Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 330




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Xuyên Bách huynh, hà tất kích động như thế?" Hoa Thương Truật đột nhiên mở miệng.

Kế hoạch thất bại, lòng lão phẫn hận không thôi.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm trách cứ Điêu Nguyên. Nếu lão mặc kệ, sẽ chỉ làm chuyện càng tệ đi.

Lâu Xuyên Bách tràn đầy châm chọc nhìn Hoa Thương Truật: "Thế nào? Đệ tử ta bị người vu tội, ta là sư phụ không thể kích động một chút?"

Ánh mắt Hoa Thương Truật lạnh lùng, hạ giọng nói: "Chuyện này ta sẽ tự điều tra. Nếu nhóm Mai Tử Trọng an toàn trở lại rồi, ngươi cần gì phải thế?"

Lâu Xuyên Bách lại không chịu nhượng bộ: "Đệ tử ta trở về, là chúng mạng lớn vận khí tốt, không bị tiểu nhân hãm hại thành công. Tên đầu sỏ họ Điêu này có ý chửi xéo đệ tử ta, bịa đặt nói dối thì tính thế nào?"

"Ta cũng đã nói, chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng!" Hoa Thương Truật nhíu mày nói.

Bề ngoài tiên phong đạo cốt, giờ phút này lại lất phất lệ khí.

Lâu Xuyên Bách không hề tin: "Ngươi điều tra đồ đệ ngươi? Có thể điều tra cái gì?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hoa Thương Truật căm hận nói.

Lâu Xuyên Bách hất cằm, thái độ cứng rắn nói: "Điêu Nguyên cần phải cho ta câu trả lời hợp lý. Cộng thêm cần phải xin lỗi các đệ tử của ta. Mặt khác, hắn vu tội đồng môn, cũng phải bị phạt!"

Hoa Thương Truật nheo hai mắt lại, giữa khe hở loé ra ánh sáng nguy hiểm.

Mộ Khinh Ca câu môi cười, xem diễn đủ rồi, cũng đến lúc mình lên sân khấu. Nàng đi tới trước mặt Lâu Xuyên Bách, nói với ông: "Sư phụ, đừng quên, chúng con còn mang về Huyễn Nguyệt mầm."

"À, đúng rồi!" Được nhắc nhở, Lâu Xuyên Bách lập tức nói: "Phải khen thưởng gấp bội, đền bù tổn thất tinh thần đám đệ tử của ta. Còn phải tuyên bố trước mặt mọi người rằng lần nhiệm vụ thí luyện này, là đệ tử ta thắng, đệ tử ngươi thua."

Mộ Khinh Ca cười càng sâu. Thầm nghĩ trong lòng: Sư phụ quả nhiên hiểu rõ lòng ta.

Phần thưởng nhiệm vụ thí luyện cho đội thắng lợi, là mỗi người có thể tự lấy trăm loại dược liệu trân quý. Và đến Tàng Đan tháp chọn đan lô từ tổng viện mang đến. Bây giờ mà tăng gấp bội, vậy thì thật quá mê người rồi.

Mặt Hoa Thương Truật âm trầm như sắt.

Lão rất muốn phản bác lời Lâu Xuyên Bách, nhưng lại không hy vọng tiếp tục dây dưa chuyện này.

Con mắt lão hung ác đảo qua Điêu Nguyên, mới lạnh lùng nói: "Ta tuyên bố, nhiệm vụ thí luyện lần này, người thắng lợi là Mai Tử Trọng, Triệu Nam Tinh, Thương Tử Tô, Mộ Ca và... Chu Linh." Lão lướt qua Chu Linh, ánh mắt đã lạnh hơn vài phần.

"Ngày mai năm người bọn họ sẽ được đến dược điền lấy hai trăm loại dược liệu. Sau đó đến Tàng Đan tháp chọn đan lô. Mặt khác, có thể lấy một viên đan dược linh cấp từ tổng viện mang đến trong Tàng Đan tháp." Hoa Thương Truật nói đến câu sau, cảm thấy tim mình như ứa máu.

Các đệ tử trên quảng trường nghe, toàn thể xôn xao.

