Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 322




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Không chỉ vậy, đệ ấy còn là lam cảnh đỉnh!" Mai Tử Trọng nhàn nhạt bổ sung một câu. Chỉ là không ai nhìn thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia cô đơn.

Híttt...!!!

Ba người Thương Tử Tô đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Chu Linh thần sắc phức tạp nói: "Thiên phú luyện đan kinh hồn thì thôi đi, cư nhiên còn là cao thủ lam cảnh đỉnh. Còn muốn để người ta sống hay không."

Triệu Nam Tinh nhìn về phía nàng, cười chua xót: "Hiện tại, ta tán đồng câu nói này."

"Đừng nói nhảm nữa, chúng ta không thể đứng yên được." Thương Tử Tô đứng ra. Đôi mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm thân ảnh Mộ Khinh Ca chớp động.

Mai Tử Trọng gật đầu, nói ba người: "Linh lực chúng ta không bằng Mộ sư đệ, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết. Chúng ta chia ra quấy rầy cự giao, phân tán lực chú ý của nó. Đồng thời phải bảo vệ tốt mình, không được kéo chân sau cho Mộ sư đệ."

Ba người đều ngưng trọng gật đầu, tách ra các hướng đi công kích cự giao.

Bốn người chủ yếu là quấy nhiễu, cho nên mỗi lần công kích đều không mong đả thương địch thủ. Nhanh chóng né tránh, thường thường rải ra một bao dược phấn ảnh hướng đến động tác và tầm mắt cự giao.

Cự giao bị bọn họ nhiễu đến phiền không chịu nổi, còn phải ứng phó công kích sắc bén từ Mộ Khinh Ca. Tức giận hô to: "Con kiến đáng giận! Đi chết đi!"

Dứt lời, nó rít gào một tiếng. Cư nhiên từ miệng bắn ra mũi tên nước lao tới bốn người kia.

Đột nhiên bị công kích, Mai Tử Trọng phản ứng đầu tiên. Con ngươi co rụt, hô lớn: "Mau tránh!" Hắn có cảm giác nếu bị mũi tên nước này đánh trúng, cho dù hắn có là tu vi thanh cảnh cũng sẽ bị một kích mất mạng.

Được Mai Tử Trọng nhắc nhở, Triệu Nam Tinh và Chu Linh đều vội vàng tránh thoát.

Duy chỉ có Thương Tử Tô cách gần nhất. Nhìn thấy mũi tên đã gần trong gang tấc, tránh cũng không thể tránh.

"Tử Tô!"

"Tử Tô!"

Triệu Nam Tinh và Chu Linh sợ tới mức thất thanh hô to.

Bọn họ liều mạng muốn qua cứu viện. Nhưng khoảng cách lẫn nhau lại xa xôi không thể với tới.

Thương Tử Tô nghe thấy tiếng la hoảng sợ của bọn họ, cũng thấy được mũi tên nước đang lấy tốc độ cực nhanh lao tới mình. Cảm giác lạnh băng thấu xương, sắc bén nhọn hoắt, còn có sát ý nồng đậm. Trói buộc nàng không thể động đậy.

'Phải chết thế này sao!' Ngay khi mũi tên nước chỉ cách mình mảy may, Thương Tử Tô lại vô cùng bình tĩnh.

Không có tuyệt vọng, không có sợ hãi, chỉ có hơi tiếc nuối...

Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, lời hứa luyện đan ba năm cho Mộ Khinh Ca còn chưa thực hiện...

Hốt...!

(*) 歘 (Hốt): Bỗng nhiên, bất chợt, thình lình.

Trong chớp nhoáng, một đường ánh sáng bạc phiếm xanh sẫm chắn trước mặt Thương Tử Tô, đánh nát mũi tên nước. Ngay sau đó, Thương Tử Tô cảm thấy bên hông mình căng thẳng. Bị người ôm vào ngực xoay vài vòng trên không trung, thoát ly khỏi nguy hiểm.

Hoảng hốt, nàng chỉ nhớ rõ sườn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng của Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca mới vừa đặt Thương Tử Tô xuống đất, Triệu Nam Tinh và Chu Linh đã xông tới.

