Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 334




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mộ Khinh Ca nhìn nàng, sau một hồi mới nói: "Ta tìm ngươi tới, thật ra chỉ muốn nói một câu. Ngươi không thể ra khỏi Lâm Xuyên, nhưng ta có thể. Trung Cổ giới cũng là nơi ta cần đến."

Phượng Nương bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Mộ Khinh Ca, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Nàng hiểu ý Mộ Khinh Ca tìm nàng tới.

Mộ Khinh Ca nguyện ý tiếp tục giúp mình tìm Mộc Dịch, tìm nơi Mộc Dịch rơi xuống. Vô luận là Mộc Dịch đã chết hay bị nhốt, nàng đều cần một đáp án.

Nhưng mà...

"Ngươi muốn ta làm gì?" Phượng Nương ngữ khí kiên định hỏi.

Mộ Khinh Ca nở nụ cười, giao tiếp với người thông minh thật thoải mái!

Nàng vươn một ngón tay, nói Phượng Nương: "Chủy thủ ngươi đưa, ta có thể trả lại. Chúng ta đổi một giao dịch khác." Chủy thủ bán thần khí để ở chỗ nàng tác dụng không lớn, còn không bằng hào phóng xíu.

Ai ngờ Phượng Nương lại lắc đầu cự tuyệt: "Nếu đã đưa cho Tiểu tước gia, ta sẽ không lấy về. Để ở bên cạnh Tiểu tước gia, sau này có tìm được Mộc Dịch, cũng coi như là tín vật ta và ngươi quen biết."

Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, không kiên trì nữa.

Phượng Nương lại hỏi: "Tiểu tước gia hy vọng ta làm gì?"

"Có biết Phượng Vu Quy không?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, hỏi.

"Phượng Vu Quy?" Thần sắc Phượng Nương phức tạp, kéo khoé miệng: "Sao lại không biết được? Tam hoàng đệ của ta."

Mộ Khinh Ca cười nói: "Tình báo của ta nói, quan hệ giữa mẫu hậu ngươi và mẫu phi hắn không tốt."

Ánh mắt Phượng Nương hơi nhấp nháy, nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Không sai. Chuyện mẫu hậu ta, không thoát được quan hệ đến mẫu phi hắn."

Mộ Khinh Ca cười: "Vậy thì dễ làm rồi, ngươi hẳn cũng muốn báo thù thay mẫu hậu. Cũng muốn làm rõ chân tướng vì sao phụ hoàng ngăn cản ngươi và Mộc Dịch. Mà ta thì có có thù oán với Phượng Vu Quy."

Phượng Nương không nói, chờ đợi câu nói kế tiếp.

Mộ Khinh Ca cúi người nhìn về phía nàng: "Ta muốn ngươi trở về. Lấy thân phận Đại công chúa Ly quốc, ngồi trên bảo toạ Ly quốc, trở thành nữ hoàng Ly quốc!"

Đôi mắt Phượng Nương bỗng mở to, biểu tình ngoài ý muốn.

Mộ Khinh Ca cười đến vài phần lười biếng: "Phượng Vu Quy muốn vị trí này. Hắn càng muốn, ta càng không muốn hắn có được. Ngươi trở lại hoàng cung, có thể tự mình đi tìm đáp án ngươi muốn, càng có thể báo thù. Có thể nói là ăn nhịp với nhau."

Phượng Nương trầm mặc một lúc, mới nói: "Lúc trước phụ hoàng công bố bên ngoài ta không còn là công chúa hoàng thất. Hiện giờ đi về, còn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, rất khó."

"Trở về hoàng cung Ly quốc, khôi phục thân phận Đại công chúa thế nào, đây là chuyện của ngươi. Ta sẽ ở lúc ngươi yêu cầu, trợ ngươi một tay bước lên vị trí Thái Nữ. Sau khi kết thúc, ta muốn mạng của Phượng Vu Quy." Mộ Khinh Ca nói.

Phượng Nương chợt mỉm cười: "Ta thật sự rất tò mò Phượng Vu Quy làm sao lại đui mù chọc tới ngươi."

