Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 284




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Kỳ hạn hai ngày thoáng cái đã qua.

Trong hai ngày này, nội dung bàn tán náo nhiệt nhất ở Dược tháp không phải là ước đấu của Phượng Vu Quy, mà là ước đấu giữa Mộ Khinh Ca và Tống Ngọc.

Thế nên vốn là nhiệt khí tăng vọt ở trận đầu, lúc sắp bắt đầu người vây xem lại không mấy hứng thú.

Đan sư trung cấp PK đan sư trung cấp, có gì để xem đâu.

Nguyên nhân hấp dẫn duy nhất chỉ có một, là muốn xem Phượng Vu Quy có luyện được đan dược cao cấp như lời đồn không!

Đấu đan trên lôi đài, Phượng Vu Quy đứng cùng đan sư khiêu chiến hắn.

Trước mặt hai người đều bày một cái bàn dài, bên cạnh bàn còn đặt một chiếc đan lô (lò đan).

Trên bàn bày một ít công cụ cần dùng trong quá trình luyện đan.

Xung quanh lôi đài đều là khán giả, đủ để chứa ngàn người. Chỉ tiếc số người xuất hiện ở đây chỉ có mấy trăm mà thôi.

Quang cảnh vắng vẻ như vậy làm cho Phượng Vu Quy vừa mới lên lôi đài tối sầm mắt lại. Trong lòng càng hận Mộ Khinh Ca.

Đám người dưới khán đài có Mộ Khinh Ca, huynh muội Vệ gia và Thủy Linh, Phục Thiên Long ngồi cạnh nhau. Hơi kỳ quái là năm người còn lại trong nhà luôn cùng nhau, cư nhiên cũng đi theo bọn họ ngồi ở phụ cận.

Vệ Quản Quản lén liếc mắt nhìn, ghé bên tai Mộ Khinh Ca nói nhỏ: "Năm gia hoả này hai ngày nay vẫn luôn xuất hiện gần chúng ta, chẳng lẽ sợ huynh gian lận lúc đấu đan?"

Mộ Khinh Ca hơi cong môi, bình tĩnh tự nhiên nói: "Kệ bọn họ đi."

Vệ Quản Quản bĩu môi, nói thầm một tiếng: "Chờ huynh thắng, xem bọn họ còn nói thế nào!"

"Mộ Ca, huynh đấu đan với Tống Ngọc vào lúc nào?" Thủy Linh đột nhiên hỏi.

Ngày đó lúc định ngày ước đấu, Mộ Khinh Ca chỉ đáp lại là sau trận thi đấu của Phượng Vu Quy. Không cụ thể là lúc nào.

Mộ Khinh Ca cười trả lời: "Ngày mai."

"Vậy số lượng khán giả ngày mai phỏng chừng nhiều hơn hôm nay rồi." Thủy Linh cười nói.

Vệ Kỳ bất mãn nói: "Gì mà phỏng chừng? Là khẳng định!"

"Không sai! Mộ Ca, chúng ta chờ huynh ngược đối thủ!" Vệ Quản Quản hưng phấn nói.

"Mộ Ca, ta cũng chờ mong ngươi toả sáng rực rỡ." Ngay cả Phục Thiên Long ngày thường không muốn bắt chuyện với Mộ Khinh Ca cũng nói một câu.

Hắn vừa mở miệng, lập tức khiến mấy người khác kinh ngạc.

Mà Mộ Khinh Ca chỉ hơi quét mắt nhìn, bình tĩnh nhẹ gật đầu với hắn.

Phục Thiên Long thu hồi tầm mắt, không ai nhìn thấy bàn tay hắn giấu dưới tay áo đang nắm chặt một viên đan dược.

Viên đan dược này là đêm qua Phượng Vu Quy lặng lẽ đưa cho hắn, phân phó hắn tìm cơ hội cho Mộ Khinh Ca ăn trước khi nàng lên lôi đài. Hơn nữa có nói qua, đan dược gặp nước là tan, vô sắc vô vị không dễ bị người phát hiện.

Phục Thiên Long không biết tác dụng của đan dược là gì.

Nhưng đã từng hạ dược Mộ Khinh Ca một lần, Phục Thiên Long lại có chút do dự.

Cho nên viên đan dược vẫn luôn bị hắn niết trong tay, chưa đưa ra.