"Tử Tô ngươi không sao chứ!" Chu Linh cẩn thận xem xét Thương Tử Tô một lần, lòng còn sợ hãi nói.

Thương Tử Tô chậm rãi lắc đầu, còn chưa hết kinh hách. Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nhẹ giọng nói: "Đa tạ."

Mộ Khinh Ca khẽ lắc đầu, nói Triệu Nam Tinh: "Đánh rắn bảy tấc, các huynh cứ tiếp tục quấy nhiễu nó. Đệ vòng ra sau đánh vào yếu hại của nó."

Triệu Nam Tinh mạnh gật đầu: "Được."

Vừa rồi cự giao thiếu chút nữa gϊếŧ Thương Tử Tô, giờ phút này đôi mắt hắn đã hiện lên sát ý.

Mộ Khinh Ca lại công kích tới cự giao. Triệu Nam Tinh quay đầu liếc mắt nhìn Thương Tử Tô, nói Chu Linh: "Ngươi ở lại chiếu cố tốt Tử Tô. Trốn xa một chút, nơi này giao cho nam nhân chúng ta."

Nếu là Chu Linh ngày thường, khẳng định nàng sẽ phản bác lại Triệu Nam Tinh. Nhưng hiểm cảnh vừa nãy làm nàng không dám để Thương Tử Tô mạo hiểm. Gật đầu, lôi kéo Thương Tử Tô lui về sau.

Thương Tử Tô không phản kháng, thần sắc có chút mất mát: "Là ta kéo chân sau."

Chu Linh an ủi: "Không sao đâu. Lần này kéo chân sau, chúng ta trở về nỗ lực gấp bội. Ngày nào đó chúng ta cũng sẽ mạnh như Mộ sư đệ!"

Thương Tử Tô nghiêm túc gật đầu, mím chặt môi. Đôi mắt nhìn chằm chằm chiến đấu kịch liệt.

Hai nữ tử thối lui, Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh bắt đầu công kích trái phải cự giao. Công kích của bọn họ hướng tới cự giao giống như cào ngứa, tác dụng duy nhất chính là làm cự giao tâm phiền ý loạn.

Mộ Khinh Ca không ngừng tới gần công kích, Linh Lung Thương mỗi lần xẹt qua vảy cự giao đều sẽ mang đến cảm giác đau nhức cho nó. Thậm chí vảy bị bóc lộ ra da thịt.

Cự giao không ngờ mấy nhân loại này khó chơi như thế, tức giận ngửa đầu thét dài.

Lập tức từng đợt ánh sáng tím bắn ra từ người nó, dập nát cây cối và hòn đá.

Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh đều bị linh lực màu tím đánh trúng, rơi mạnh xuống đất. Thương Tử Tô và Chu Linh vội tiến lên kéo hai người tới chỗ an toàn, lấy đan dược chữa thương cho vào miệng họ.

Nhưng đối với đòn công kích của tử cảnh, hiệu quả trị liệu của đan dược rất mỏng manh.

Mắt thấy hơi thở hai người trở nên đứt quãng, hai nàng sốt ruột. Một cái bình sứ từ trên trời giáng xuống, thanh âm Mộ Khinh Ca theo sau: "Dùng đan dược này cho họ ăn."

Thương Tử Tô và Chu Linh không hề do dự, vội lấy bình sứ đổ đan dược ra. Cho Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh ăn.

Linh Lung Thương trong tay Mộ Khinh Ca không ngừng xoay tròn, ngăn cản lực lượng công kích tử cảnh.

Cự giao nhân cơ hội cuốn đuôi dài về, đột nhiên cuốn lấy vòng eo Mộ Khinh Ca.

Lập tức quanh hông áp bách, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể Mộ Khinh Ca, linh lực cơ hồ tán loạn.

Mạnh mẽ nuốt máu trở về, Mộ Khinh Ca đảo ngược Linh Lung Thương, nhanh như chớp cắm vào đuôi dài đang cuốn người.

Lập tức vảy vỡ nát, huyết dịch lạnh băng phun ra khỏi miệng vết thương.

"Ngao!!!" Cự giao thống khổ hí vang.