Mộ Khinh Ca nhún vai: "Ta cũng không biết, hắn gây sự phiền toái ta rất nhiều lần. Vì muốn chấm dứt, ta đành phải bóp chết ngọn nguồn phiền phức."

Phượng Nương dần thu liễm nụ cười trên mặt: "Ta từng đáp ứng Mộc Dịch, không ngồi lên vị trí kia."

"Hiện giờ ngươi đi tranh vị trí kia, nguyên nhân rất lớn cũng là vì hắn. Chờ sau khi ngươi trở thành nữ hoàng Ly quốc, ngươi càng có nhiều lực lượng đi tìm hắn. Ở bên ngoài Lâm Xuyên, ngươi còn có ta giúp đỡ, thay ngươi tìm nơi hắn rơi xuống." Mộ Khinh Ca nói.

Phượng Nương mím chặt môi, nghiêm túc tự ngẫm câu nói kia.

Nàng không phải đang tự ngẫm có đáp ứng yêu cầu của Mộ Khinh Ca hay không. Mà đang tự ngẫm làm sao mình có thể trở về nơi đã từng rời đi kia.

Thời gian một chén trà, Phượng Nương nâng mắt lên: "Được, một lời đã định."

Nàng đứng dậy, nói với Mộ Khinh Ca: "Một tháng sau, Đại công chúa Ly quốc Phượng Vu Phi trở về hoàng cung."

Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt: "Nửa tháng sau, Tam hoàng tử Ly quốc sẽ bị trục xuất khỏi Dược tháp, chật vật về nước."

Phượng Nương mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.

Chờ sau khi Phượng Nương rời khỏi, Hoa Nguyệt mới đi vào nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, Phượng Nương đã đi rồi."

Mộ Khinh Ca đứng lên, duỗi eo ra, không sao cả nói: "Tùy nàng đi." Nếu Phượng Vu Phi không có năng lực từ nơi này trở về Hoán Đô Ly quốc, cũng không cần đi hoàng cung chịu chết nữa.

Mộ Khinh Ca ra khỏi phòng, nhìn về phía cây đại thụ lúc trước Phượng Vu Phi đứng xem, nhẹ giọng thì thầm: "Phượng Vu Quy, hy vọng ngươi thích đại lễ ta cố ý chuẩn bị này."

Đột nhiên một luồng gió thổi qua, cuốn lá cây rơi dưới đất lên.

Mộ Khinh Ca nhìn lá cây bị cuốn giữa không trung, thầm nghĩ: "Ly quốc, gió sắp nổi lên rồi."

Màn đêm buông xuống, một vài thế lực phụ cận Tang Chỉ thành, trong một đêm bị người thần bí tiêu diệt, không còn ai sống sót. Ngày kế, sau khi có người thấy, nói: "Thi hài khắp nơi, máu nhiễm khe núi." Người khác nói: "Bầu trời đỏ rực, thiêu đốt phía chân trời, bình minh chiếu sáng trước đêm tối."

Lúc Mặc Dương xuất hiện lại trước mặt Mộ Khinh Ca, trên người hắn đã rửa sạch sẽ. Nhưng vẫn mang theo mùi máu nhàn nhạt.

"Hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi Tang Chỉ thành. Khoảng thời gian này, ngươi mang theo một tổ nhân mã hoạt động ở phụ cận. Một tháng rưỡi sau, ngươi giúp ta đưa một người về Tần quốc. Nhớ kỹ, cần phải che giấu hành tung, hành sự khiêm tốn, bảo đảm an toàn cho nàng ấy." Mộ Khinh Ca nói với Mặc Dương đang nửa quỳ dưới đất.

Mặc Dương gật đầu, lui xuống.

Xong xuôi những việc này, Mộ Khinh Ca cũng phải trở về Dược tháp bế quan.

Hiện tại người người đều tích cực chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn, nàng cũng không thể quá chậm trễ.

Thời điểm Mộ Khinh Ca trở về Dược tháp, một ít tin tức cũng được truyền vào trong tháp.

