Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 292




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Lão giả tóc bạc từ trên trời giáng xuống xuất hiện, khiến toàn trường lại xôn xao ồ lên.

"Viện trưởng đại nhân!"

"Viện trưởng đại nhân!"

Thanh âm quanh quẩn bốn phía.

"Sư phụ vậy mà cũng đến." Điêu Nguyên chậm rãi đứng lên, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Hoa Thương Truật xuất hiện. Giọng nói không nghe ra vui buồn.

"Kia là Hoa viện trưởng?" Phượng Vu Quy lẩm bẩm. Con mắt càng điên cuồng ghen ghét!

Hắn cung phụng Điêu Nguyên như thế chỉ vì muốn được tiến cử bái vào môn hạ viện trưởng, trở thành đệ tử của lão. Không chỉ vì Hoa Thương Truật là đan sư cao cấp, mà còn vì lão là người được tổng viện Dược tháp phái tới đây.

Trở thành đệ tử của lão, không thể nghi ngờ là lợi thế cực tốt cho việc hắn tranh đoạt đế vị. Một át chủ bài.

Nhưng tại sao? Thứ hắn muốn, Mộ Ca đáng chết cứ thích giành với hắn?

Nghĩ đến mình hao hết tâm tư muốn được gặp Hoa Thương Truật, mong đối phương nhận mình làm đệ tử, lại chẳng có thu hoạch nào. Mà Mộ Ca thì sao? Chỉ luyện một viên đan, lại nghênh đón hai người mạnh nhất Dược tháp tranh nhau thu đồ đệ!

Nhìn Mộ Khinh Ca trước mặt Hoa Thương Truật, Phượng Vu Quy càng quyết tâm muốn Mộ Khinh Ca chết!

Đúng rồi! Còn tên Phục Thiên Long kia!

Ánh mắt Phượng Vu Quy âm ngoan quét đến chỗ Phục Thiên Long ngồi. 'Nếu không phải do hắn vô dụng, sao Mộ Ca có thể phong quang như này? Tất cả đều bị hủy bởi tên kia! Kẻ phản bội ta, đều đáng chết!'

"Mộ Ca, ngươi có nguyện trở thành đồ đệ của ta?" Hoa Thương Truật hạ xuống, không thèm nhìn đến Lâu Xuyên Bách mà trực tiếp hỏi thẳng Mộ Khinh Ca.

Chỉ là không đợi Mộ Khinh Ca trả lời, Lâu Xuyên Bách hơi mỉm cười: "Viện trưởng đại nhân, đã lâu không gặp."

Lúc này Hoa Thương Truật mới giống như nhìn thấy Lâu Xuyên Bách, thần sắc lạnh nhạt liếc nhìn ông, ngữ khí bình đạm: "Thì ra là Lâu đại sư, thế nào? Không phải ngươi đi vân du tứ phương sao? Trở về thật đúng lúc."

"Dĩ nhiên là đúng lúc, chứng minh ta và tiểu gia hoả này rất có duyên!" Lâu Xuyên Bách cười tủm tỉm nói. Tựa như không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của Hoa Thương Truật.

Hoa Thương Truật nhíu hai mắt lại, lạnh lẽo xẹt qua khe hở. Hừ lạnh một tiếng: "Người vào Dược tháp ta, chính là có duyên với Dược tháp ta. Sao đến miệng Lâu đại sư lại biến thành có duyên với ngươi?"

Thanh âm xôn xao dưới khán đài dần dần yên lặng.

Mọi người đều ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai vị đại sư.

Triệu Nam Tinh cúi người dựa vào hướng Mai Tử Trọng, mím môi cười nói: "Bắt đầu rồi."

Mai Tử Trọng khẽ gật đầu, giữa hai hàng lông mày có chút ngưng trọng.