Mọi người đều vô cùng hâm mộ nhìn về phía năm người giữa sân. Trước không nói những vị dược liệu trân quý kia, chỉ nói đến đan lô và đan dược linh cấp từ tổng viện, khiến bọn họ hận không thể đi lên nhận thay.

Đan dược linh cấp đó! Đám bọn hắn chỉ sợ cả đời không có cơ hội kiến thức một lần.

"Khụ khụ, Hoa viện trưởng, vậy còn Điêu Nguyên thì sao?" Mộ Khinh Ca giả ho một tiếng, nhắc nhở.

Lập tức kéo lại những nhóm sư sinh đang chấn động giữa phần thưởng phong phú.

Đúng vậy! Vẫn còn Điêu Nguyên nha!

Hoa Thương Truật hận. Lão khẳng khái như thế chính là muốn dời lực chú ý, ém nhẹm chuyện Điêu Nguyên xuống. Mắt thấy sắp thành công, lại bị một câu của Mộ Khinh Ca phá hư.

Tâm muốn gϊếŧ Mộ Khinh Ca đều có.

Ô, không đúng! Từ giây phút Mộ Khinh Ca bái sư Lâu Xuyên Bách, lão cũng đã viết xuống hai chữ 'Phải chết' lên Mộ Khinh Ca rồi.

"Điêu Nguyên." Hoa Thương Truật bị mọi người nhìn chăm chú, buộc phải nói: "Điêu Nguyên lời lẽ bịa đặt, vu tội đệ tử trong tháp, hủy bỏ tất cả cung ứng sinh hoạt trong ba năm. Những đệ tử có liên quan khác, đều lãnh phạt luật đường. Điêu Nguyên tội thêm một bậc, trừng phạt gấp đôi. Sau khi kết thúc hình phạt, tạm giam trong phòng một tháng, đóng cửa suy nghĩ."

Nói xong, lão nhìn Lâu Xuyên Bách, cắn răng hỏi: "Xuyên Bách huynh vừa lòng chưa?"

Lâu Xuyên Bách cười lạnh, ôm quyền nói cho có lệ: "Hoa viện trưởng quả nhiên công chính nghiêm minh."

Hoa Thương Truật hừ một tiếng, phất tay áo xoay người rời đi.

Mộ Khinh Ca bỗng hỏi: "Triệu sư huynh, vu tội đệ tử nói lời bịa đặt, tội như vậy ở luật đường Dược tháp bị phạt thế nào?"

Triệu Nam Tinh nghĩ nghĩ nói: "Đoán chừng là dùng độc đằng đánh năm mươi cái."

"Độc đằng?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.

Triệu Nam Tinh cười nói: "Nghe nói độc đằng có một ít độc tố, có thể phóng đại cảm giác đau. Hơn nữa miệng vết thương sẽ không dễ khép lại, nhất định phải trải qua quá trình vết thương thối rữa, sau đó khi trị liệu phải xẻo đi thịt thối, mới có thể hoàn toàn chữa khỏi."

Mộ Khinh Ca tươi cười: "Ừm, cũng không tệ lắm."

Dứt lời, nàng xoay người nói Chu Linh: "Chu sư tỷ hôm nay tốt nhất ở chỗ Thương sư tỷ đi. Ngày mai chúng ta cùng đi lĩnh thưởng, rồi tỷ bắt đầu bế quan."

Vừa rồi ánh mắt Hoa Thương Truật nhìn Chu Linh, Mộ Khinh Ca thấy rất rõ.

Chu Linh mím môi gật đầu.

Thương Tử Tô cũng chủ động đi tới cạnh Chu Linh.

Hoa Thương Truật đi rồi, sân diễn cũng hạ màn. Mộ Khinh Ca lúc này mới đi tới trước mặt Điêu Nguyên sắp bị mang đến luật đường, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói bên tai hắn: "Điêu sư huynh, đừng có gấp, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu."

Điêu Nguyên âm độc phóng tới nàng, lại bị Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười trả về.