"Hừ! Phế vật, đều là phế vật!" Hoa Thương Truật tức giận vỗ nát cái bàn, sắc mặt càng âm trầm khó coi.

Điêu Nguyên quỳ trước mặt lão, sắc mặt cũng rất kém.

Những thế lực bị gϊếŧ đó đều là người hắn rất vất vả thu phục, lại bị người gϊếŧ sạch sẽ trong một đêm. Rốt cuộc người nào, có bản lĩnh như vậy?

Đáng giận nhất là, những thế lực bị gϊếŧ đó đều có liên quan đến hắn. Những thế lực không liên quan, căn bản không bị lan đến.

Không cần động não cũng biết, mục đích đối phương là nhằm vào hắn!

Thế lực này không đơn giản thuộc về hắn, phần lớn là hợp nhất dựa theo chỉ thị của sư phụ. Đùa chứ, ngoại trừ hắn là đan sư trung cấp, tự nhiên còn có đan sư cao cấp Hoa Thương Truật.

Trước mắt, tâm huyết nhiều năm bị người biến thành hư không, thầy trò buồn bực có thể nghĩ.

"Rốt cuộc là ai? Ngươi không tra được?" Hoa Thương Truật lạnh giọng nói Điêu Nguyên.

Điêu Nguyên gian nan lắc đầu: "Tin tức truyền đến quá muộn, đối phương đã sớm đi rồi. Hơn nữa thu dọn hiện trường rất sạch sẽ, căn bản không tìm ra được bất kì dấu vết nào để lại."

"Dám động những người này, khẳng định là bởi liên quan đến ta ngươi. Người đối nghịch với chúng ta, có ai có năng lực như vậy không?" Hoa Thương Truật hỏi.

Điêu Nguyên lại nhíu mày.

Người có thủ đoạn diệt trừ thế lực chỉ trong một đêm, chỉ sợ sở hữu đội quân có sức chiến đấu khủng bố. Người hắn biết, hình như không có ai có bối cảnh như vậy.

Người duy nhất có thể điều động quân đội là Triệu Nam Tinh. Nhưng người bên cạnh hắn chỉ có mấy tên cao thủ ra khỏi hoàng cung bảo vệ hắn, cũng không có quân đội gì.

Rốt cuộc là ai?

Điêu Nguyên không ngừng tự hỏi mình.

'Chẳng lẽ là hắn?' Điêu Nguyên đột nhiên nghĩ đến một người.

Nhưng hắn lại lập tức phủ định: 'Chỉ là một tên gia hoả không hề có bối cảnh, hơi có chút thiên phú. Sao có thể có thủ đoạn lợi hại như vậy?'

Điêu Nguyên nói với Hoa Thương Truật: "Sư phụ, chuyện cự giao bên kia rốt cuộc là thế nào?"

Sắc mặt Hoa Thương Truật âm trầm nhìn hắn, thanh âm hung ác: "Ngươi hỏi ta? Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây. Vì sao cự giao đã đi ra rồi, bọn chúng vẫn còn có thể bình yên vô sự trở về? Thậm chí lấy luôn Huyễn Nguyệt mầm?"

Điêu Nguyên trầm mặc, hắn thực sự không biết.

Hắn hỏi: "Nếu không, chúng ta đi tìm cự giao hỏi cho rõ ràng?"

Mặt Hoa Thương Truật như mây đen, lắc đầu: "Hiện tại không phải lúc truy cứu chuyện này. Cuộc tuyển chọn sắp bắt đầu rồi, ta không thể bứt ra khỏi Mê Mộng chi sâm. Huống chi, lão thất phu Lâu Xuyên Bách nhiều ngày nay vẫn luôn đi theo ta, xem ra là ông ta có nghi ngờ."

Điêu Nguyên yên lặng.

Hoa Thương Truật đi vài bước trong phòng, khí chất tiên phong đạo cốt sớm đã bị hơi thở lạnh lẽo âm trầm phá hư sạch sẽ.

Hơi thở Điêu Nguyên vốn lạnh, lại càng lạnh hơn.