Giây sau hắn mới lo lắng nói: "Thiên tư của Mộ sư đệ gần như yêu nghiệt. Bây giờ đã luyện ra đan dược cao cấp cực phẩm, muốn tiến vào linh cấp chỉ là chuyện sớm muộn. Thiên tài tuyệt thế như vậy sư phụ không muốn bỏ lỡ, mà Hoa viện trưởng sao có thể chắp tay nhường người?"

Triệu Nam Tinh tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Sư huynh nói không sai. Xem ra đại chiến đoạt người này sẽ rất kịch liệt."

"Nếu lúc trước ta có thể khiến Mộ sư đệ đáp ứng gia nhập sư môn thì tốt rồi." Mai Tử Trọng thở dài nói. Nếu lúc trước, Mộ Khinh Ca đã quyết định chọn rồi, thì hôm nay Hoa Thương Truật sẽ không thể ngăn cản nửa phần.

Đối với ba người Mai Tử Trọng đương nhiên sư phụ nhà mình là tốt nhất, sư môn mình là nhất.

Trái lại bên Hoa Thương Truật, đệ tử đông đảo, tốt xấu lẫn lộn. Hoa Thương Truật nào có tinh lực quản giáo? Đều là đệ tử dẫn đệ tử, cũng là lý do vì sao Điêu Nguyên có thế lực to lớn như thế.

Bởi vì hắn là đại đệ tử của Hoa Thương Truật, cho nên ngoại trừ Hoa Thương Truật, hắn mới là người nói một không hai ở trong sư môn.

Cảm nhận được Mai Tử Trọng lo lắng, Triệu Nam Tinh an ủi nói: "Có một số việc, không thể là hai người chúng ta có khả năng khống chế. Chúng ta phải tin tưởng sư phụ. Hoa viện trưởng nhắm vào sư phụ nhiều năm, nếu sư phụ không có bản lĩnh thì sao có thể tự bảo vệ mình?"

Mai Tử Trọng đành phải gật đầu, chăm chú nhìn động tĩnh trên lôi đài.

Lâu Xuyên Bách và Hoa Thương Truật đều là người có phân lượng nhất trong Dược tháp, đều tranh đoạt Mộ Ca làm đệ tử. Chuyện tốt như vậy sao lại không rơi vào mình chứ?

Đây là tiếng lòng của vô số đệ tử Dược tháp, ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca tràn ngập ghen ghét và hâm mộ.

Mà đám nữ đệ tử bị 'sắc đẹp' của Mộ Khinh Ca làm mê muội, trong lòng càng chung vinh dự. Cảm thấy Mộ sư đệ nhà mình không chỉ quá đẹp! Quá soái! Còn có thực lực quá kinh người! Chính yếu là quá bản lĩnh, làm cho hai nhân vật đứng đầu Dược tháp chú ý. Quá là ưu tú!

Nháy mắt Mộ Khinh Ca ở trong cảm nhận của các nữ đệ tử đã bay lên gần như ngang hàng với Mai Tử Trọng.

"Các ngươi nói xem, Mộ sư đệ lợi hại như thế. Có thể sẽ trở thành đan sư linh cấp đầu tiên trong Dược tháp từ xưa đến nay không!"

"Khả năng này rất lớn! Bây giờ hắn đều giống với Mai sư huynh, cùng là đan sư cao cấp rồi. Hơn nữa chỉ vừa mới vào tháp, lại còn linh thức biếи ŧɦái kia... Trời ơi, càng nghĩ ta càng cảm thấy hắn cao không với tới nổi? Làm sao bây giờ, chúng ta có còn cơ hội nữa không?"

"Đừng có hoa si, không thấy Mộ sư đệ luyện chế Quy Nguyên Trú Nhan đan tặng cho Thương sư tỷ sao? Ài, chẳng lẽ Mộ sư đệ của chúng ta cũng không thoát được mị lực đệ nhất mỹ nhân Dược tháp?"

"Cũng không hẳn, Mộ sư đệ chẳng phải đã nói để bồi tội sao. Nói không chừng, hắn sẽ thích ta đấy!"