Trên lôi đài, đối thủ của Phượng Vu Quy đã xuất hiện. Hai người vừa đến, đấu đan lập tức bắt đầu. Sau khi hành lễ, viết tên dược liệu và phân lượng mình cần lên tờ giấy trắng.

Đợi bọn họ viết xong, giao cho dược đồng phụ trách lôi đài đi chuẩn bị.

Trong quá trình chờ đợi, ánh mắt Phượng Vu Quy đảo quanh khán đài dễ dàng nhìn thấy chỗ ngồi Mộ Khinh Ca. Hắn chớp mắt thoáng hiện nụ cười âm lãnh.

Hưng phấn và quyết tâm trong mắt hắn làm Mộ Khinh Ca hơi híp mắt.

Thu hồi ánh mắt, Phượng Vu Quy nhớ tới ngày ấy nói chuyện với Điêu Nguyên, thoải mái trong lòng.

Ngày đó hắn nói cho Điêu Nguyên là Mộ Khinh Ca rất có khả năng luyện chế ra được đan dược cao cấp, thái độ Điêu Nguyên đích xác thay đổi.

Sau đó cho hắn một viên đan dược, nói là có thể khiến linh thức không thể tập trung lúc luyện đan, để hắn nghĩ cách cho Mộ Khinh Ca ăn. Sau khi việc thành, Mộ Khinh Ca đấu đan thất bại là lúc hắn được dẫn tiến cử lên viện trưởng.

Hứa hẹn này làm cho Phượng Vu Quy không hề do dự.

Hiện tại hắn đã có chút chờ mong muốn nhìn thấy Mộ Khinh Ca thất bại hoảng loạn, bị vô số người cười nhạo.

"Mộ Ca, đến lúc đó linh thức ngươi không thể tập trung, ta xem ngươi còn luyện chế ra đan dược cao cấp thế nào? Sợ là đến đan dược cấp thấp còn khó luyện! Hôm nay ngươi dám tới xem chê cười ta? Ta đã được định trước trở thành tiêu điểm hôm nay, mà ngày mai ngươi chắc chắn sẽ bị chê cười." Phượng Vu Quy ác độc nói thầm.

Giao chuyện này cho Phục Thiên Long là tốt nhất, bởi vì bọn họ ít đề phòng Phục Thiên Long. Hơn nữa hắn sẽ vì nữ nhân tên Thủy Linh, nhất định sẽ nghĩ mọi cách làm Mộ Khinh Ca xấu mặt. Thậm chí muốn đuổi nàng đi.

Phượng Vu Quy cười lạnh, lại bội phục quyết định lúc trước của mình.

Nếu ngày đó không đạt thành hợp tác với Phục Thiên Long, chuyện này chỉ sợ sẽ không thể giải quyết đơn giản.

Trên khán đài, Vệ Quản Quản nói với Vệ Kỳ: "Ta thấy tên Phượng Vu Quy đang có ý đồ xấu, ngươi xem hắn cười gian trá chưa kìa!"

Lời này rơi vào tai Phục Thiên Long làm ánh mắt hắn chợt loé, nắm chặt đan dược trong tay hơn.

"Thiên Long, ngươi không sao chứ?" Thủy Linh bên cạnh phát hiện ra Phục Thiên Long khác thường.

Phục Thiên Long nhìn nàng rồi nhanh chóng dời mắt đi, trầm giọng: "Không sao."

Thấy hắn không muốn nói, Thủy Linh tuy nghi hoặc nhưng không tiếp tục hỏi nữa.

Phục Thiên Long quay đầu đi, như đang chăm chú nhìn từng cử động trên lôi đài. Tầm mắt Mộ Khinh Ca bình tĩnh dừng trên khuôn mặt hắn, như suy tư điều gì.

...

Rất nhanh, dược đồng phụ trách chuẩn bị dược liệu đã trở lại.

Dược liệu cần thiết đã được chuẩn bị ba phần.

Bởi vì lúc luyện chế đan dược sẽ thường xuyên thất bại, cho nên trong quá trình đấu đan đều sẽ chuẩn bị ba phần giống nhau. Chỉ cần một phần được luyện thành công, thì tính là thành công. Ngược lại nếu cả ba phần đều bị luyện thất bại, thì bị phán định là thất bại.

Chuẩn bị tốt dược liệu, đối thủ nói với Phượng Vu Quy: "Phượng sư đệ, mời."

"Sư huynh, mời." Phượng Vu Quy nói.

Hai người lễ phép rồi bắt đầu cúi đầu chuẩn bị các bước trước khi luyện đan.

