Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 312




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Nhiệm vụ thí luyện là cái gì vậy?"

Triệu Nam Tinh hơi mơ hồ.

Đáng lẽ nếu có nhiệm vụ thí luyện thì hẳn đã sớm tuyên bố rồi, lần này sao lại đột ngột thế?

Mím môi trầm tư, Triệu Nam Tinh nói Lâu Xuyên Bách: "Sư phụ, xem ra lần nhiệm vụ thí luyện này không đơn giản."

Lâu Xuyên Bách tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy." Nói xong, ông liếc mắt ý vị không rõ nhìn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca cười bình đạm, cảm thấy không sao cả.

Thấy nàng bình tĩnh, Lâu Xuyên Bách nói với bốn người: "Thí luyện này chỉ có đan sư trung cấp trở lên mới có thể tham gia. Nhiệm vụ là tiến sâu vào Mê Mộng chi sâm, tìm kiếm vị dược liệu có tên là Huyễn Nguyệt mầm."

"Huyễn Nguyệt mầm?" Mai Tử Trọng kinh ngạc trước hết: "Huyễn Nguyệt mầm không phải chỉ có ở lân cận Nguyệt hồ sao? Muốn có Huyễn Nguyệt mầm, chẳng phải là muốn đi vào nơi sâu nhất trong Mê Mộng chi sâm?"

Lâu Xuyên Bách gật đầu: "Tuy Mê Mộng chi sâm nổi tiếng thảo dược, nhưng không phải không có linh thú lui tới. Thâm nhập như thế đối với các con chính là thử thách. Huống chi ta còn lo sẽ có nguy hiểm khác."

Ông nói mịt mờ, nhưng bốn người ở đây đều nghe hiểu.

Chỉ sợ lần thí luyện này là âm mưu nhằm vào Mộ Khinh Ca. Mình không chiếm được, có hủy diệt cũng sẽ không nhường cho kẻ khác. Đây là cách làm việc của Hoa Thương Truật.

Trước kia Lâu Xuyên Bách tranh đệ tử với lão, đều bỏ qua không tính. Nhưng lúc này khác, Mộ Khinh Ca có thiên phú trước nay chưa từng có. Lại còn có được bảo bối trong Linh Thức tháp, nhân tài như vậy sao có thể chắp tay nhường kẻ khác?

Có một bí mật, ngay cả Lâu Xuyên Bách cũng không biết.

Đó chính là nếu Hoa Thương Truật muốn trở lại tổng viện, hoặc là tấn chức lên đan sư linh cấp. Hoặc là phải có một đồ đệ xuất thủ được, dựa vào thực lực đồ đệ để trở về.

Lão ta những năm này chăm chú đột phá bản thân, nhưng vẫn không sờ tới được bình chướng Đan sư linh cấp. Mộ Khinh Ca xuất hiện làm cho lão ta thấy được hy vọng mới.

Vì vậy nếu Mộ Khinh Ca không thể để lão ta sử dụng, lão thà rằng hủy diệt!

Tính tình lão cực đoan, cũng là một trong những nguyên nhân lão bị phái đến phân viện. Không phải bởi vì năng lực lão xuất chúng, mà vì tính cực đoan của lão bị nhiều người xa lánh.

"Mộ Ca, con phải cẩn thận." Ngữ khí Lâu Xuyên Bách trịnh trọng nói.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Ngài yên tâm. Kẻ muốn gϊếŧ con rất nhiều, nhưng chưa có ai thành công."

Lâu Xuyên Bách không đồng ý lắc đầu: "Con không thể chủ quan. Bọn hắn biết con độc thuật lợi hại, nhất định sẽ có điểm đề phòng. Chiêu số giống nhau chỉ sợ cũng sẽ không có hiệu quả tương đồng."

"Con hiểu được." Mộ Khinh Ca không có giải thích thêm.

