Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 302




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nói đến giờ, chỉ là Điêu Nguyên làm khó nàng mà thôi.

Hoa viện trưởng và Lâu đại sư có lẽ biết là cái gì. Nhưng bọn họ nếu đã biết thứ đồ kia là gì, thì nên biết đã bị nàng hấp thu rồi. Muốn phun đều phun không ra, cho dù gϊếŧ nàng cũng không làm nên chuyện gì.

"Điêu Nguyên đi tìm ngươi?" Thương Tử Tô biết Điêu Nguyên phái Tống Ngọc tìm Mộ Khinh Ca gây phiền toái. Nhưng không biết trước đó Điêu Nguyên còn tự mình tới tìm Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Thương Tử Tô nhíu mày nói: "Tính tình Điêu Nguyên cổ quái, hỉ nộ khó dò, không có lòng rộng lượng. Mộ sư đệ không thể chủ quan, ta thấy ngươi vẫn nên mau chóng tìm sư môn che chở đi." Hơn nữa sư môn này tốt nhất có thể chống lại sư môn Điêu Nguyên. Nhưng lời này Thương Tử Tô giấu dưới đáy lòng. Nàng không hy vọng khiến Mộ Khinh Ca cảm thấy mình đang làm thuyết khách cho sư môn mình.

Rốt cuộc duy nhất có thể chống lại Hoa viện trưởng trong Dược tháp, cũng chỉ có bên bọn họ.

"Ta sẽ để ý, đa tạ sư tỷ quan tâm. Ta còn một vấn đề mong sư tỷ giải thích nghi hoặc." Mộ Khinh Ca không quan tâm Điêu Nguyên, mà nói một chuyện khác làm nàng quan tâm hơn: "Ta nghe nói, phân viện Dược tháp cách mấy năm một lần sẽ đưa một số dược liệu cho tổng viện. Người hộ tống dược liệu sẽ được chọn ra từ đệ tử Dược tháp."

"Đúng là có việc này. Hơn nữa năm nay đúng là thời điểm đưa dược liệu." Thương Tử Tô đưa ra đáp án giống với yêu quái tiên sinh cung cấp.

"Không biết điều kiện thế nào mới được chọn?" Mộ Khinh Ca lại hỏi.

"Mộ sư đệ muốn hộ tống dược?" Vẻ mặt Thương Tử Tô bỗng trở nên cổ quái.

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Thương Tử Tô chợt nhàn nhạt nở nụ cười: "Vậy xem ra Mộ sư đệ thật sự phải tìm sư môn cho mình."

"Lời này là sao?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca ngưng tụ.

Thương Tử Tô giải thích: "Danh ngạch mỗi lần hộ tống dược đều rất hữu hạn. Vì công bằng, cũng để miễn đi nội đấu vô vị, cho nên trước khi xuất phát Dược tháp sẽ tổ chức thi đấu lôi đài. Người có tư cách tiến vào lôi đài thi đấu phải là đệ tử sư môn trong tháp. Những đệ tử không bái sư sẽ không được chọn."

"Lại có dạng quy củ này?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.

Thương Tử Tô nói: "Thật ra không khó hiểu. Hằng năm chọn đệ tử phàm là có thiên phú đều được thu vào gia môn, còn lại đều là người có thiên phú bình thường. Người thiên phú cao có danh sư chỉ đạo, thực lực tự nhiên tăng mạnh. Đệ tử có thiên phú không cao, lại không có sư phụ chỉ dẫn, chỉ có thể tự sinh tự diệt. Ưu khuyết từ đó sinh ra. Người hộ tống dược tới tổng viện đại biểu chính là mặt mũi phân viện, tự nhiên không muốn lãng phí danh ngạch. Nghe có chút tàn khốc, nhưng thế sự là như vậy. Khôn sống mống chết, cá lớn nuốt cá bé là pháp tắc sinh tồn."

Mộ Khinh Ca nghe mà không thể phản bác. Nàng không có khả năng đại diện ích lợi cho những đệ tử bình thường đi khiêu chiến quy củ Dược tháp.

