thấy sau khi bại lộ thân phận, sau này hành động của mình sẽ bị người chế trụ gây bất tiện mà thôi.

Mai Tử Trọng cười nói: "Trong Linh thức tháp Mộ sư đệ đã sáng tạo ra kỷ lục cao nhất từ trước tới giờ. Cường độ linh thức của đệ đã vượt qua tất cả mọi người trong tháp. Vì vậy trời sinh đệ là Luyện đan sư, điểm này tuyệt đối sẽ không sai."

Thì ra là chuyện này.

Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ trong lòng.

Nhưng nàng lập tức có chút không tốt. Nàng không nghĩ tới gây ra động tĩnh lớn như vậy trong Dược tháp, cư nhiên đánh vỡ kỷ lục?

'Ài, thật là quá rêu rao rồi!' Trong lòng người nào đó có chút khoe khoang.

"May mắn mà thôi." Mộ Khinh Ca cười nhạt nói.

Mai Tử Trọng lại nghiêm túc lắc đầu: "Đây là thiên phú, không phải may mắn. Mộ sư đệ có thể tạm thời không đáp ứng ta, nhưng ta hy vọng đệ có thể suy nghĩ thêm mấy ngày. Ở Dược tháp có sư phụ dìu dắt sẽ học được thêm rất nhiều thứ, không uổng phí thiên phú của đệ."

"Được." Thấy hắn nghiêm túc như thế, Mộ Khinh Ca không từ chối thẳng nữa.

Thấy nàng đáp ứng, Mai Tử Trọng cười tươi hơn: "Bất cứ lúc nào cánh cửa sư môn vĩnh viễn sẽ mở ra vì đệ. Nếu Mộ sư đệ gặp khó hiểu gì có thể tới tìm ta, ta sẽ giải thích nghi hoặc cho đệ trong khả năng. Còn có thanh danh Mộ sư đệ lan xa, sợ là phiền toái sẽ đến không ít. Nếu có yêu cầu gì có thể tới tìm ta."

"Đa tạ Mai sư huynh." Mộ Khinh Ca cảm tạ nói.

Vô luận nàng có cần hay không, đối phương đã có vài phần thiệt tình. Nhưng hứa hẹn như vậy, cũng đủ để đổi lấy câu cảm tạ của nàng.

"Vậy được rồi, ta không chậm trễ thời gian của Mộ sư đệ nữa." Mai Tử Trọng nói xong những gì cần nói, rồi xoay người rời đi. Tư thái phiêu dật như nước chảy mây trôi, hết sức tiêu sái.

Chờ Mộ Khinh Ca trở lại 'ký túc xá', huynh muội Vệ gia đã sớm chờ nàng.

Mà Thủy Linh và Phục Thiên Long lại không thấy bóng dáng đâu, không biết hai người đi đâu rồi.

"Mộ Ca, mau tới đây!" Vệ Quản Quản vẫn vội vàng hấp tấp như vậy. Mới thấy Mộ Khinh Ca đã vội vã nhảy dựng lên vẫy tay với nàng.

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng nhảy lên, đi tới trước cửa phòng mình.

Duỗi tay đẩy cửa chui vào, nói với hai người: "Vào đi."

Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản được mời nhìn nhau cười, theo sát Mộ Khinh Ca đi vào phòng trên cây.

Tiến vào trong, hai người quen thuộc lôi ghế dựa ra bắt đầu kể cho Mộ Khinh Ca nghe những gì mình biết hôm nay.

"Mộ Ca, hôm nay huynh có đi xem dược điền không? Oa! Dược tháp quả nhiên danh bất hư truyền, dược điền kia lớn đến không giới hạn. Còn may là muội và Vệ Kỳ chỉ phụ trách một mảnh nhỏ, nếu không chẳng phải mệt chết! Với cả huynh có nghe nói không, tên Phượng tam điện hạ chán ghét kia cư nhiên là Luyện đan sư trung cấp. Sớm biết vậy Mộ Ca huynh không nên giấu giếm bản lĩnh, bây giờ làm cho tiểu nhân kia đắc ý." Vệ Quản Quản lải nhải nói.

'Phượng Vu Quy là Luyện đan sư trung cấp? Thật không nhìn ra, vậy mà hợp tình hợp lý.' trong lòng Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt Vệ Quản Quản khó chịu, nàng cười nói: "Nếu hắn không có vài phần bản lĩnh, làm sao dám nói mình có thể luyện ra đan dược cao cấp?"

"Muội biết, chỉ là không quen nhìn bộ dáng hắn đắc ý." Vệ Quản Quản dẩu miệng tức giận nói.

Tiếp theo nàng lại hưng phấn lên: "Mà huynh không biết đâu, tuy cấp bậc hắn không tồi nhưng vẫn có người chế nhạo hắn. Nói hắn không phải được xưng là có thể luyện ra đan dược cao cấp sao, tại sao lúc khảo thí lại chỉ luyện ra được đan dược trung cấp trung phẩm, thật là cười chết muội. Muội còn nghe nói cư nhiên có người ước đấu với hắn, định thời gian đấu đan đấy."

"Đấu đan?" Mộ Khinh Ca hứng thú.

"Đúng vậy! Nghe nói người ước đấu Phượng Vu Quy tuy không nằm trong nhân khí bảng, nhưng cũng súyt soát. Hình như là người bên Điêu Nguyên. Không biết lần này hắn ước đấu với Phượng Vu Quy có phải là chỉ thị của Điêu Nguyên không. Nếu Phượng Vu Quy thua, vậy danh dự sẽ mất sạch. Nếu thắng, thì ngược lại tiện nghi cho hắn." Vệ Kỳ nói.

"Người của Điêu Nguyên? Đoán chừng là hắn đang thăm dò Phượng Vu Quy." Mộ Khinh Ca nháy mắt suy đoán được thâm ý đằng sau trận ước đấu này.

"Còn có một việc, Mộ Ca huynh biết không?" Vệ Quản Quản đá lông nheo với Mộ Ca.

Cứ như đang chờ Mộ Khinh Ca hỏi vậy.

Nhưng Mộ Khinh Ca vẫn bình thản như thế, làm nàng cảm thấy thật thất bại.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Vệ Kỳ hỏi: "Bọn họ ước định đấu đan khi nào?"

Vệ Kỳ nói: "Nói là ba ngày sau."

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười. Trò hay này nàng cũng có hứng thú đi xem.

Sau đó nàng mới nhìn Vệ Quản Quản vẻ mặt ủy khuất hỏi: "Còn chuyện gì mới nữa?"

"Chuyện này là về Mộ Ca huynh." Vệ Kỳ xen mồm nói.

Lập tức rước lấy Vệ Quản Quản giận dỗi, không chút lưu tình chụp tới mắng: "Vệ Kỳ thúi không được đoạt lời nói của ta!"

"Ngươi hung dữ như vậy, ta chống mắt nhìn xem sau này ngươi gả chồng thế nào!" Vệ Kỳ vội né tránh vọt đến phía sau Mộ Khinh Ca, cảnh cáo muội muội mình.