Đám người Điêu Nguyên bị áp đi, lúc này huynh muội Vệ gia và Thủy Linh, Phục Thiên Long mới vội vàng xông tới. Mộ Khinh Ca mang bọn họ rời đi, nhóm người Mai Tử Trọng thì trở về chỗ ở Lâu Xuyên Bách.

Ngày thứ hai, sáng sớm tinh mơ, năm người đi theo Lâu Xuyên Bách tới dược điền lựa chọn dược liệu trân quý.

Đến hôm nay, Mộ Khinh Ca mới biết trong dược điền cũng chia làm đủ loại. Những giống dược liệu trân quý gieo trồng, đều là chuyên gia chăm sóc, bình thường không cho bất kì ai tới gần.

Đám người Mộ Khinh Ca được dẫn đến dược điền gieo trồng dược liệu trân quý. Dưới ám chỉ của Lâu Xuyên Bách, tự mỗi người hái hai trăm dược liệu, làm người ở dược điền nhìn mà đau lòng không thôi.

Lấy xong dược liệu, Lâu Xuyên Bách lại dẫn năm người đến ngoài Tàng Đan tháp.

Lúc tới cửa, ông xoay người nói với họ: "Chuyện Nguyệt hồ các con không muốn nói rõ, ta cũng không hỏi. Nhưng các con hãy nhớ kỹ, bất kể thế nào ta đều là sư phụ các con." Nói đến đây, ông nhìn nhìn Chu Linh. Người sau cũng cười đáp lại.

Lâu Xuyên Bách lại nói: "Đan lô trong Tàng Đan tháp đều do tổng viện mang đến. Đồ vật cho dù là kém nhất ở nhất đẳng quốc, ở chỗ chúng ta đều xem như trân phẩm. Hơn nữa đan lô có linh, các con đi vào thì không cần chọn loạn. Nhất định phải tìm một cái xứng với mình nhất, có ăn ý nhất. Cơ hội hiếm có, không nên lãng phí. Về phần đan dược linh cấp, ta kiến nghị các con nên chọn đan dược bảo mệnh. Sau này có thể nói là có thêm một mạng. Được rồi, nên nói ta đã nói. Các con vào đi, ta ở bên ngoài chờ các con."

Năm người đẩy cửa đi vào, tựa như chìm vào bóng tối.

Mộ Khinh Ca đứng trong bóng tối, bốn phía giống như không có một bóng người. Xem ra, thời điểm bọn họ vừa tiến vào, đã bị cấm chế bắt buộc tách ra.

Mộ Khinh Ca ngẩng đầu nhìn lên trên không, trong bóng đêm có vô số điểm ánh sáng tròn bay tới bay lui.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé. Tùy tay tóm lấy, một đồ vật mượt mà bị nắm trong tay.

Mở bàn tay ra, vậy mà là đan dược phiếm ánh vàng nhạt.

Nàng nhướng mày, lẩm bẩm: "Đây đều là đan dược linh cấp?"

Đan hương của đan dược linh cấp không giống đan dược cao cấp phô trương ra ngoài, cảm giác mang đến cho người ta sự thu liễm. Từ bề ngoài đan dược, căn bản không nhìn ra tác dụng của nó.

Mộ Khinh Ca thu đan dược vào ngực. Đối với đan dược linh cấp, nàng không quá cần thiết. Cho nên nàng không tốn sức chọn lựa đan dược bảo mệnh theo lời Lâu Xuyên Bách.

Lúc nàng cất kỹ đan dược linh cấp xong, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.

Những điểm chớp sáng lớn hơn không ít, số lượng cũng tăng nhiều.

"Chẳng lẽ bên trong chùm sáng đó cất chứa đan lô từ tổng viện?" Mộ Khinh Ca suy đoán.

Có vết xe đổ của đan dược, Mộ Khinh Ca cảm thấy khả năng này rất lớn.

Nhưng mà...

"Làm sao có thể tìm được đan lô có duyên với mình, xứng đôi nhất, ăn ý nhất như lời sư phụ nói đây?" Mộ Khinh Ca đăm đăm ngó chùm sáng bay tới bay đi, đau khổ nghĩ cách.