Nàng muốn có được một chỗ trong danh ngạch, tiến vào Thánh Nguyên đế quốc. Sau đó đi đầm lầy Vô Tận ở Nhung quốc tìm Hỗn Nguyên Thiên Cực diễm thu phục nó!

Nghĩ nghĩ, nàng nói: "Lời nói của sư tỷ ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Đa tạ sư tỷ đã giải đáp nghi hoặc cho ta."

"Không cần cảm tạ ta, ta chỉ là hoàn thành lời hứa thôi." Nét mặt Thương Tử Tô bình đạm: "Mộ sư đệ có thể nói địa chỉ gia tộc cho ta biết. Đợi ta rời khỏi Dược tháp, sẽ đi hoàn thành lời hứa khác của ta."

Mộ Khinh Ca bật cười: "Sư tỷ thật sự nguyện ý lãng phí ba năm thanh xuân ở lại gia tộc ta?" Nàng muốn Đan sư ở lâu dài trong Mộ gia quân, cung cấp số lượng lớn đan dược. Nhưng nàng muốn vĩnh viễn, ba năm với nàng quá ít. Còn không bằng hào phóng không cần.

"Hoàn thành lời hứa mới khiến lòng ta chuyên tâm, không bị tâm ma gây nhiễu." Thương Tử Tô nghiêm túc nói.

"Vậy..." Mộ Khinh Ca do dự một chút, cuối cùng nói: "Sư tỷ không cần tới gia tộc ta ba năm. Chỉ cần tỷ đưa tất cả đan dược luyện chế trong ba năm tới đưa ta là được."

Thương Tử Tô suy nghĩ, cũng tiếp nhận biện pháp chiết trung (điều hoà giữa những ý kiến khác nhau) này.

Cuối cùng kết thúc nói chuyện với Mộ Khinh Ca, xoay người rời đi.

Sau khi Thương Tử Tô rời khỏi, Mộ Khinh Ca ở lại Đan phương quán ba ngày mới ra ngoài. Trong ba ngày này nàng đi xem hết sách ở tầng năm tầng sáu. Tầng bảy nàng không đi.

Không phải là nàng không muốn đi, mà bởi nàng nhớ tới hôm nay là ngày nghỉ phép ở Dược tháp. Nàng có thể rời Dược tháp về Tang Chỉ thành, đi gặp hai tiểu nha đầu. Thuận tiện xem bên Mặc Dương có tin gì truyền đến không...

...

Trở lại chỗ ở, Mộ Khinh Ca xa xa thấy được những nữ đệ tử đang ngăn ở cửa.

Thân ảnh loé lên, nàng tựa như trận gió bay vào, không làm kinh động bất kì ai.

'Xem ra qua kỳ khảo sát phải tìm một chỗ ở an tĩnh cho mình.' Mộ Khinh Ca dừng xuống đất trống dưới ngôi nhà trên cây, tự nói với mình.

Nàng không về phòng mình, mà đi tới phòng Phục Thiên Long.

Gõ gõ cửa, người mở cửa cư nhiên là Thủy Linh.

"Mộ Ca, huynh đến rồi." Hai má Thủy Linh đỏ lên, kéo cửa ra cho Mộ Khinh Ca vào.

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, vào phòng.

Liếc mắt một cái thấy Phục Thiên Long ngồi trên giường. Người ngoài không nhìn ra có gì không ổn, chỉ là chăn gối lộn xộn, còn có hơi thở ái muội vẫn chưa tan đi trong phòng. Mộ Khinh Ca ho nhẹ một tiếng, cảm thấy mình tới không đúng lúc.

"Mộ Ca ngươi tới rồi, tùy tiện ngồi đi." Phục Thiên Long trầm giọng nói. Vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Mộ Khinh Ca không ngồi, chỉ là hỏi: "Ta đến xem ngươi thế nào."

Phục Thiên Long lập tức dựng thẳng ngực, nắm tay đấm hai cái vào ngực mình: "Ta đã sớm không sao rồi. Chỉ là Thủy Linh không yên tâm, cứ nhất định bắt ta nằm giường thêm mấy ngày."