Đoạn đuôi bị ăn đau, nó đành phải buông Mộ Khinh Ca ra.

Bên hông buông lỏng, Mộ Khinh Ca thiếu chút ngã xuống giữa không trung. Cũng may Linh Lung Thương có lực lượng tăng phúc, khống chế thân hình lung lay sắp đổ của nàng.

"Con kiến đáng chết! Ta muốn nghiền ngươi thành thịt nát, nuốt ngươi vào bụng!" Cự giao cuồng bạo lên.

Mộ Khinh Ca bình tĩnh nhìn.

Nàng cầm Linh Lung Thương, sử dụng thương pháp khiến người hoa mắt đánh tới cự giao.

Cự giao phun ra mũi tên nước bắn tới Mộ Khinh Ca, lại bị nàng lẩn đi.

Trong lòng cự giao cực hận, không ngừng liên tiếp phun ra mũi tên nước. Vảy trên thân thể đều đứng ngược lên, trở thành lưỡi dao sắc bén.

Trước có mũi tên nước công kích, sau có đuôi dài đánh lén. Mộ Khinh Ca bị kẹp ở giữa, chỉ có thể dựa vào ưu thế hình thể không ngừng né tránh.

Linh Lung Thương đánh nát mũi tên nước. Mỗi lần đánh ra, đều làm cho hổ khẩu (kẽ giữa ngón trỏ và ngón trái) đau như bị xé rách.

Có thể tưởng được, nếu nàng không cầm Thần Khí, chỉ sợ căn bản không thể cản nổi công kích mũi tên của cự giao.

"Gϊếŧ...! Gϊếŧ...! Gϊếŧ...!"

Linh Lung Thương chém ra từng đường quang mang màu lam pha tím, không ngừng đánh tới cự giao. Công kích sắc bén, đánh vỡ phòng ngự cự giao. Nghiền nát vảy sắc bén, máu thịt văng khắp nơi ẩn ẩn lộ ra xương cốt.

"Rống!!!" Cự giao hét lớn một tiếng, há mồm phun ra một cái lưới lớn phiếm lam quang.

Quang mang u lam kia là nọc độc kịch liệt. Nếu đụng vào chỉ một chút, chắc chắn thi cốt hoá thành máu loãng!

Lưới lớn đánh úp lại, đôi mắt Mộ Khinh Ca chợt co rút.

Một cảm giác nguy cơ chưa từng có, làm nàng không thể tránh!

"Thiên Lôi Quyết!"

Linh Lung Thương đặt trước người Mộ Khinh Ca, tay nàng nhanh chóng ấn quyết, dùng chiến kỹ.

Thiên Lôi Quyết, lần trước nàng sử dụng là ở lục cảnh. Hiện giờ nàng đã là lam cảnh đỉnh, chiến kỹ cũng trở nên càng cường hãn khủng bố.

Không trung trên Nguyệt hồ, sắc trời bỗng tối sầm. Vô số mây đen chồng chất, trầm trọng dày dặc.

Giữa mây đen, mơ hồ có hào quang lôi điện.

Tiếng sấm nấp trong đó tựa như cự thú viễn cổ bí mật mang theo uy áp hủy thiên diệt địa, thức tỉnh khỏi giấc ngủ say.

Thương Tử Tô và Chu Linh ngẩng đầu hoảng sợ nhìn về phía chân trời. Vẻ mặt khó nén kinh hãi.

Đã ăn đan dược, Triệu Nam Tinh và Mai Tử Trọng đều tỉnh lại cũng nhìn về phía không trung. Thân ảnh cao gầy đĩnh bạt, lần nữa kéo khoảng cách bọn họ ra.

'Nàng cường đại như vậy!' Mai Tử Trọng ngưng mắt nhìn Mộ Khinh Ca, thần sắc phức tạp.

"Rống!!!" Đầu cự giao cực lớn đánh úp tới Mộ Khinh Ca.

Phảng phất nó chuẩn bị một ngụm nuốt nhân loại chán ghét vào bụng.

Miệng to như chậu máu gần trong gang tấc, bốn người dưới đất lập tức khẩn trương.