Lâu Xuyên Bách nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, nói với ba người còn lại: "Mộ sư đệ của các con nhập môn không lâu, rất nhiều thứ đều chưa hiểu hết. Lần thí luyện này chưa nói đến có tổ đội hay không. Đến lúc đó các con phải theo chung một đội với Mộ sư đệ."

"Vâng, sư phụ."

"Vâng, sư phụ."

"Vâng, sư phụ."

Mai Tử Trọng, Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô đều trăm miệng một lời đáp ứng, không hề do dự.

Mộ Khinh Ca há miệng muốn từ chối, lại bị ánh mắt không cho phép từ chối của Lâu Xuyên Bách ngăn lại.

Mấy người họ là thật tình quan tâm đến an nguy của nàng.

Mộ Khinh Ca lần đầu tiên cảm nhận được tình nghĩa giữa sư môn.

Cảm giác này, cũng không tệ lắm.

'Cũng được. Nếu có gì nguy hiểm ta sẽ chặn lại.' Mộ Khinh Ca thầm thoả hiệp.

"Được rồi, các con về nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai bắt đầu thí luyện. Tóm lại, tất cả lấy an toàn làm trọng. Nhiệm vụ gì cũng đều không bằng an toàn của các con." Lâu Xuyên Bách lắc lắc tay áo, khoanh tay rời đi.

Còn lại bốn người đứng tại chỗ. Mai Tử Trọng nhìn mọi người, mở miệng nói: "Ta đi chuẩn bị vài thứ." Dứt lời hắn xoay người, vạt áo phiêu phiêu như sương khói rời đi.

Thương Tử Tô cũng nhìn về phía Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh nói: "Ta cũng đi chuẩn bị vài thứ."

Đợi hai người đi rồi, Triệu Nam Tinh cười cười với Mộ Khinh Ca: "Mộ sư đệ định đi đâu?"

Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Triệu sư huynh chẳng lẽ còn lo lắng sẽ có người ra tay với đệ ở Dược tháp sao?"

"Tâm tư kẻ ác, người thường không thể đoán được." Nụ cười của Triệu Nam Tinh như tắm mình trong gió xuân, tựa như thanh trúc ôn nhuận.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Đệ muốn đi nhà cây cũ."

"Dù sao chuyện chuẩn bị đã có sư huynh và Tử Tô đi làm. Ta cũng không có việc gì, chi bằng đi cùng sư đệ một chuyến." Triệu Nam Tinh nói.

Mộ Khinh Ca gật đầu, xem như đáp ứng.

Hai người sóng vai nhau rời khỏi nơi ở Lâu Xuyên Bách, đi tới hướng nhà cây.

Trên đường có người nhìn thấy Mộ Khinh Ca thì âm thầm chỉ trỏ. Phảng phất đang bàn tán chuyện nàng từ chối Lâu đại sư thu đồ đệ lúc trước, bây giờ lại biến thành đồ đệ của Lâu đại sư.

Thậm chí có người ác ý phỏng đoán, có phải Lâu đại sư đã âm thầm hứa hẹn cho chỗ tốt gì, mới khiến nàng hồi tâm chuyển ý.

Dọc theo đường đi nghe đám người bàn tán vân vân, Triệu Nam Tinh vẫn luôn âm thầm quan sát nét mặt Mộ Khinh Ca. Thẳng đến khi tiến vào khu vực nhà cây, hắn mới nói: "Sư đệ, những người đó không cần để ý."

"Triệu sư huynh không cần lo lắng. Nếu đệ muốn so đo với mấy lời đồn đãi vớ vẩn, chẳng phải sẽ nhanh chết sao?" Mộ Khinh Ca cười đùa.

Triệu Nam Tinh buông lỏng chân mày nhíu chặt ra: "Mộ sư đệ không bị ảnh hưởng, ta an tâm rồi."

"Sẽ không đâu, mà thật ra bọn họ cũng không nói sai." Mộ Khinh Ca ẩn ý nói. Nàng đúng là có đạt thành một ít hiệp nghị với Lâu Xuyên, chẳng qua không phải như người khác tưởng tượng thôi.