Bởi vì dược liệu lấy từ kho dược liệu Dược tháp, cho nên bọn họ bỏ qua bước phân nhặt. Chỉ cần ước lượng tốt rồi nghiền nát là có thể bắt đầu luyện đan.

Xung quanh yên tĩnh, xem đấu đan không giống với lôi đài thi đấu dạng khác có thể đánh sâu vào thị giác như vậy.

Hơn nữa quá trình của nó cũng tương đối buồn tẻ.

Cũng may người xem đều là đệ tử Dược tháp, đối với sự chờ đợi đã sớm thành thói quen. Cho nên cũng không đưa tới tiếng bàn tán nhỏ nào.

Nhìn một hồi, Vệ Kỳ đột nhiên nhíu mày kỳ quái nói: "Sao ta thấy đối thủ của Phượng Vu Quy có vẻ suy sút không cam lòng sao ấy, giống như muốn thua vậy."

Lời này của hắn làm Vệ Quản Quản hứng thú, nàng nhướng cả người cẩn thận quan sát đối thủ Phượng Vu Quy.

Ngay cả ánh mắt Mộ Khinh Ca cũng rơi xuống người kia.

"Thật luôn! Ngươi không nói ta còn không cảm thấy, bây giờ xem kỹ mới thấy giống như chỉ tùy ý ứng phó." Vệ Quản Quản nói.

Thủy Linh nghi hoặc nói: "Nhưng lần ước đấu này không phải hắn nói trước sao? Bên Phượng Vu Quy chính là người bị khiêu chiến mà."

Mộ Khinh Ca nhìn một lúc, nói mấy người: "Trước cứ xem đi đã."

Ba người đều trầm mặc nhìn chằm chằm thi đấu dưới lôi đài, không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào.

"Ai nha!"

Đột nhiên trong đám người vang lên âm thanh tiếc hận.

Mấy người nhìn sang, chỉ thấy đối thủ Phượng Vu Quy vừa bỏ dược phấn đã được nghiền tốt vào lò đan, lập tức trong lò đan toát ra làn khói cháy đen.

Rất rõ ràng, lần luyện đan đầu hắn thất bại.

Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm người kia thấy sắc mặt hắn hơi đổi, ánh mắt lại không có gì ngoài ý muốn.

Có thể cho là hắn trầm ổn, nhưng cũng có thể hiểu là hắn đã sớm biết có kết quả này. Cho nên trong ánh mắt không có nhiều dao động.

Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm: "Lần ước đấu này có chút ẩn tình."

"Mộ Ca huynh nói cái gì nha?" Vệ Quản Quản không nghe rõ Mộ Khinh Ca lẩm bẩm, vội quay đầu hỏi.

Mộ Khinh Ca câu môi cười, ám chỉ nói: "Chỉ mong vị sư huynh này không nên thất thủ nữa."

Vệ Quản Quản không rõ nguyên do gật đầu: "Muội cũng hy vọng hắn thắng, đập tan ngạo khí của Phượng Vu Quy đi."

"Xem thi đấu đi." Mộ Khinh Ca hất cằm.

Vệ Quản Quản gật đầu, dời lực chú ý lên lôi đài.

Lần đầu thất bại, với tư cách người khiêu chiến, hắn lại bắt đầu chuẩn bị phần dược liệu thứ hai. Mà lúc này Phượng Vu Quy đã đến quá trình luyện chế trong lò đan.

Rất nhanh, người khiêu chiến đã chuẩn bị xong dược phấn, lại bỏ vào lò đan.

Lúc này không phát sinh thêm ngoài ý muốn gì, dược phấn hình như rất ổn định trong lò đan, bắt đầu dần dần dung hợp. Bên kia trong lò đan của Phượng Vu Quy, đan dược đã bắt đầu thành hình, chờ một lát là có thể ra lò.

Một canh giờ sau, đan lô của Phượng Vu Quy toả ra mùi dược hương.

"Thành đan!"

"Cư nhiên một lần là xong?"

"Ngửi mùi đan hương, chắc là đan dược trung cấp trung phẩm hoặc cao phẩm."

"Không có luyện ra đan dược cao cấp à?  Không phải nói hắn có thể luyện ra đan dược cao cấp sao?"

"Hầy, ngươi cho rằng đan dược cao cấp là gì? Có thể dễ dàng luyện chế thành công vậy sao?"

"Vậy là Trần sư huynh thua rồi?"