Mộ Khinh Ca cười bình bình: "Nếu Thủy Linh không yên tâm, thì ngươi nằm thêm mấy ngày đi."

Thủy Linh pha trà, vừa vặn bưng tới đây. Nghe thấy hai người nói chuyện, gương mặt càng thêm đỏ ửng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Nàng sao vậy?" Mộ Khinh Ca hơi mạc danh nói.

Phục Thiên Long xấu hổ cười cười: "Không có gì. Đúng rồi, ta nghe Vệ Kỳ nói tiểu nhân Phượng Vu Quy bị nhốt ở thủy lao."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Dây thần kinh căng chặt của Phục Thiên Long lập tức buông lỏng: "Tốt quá, tên hỗn đản này nên phải chịu trừng phạt."

Mộ Khinh Ca lắc đầu nói: "Ngươi cho rằng, địch nhân chỉ có một Phượng Vu Quy sao?"

Phục Thiên Long nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca nhắc nhở nói: "Chẳng lẽ ngươi đã quên lúc ấy Phượng Vu Quy có hô lên cái tên khác?"

Phục Thiên Long cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc ấy, đột nhiên tròng mắt co rụt lại: "Hắn nói Điêu Nguyên!"

Mộ Khinh Ca gật đầu: "Đã nhiều ngày, bên Điêu Nguyên rất an tĩnh. Gần đây hẳn là do Phượng Vu Quy bị bắt, hắn không thể không án binh bất động. Thứ hai chính là ngươi và Thủy Linh luôn ở trong nhà, hắn không tiện xuống tay."

Phục Thiên Long nhíu chặt hai hàng lông mày: "Vậy phải làm sao? Ta đi nói tất cả cho Hoa viện trưởng, để ngài làm chủ."

"Ngây thơ, Hoa Thương Truật là sư phụ Điêu Nguyên. Ngươi cảm thấy ông ta sẽ đứng về phía ngươi, hay đứng về phía Điêu Nguyên?" Mộ Khinh Ca vô tình đánh gãy hắn tưởng tượng.

"Chẳng lẽ ông ta có thể một tay che trời sao?" Phục Thiên Long không cam lòng nói.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Đương nhiên không có khả năng. Mấy ngày nay ngươi ở tốt trong nhà đi, đừng tùy ý đi lại. Ta phải rời tháp một chuyến, tất cả chờ ta về rồi nói sau."

Dứt lời, Mộ Khinh Ca xoay người rời đi.

Lần nghỉ phép này, trước khi nàng rời đi đã dặn dò huynh muội Vệ gia không cần tùy ý gây chuyện. Mới đi nhờ phi hành thú Dược tháp rời khỏi.

Phi hành thú Dược tháp đáp xuống vùng ngoại thành Tang Chỉ thành. Nghỉ phép ba ngày, nên có rất nhiều đệ tử lựa chọn rời khỏi Dược tháp đi Tang Chỉ thành giải toả.

Một vài người gần nhà, càng sẽ mượn cơ hội này về nhà một chuyến.

Lần đầu tiên Mộ Khinh Ca trải nghiệm ngày nghỉ phép.

Nhưng nàng vừa rời khỏi phi hành thú, đã nhận ra không đúng.

Vốn là không ít đệ tử, vậy mà trong thời gian ngắn đã biến mất sạch sẽ. Bên cạnh bìa rừng chỉ còn lại một mình nàng.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, ánh mắt bình thản đánh giá.

Xung quanh yên tĩnh không nghe thấy tiếng côn trùng. Gió thổi qua lá cây, thổi bay cát đá dưới đất tựa như sát ý lăng liệt.

'Xem ra có người mai phục ở đây.' Mộ Khinh Ca nhướng mày, đôi mắt hiện lên tia hài hước nhàn nhạt.

Kẻ sẽ phục kích nàng vào ngày nghỉ, ngoại trừ Điêu Nguyên thì nàng không nghĩ ra được người thứ hai.

Chỉ là không nghĩ tới Điêu Nguyên vậy mà không hề có chút kiên nhẫn. Không buông tha cơ hội muốn giáng cho nàng một đòn.