Triệu Nam Tinh sửng sốt, vẫn chưa hiểu ý tứ câu nói của Mộ Khinh Ca.

Thấy dáng vẻ hắn như vậy, Mộ Khinh Ca biết Lâu Xuyên Bách không nói nội dung hai người trò chuyện cho đồ đệ mình. Cho nên cũng không nhiều lời, chỉ cười cười cho qua.

Đi vào nhà cây, huynh muội Vệ gia đã sớm đi dược điền.

Mười gian phòng, chỉ có Phục Thiên Long và Thủy Linh ở bên trong.

Mộ Khinh Ca trực tiếp đi vào phòng Phục Thiên Long, Triệu Nam Tinh thì canh giữ bên ngoài. Giống như đang ngắm phong cảnh nhà cây.

Thủy Linh tới pha trà cho hắn, không có về phòng. Mà ở bên ngoài bồi hắn.

Mộ Khinh Ca ở trong phòng Phục Thiên Long, nói ra chuyện thí luyện ở Mê Mộng chi sâm: "Lần thí luyện này yêu cầu cấp bậc trung cấp trở lên. Vốn Thủy Linh cũng có tư cách, nhưng thí luyện lần này không đơn giản, bảo nàng không cần góp náo nhiệt. Mặt khác Phượng Vu Quy bị nhốt ở thủy lao, lấy tính cách hắn chắc chắn sẽ không chờ bị động. Nói không chừng hắn sẽ nghĩ biện pháp ra trước thời hạn, ngươi phải cẩn thận đề phòng. Tóm lại trước khi ta trở về, tận lực tránh gây mâu thuẫn với hắn."

Phục Thiên Long thần sắc ngưng trọng nói: "Lần trước ngươi nói phải đợi một người, rốt cuộc là chờ ai? Hắn có thể xử lý Phượng Vu Quy?"

Mộ Khinh Ca trầm mặc một chút. Hai mắt nheo lại, nói rất chậm: "Thân phận hoàng tử Ly quốc là bùa hộ mệnh lớn nhất của hắn. Nếu ngươi muốn chính diện giao phong với hắn, một khi gϊếŧ hắn sẽ dẫn tới Ly quốc trả thù. Chúng ta có thể không sợ, nhưng phải nghĩ đến vì một Phượng Vu Quy mà đi đối kháng với một quốc gia có đáng hay không. Người kia sẽ khiến Phượng Vu Quy tan nát mộng đẹp, làm cho hắn không rảnh quan tâm xung đột đến ngươi. Ngươi yên tâm, hắn cuối cùng sẽ khó thoát cái chết!"

Phục Thiên Long ngơ ngẩn nghe, sau một lúc lâu mới chất phác gật đầu.

Mộ Khinh Ca hỏi: "Ngươi là thiếu tộc trưởng Hổ tộc, Hổ tộc đã là đại gia tộc trong các tộc Ba quốc. Nghe nói đại vu của Ba quốc cũng là người Hổ tộc?"

Phục Thiên Long không biết vì sao Mộ Khinh Ca hỏi cái này, gật đầu nói: "Ba quốc khác với các nước khác, các tộc tự làm theo ý mình. Nhưng nếu đi sứ các quốc khác, thì sẽ lấy danh Ba quốc. Mỗi bốn năm, đều sẽ chọn ra đại vu Ba quốc có quyền lực tối cao. Đại vu bây giờ đích xác là người Hổ tộc, hắn là thúc thúc ta."

"Vậy thì dễ làm rồi." Mộ Khinh Ca cười nói: "Chờ tin tức của ta, đến lúc đó ngươi viết một phong thư gửi thúc thúc ngươi, cho Phượng Vu Quy một phần đại lễ."

Lời Mộ Khinh Ca nói cực kỳ hàm hồ. Phục Thiên Long nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn phối hợp gật đầu.

Nói xong lời với Phục Thiên Long, Mộ Khinh Ca đi ra. Thấy Triệu Nam Tinh và Thủy Linh trò chuyện không tồi, liền đi qua.