"Này, ta nói các ngươi có thể an tĩnh chút không? Nên nói điểm chính đi." Có một nam đệ tử thật sự không nghe nổi bèn lên tiếng ngăn cản, hất cằm nói: "Ví như cục diện hiện tại, Mộ sư đệ cuối cùng sẽ chọn ai làm sư phụ hắn."

Hắn vừa nói xong, lửa giận trong mắt chúng nữ đệ tử lập tức hoá thành hâm mộ.

"Trước nay chỉ có sư phụ chọn đệ tử, bây giờ Mộ sư đệ lại được chọn sư phụ. Chỉ có thể chứng minh Mộ sư đệ chúng ta quá ưu tú!"

"Bất kể Mộ sư đệ chọn ai, đều không sao cả. Chủ yếu là hắn có nhìn đến ta là được rồi!"

"Một đám não tàn!" Nam đệ tử kia thật sự không thể chịu nổi nữa, xoay đầu đi.

Sau khi Hoa Thương Truật và Lâu Xuyên Bách đấu khẩu một trận, đều dời tầm mắt nhìn Mộ Khinh Ca.

Như đang chờ đợi quyết định cuối cùng của nàng.

Ngay tại lúc tất cả mọi người dưới khán đài đều chờ nàng chọn một trong hai người, nàng lại đột nhiên mỉm cười nói với hai người: "Thứ lỗi, Hoa viện trưởng, Lâu đại sư. Trước mắt ta chưa có ý định bái sư phụ."

Ánh mắt Hoa Thương Truật loé lên, không vui với đáp án này. Lão lạnh giọng cảnh cáo: "Mộ Ca, lão phu tốt bụng nhắc nhở một câu. Thiên tài quá mức kiêu căng, cuối cùng đều không có kết cục tốt."

Mộ Khinh Ca mỉm cười, không hề bị ảnh hưởng.

Lâu Xuyên Bách không biểu hiện ra bất kì thần sắc bất mãn nào, ngược lại hào phóng nói: "Không sao không sao! Dù sao ngươi đã vào Dược tháp, còn có thể chạy sao? Ngươi cứ từ từ nghĩ, lúc nào muốn vào sư môn thì tới tìm ta."

"Đa tạ Lâu đại sư." Mộ Khinh Ca lẽ phép nói lời cảm tạ.

Hoa Thương Truật thấy thế, biết vừa rồi là mình nóng lòng. Cũng nói theo: "Cửa lớn bên ta cũng sẽ chờ ngươi. Ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng chọn bên nào thích hợp với ngươi hơn. Nghĩ kỹ rồi thì có thể tùy thời tới tìm ta, không cần thông báo trước bất kỳ ai."

Mộ Khinh Ca mỉm cười, rũ mắt không nói.

Thấy nàng dầu muối không ăn, trong lòng Hoa Thương Truật tức giận nhưng không thể phát tác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng với kẻ đối đầu lão Lâu Xuyên Bách, phất tay áo rời đi.

Hoa Thương Truật vừa đi, Lâu Xuyên Bách đương nhiên không ở lại lâu.

Ông nhìn Mộ Khinh Ca, cuối cùng dặn dò một câu ý vị thâm trường: "Tự giải quyết cho tốt." Rồi cũng quay người rời đi.

"Tự giải quyết cho tốt?" Mộ Khinh Ca cẩn thận lĩnh hội, lập tức hiểu được: "Là nhắc nhở ta cẩn thận chọc giận Hoa viện trưởng, rước lấy phiền toái sao?"

"Mộ Ca! Mộ Ca!"

Hai lão đầu vừa đi, người dưới khán đài lập tức buông lỏng.

Vệ Quản Quản nhanh chóng chạy tới lôi đài. Phía sau nàng còn có Vệ Kỳ, Thủy Linh đi theo. Ngay cả Phục Thiên Long và năm người đánh cuộc với Mộ Khinh Ca đều cùng xuất hiện.