Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 358




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Tần Cẩn Dương nói, làm Tần Cẩn Thần lại mở mắt ra.

Đôi mắt như thấu rõ tất cả, nhìn chằm chằm Tần Cẩn Dương. Đáy mắt chiếu đến ảnh ngược bóng hình Tần Cẩn Dương bị quyền thế che mờ. "Đừng quên, nếu không có loạn thần tặc tử trong miệng ngươi, ngươi cũng không đảm đương nổi vị trí hoàng đế này."

Nhưng mấy câu này lại chọc giận Tần Cẩn Dương. Hắn bỗng đứng lên, phất tay áo với Tần Cẩn Thần: "Trẫm vốn là con cháu hoàng thất, càng là nhi tử phụ hoàng. Kể cả phụ hoàng còn trên đời, ngôi vị hoàng đế cũng có một phần của trẫm."

Tần Cẩn Thần chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía hắn.

Đôi mắt toát ra sự xa lạ, phảng phất không hề quen biết người này.

"Mộ gia đáng chết, Mộ Hùng đáng chết, Mộ Liên Dung đáng chết. Mộ Khinh Ca càng đáng chết!" Tần Cẩn Dương bộ mặt dữ tợn nói: "Hắn rõ ràng chỉ cách trẫm mấy tuổi, dựa vào cái gì mà trẫm phải khom lưng cúi đầu, khắp nơi xem sắc mặt hắn? Trẫm mới là hoàng đế Tần quốc, hắn mới là thần tử! Tần quốc là của Tần gia chúng ta! Không phải Mộ gia bọn chúng! Không phải hắn ỷ mình tu vi cao, muốn làm gì thì làm sao? Bây giờ bên cạnh trẫm có người tu vi cao hơn hắn, trẫm cần gì tiếp tục sợ hắn? Hiện tại phải là hắn quỳ xuống cầu xin mới đúng! Trẫm muốn đòi lại sự vũ nhục hắn đối với trẫm!"

"Ngươi đố kỵ hắn." Tần Cẩn Thần bình tĩnh nói.

Tần Cẩn Dương tựa như bị dẫm phải đuôi, thẹn quá hoá giận: "Nói bậy! Trẫm là vua một nước, là chân mệnh thiên tử, tại sao phải đi ghen ghét một tên loạn thần tặc tử như hắn!"

"Sai rồi." Tần Cẩn Thần chậm rãi lắc đầu, rũ mắt nói: "Ngươi ghen ghét hắn, cũng sợ hãi hắn. Ghen ghét hắn không lớn hơn ngươi bao tuổi, mà lại có được lòng dân như thế, có thể làm như vậy. Danh hào Mộ gia Tiểu tước gia, thế nhân đều biết. Thậm chí khiến nhiều thế hệ địch Đồ quốc vừa sợ vừa kính hắn. Ngươi ghen ghét hắn tuổi còn trẻ, có thể làm mưa làm gió. Ghen ghét hắn có thể coi thường quyền thế vô số người khát vọng, tùy ý bố thí. Ngươi cũng sợ hãi hắn, sợ có một ngày ngươi không khống chế nổi sự đố kỵ, để hắn biết được, rồi rơi vào kết cục như những hoàng huynh khác. Sợ có một ngày hắn không hài lòng hoàng đế ngươi, kéo ngươi xuống, rồi thay người khác."

Lời nói của Tần Cẩn Thần làm sắc mặt Tần Cẩn Dương dần trắng bệch.

Tâm tư sâu nhất mà hắn sợ, đã bại lộ trước mặt Tần Cẩn Thần không còn sót gì.

Vị hoàng huynh này của hắn, vẫn lợi hại như vậy.

Đáy mắt hung ác của Tần Cẩn Dương hiện lên một mạt hoảng hốt.

Tần Cẩn Thần lại tiếp tục nói: "Thực ra chuyện ta làm sai nhất, chính là không nên đề cử ngươi kế thừa ngôi vị hoàng đế. Ta vốn tưởng bản tính ngươi biết điều, cho rằng ngươi có thể thống trị tốt Tần quốc. Không thể tưởng được, lòng người, chung quy bởi vì vị trí khác nhau mà thay đổi. Lòng ngươi đã bị quyền lực ăn mòn, hai mắt ngươi đã bị ghen ghét che giấu."

Tần Cẩn Dương cười lạnh, ngũ quan vẫn dữ tợn: "Hoàng huynh, sao huynh sai được chứ? Trẫm cho rằng, cả đời này huynh làm được chuyện nhất, chính là chuyện này. Đích xác chỉ có trẫm mới thống trị tốt Tần quốc, thậm chí thống nhất toàn bộ địa vực tam đẳng quốc!" Hắn giang hai tay ra, phảng phất dưới tay áo hắn là non sông gấm vóc tam đẳng quốc.

"Ngươi si tâm vọng tưởng." Tần Cẩn Thần không chút do dự đánh vỡ mộng đẹp.

"Huynh sai rồi!" Tần Cẩn Dương thu tay lại, cúi đầu nhìn hắn. Trong mắt lập loè sắc thái điên cuồng: "Chỉ cần có nhóm Nhạc đại nhân phụ tá trẫm, trẫm có thể làm được!"

Ngọn lửa thiêu đốt trong mắt Tần Cẩn Dương. Từ khi hắn tận mắt nhìn thấy cường giả tử cảnh cung phụng hoàng thất bị bại không được mấy chiêu dưới tay Nhạc đại nhân, hắn đã nhen nhóm ngọn lửa dã tâm, không thể vãn hồi!

Cường giả tử cảnh là tồn tại trong truyền thuyết không thể chiến thắng, đều bị Nhạc đại nhân dễ như trở bàn tay thu thập. Thiên hạ này còn cái gì có thể làm khó hắn?

Chỉ cần diệt trừ cái đinh trong mắt Mộ gia! Diệt trừ chướng ngại vật Mộ Khinh Ca!

Con ngươi Tần Cẩn Dương lập loè hung ác lạnh băng.

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tần Cẩn Thần xẹt qua tia đồng tình, lên tiếng nhắc nhở: "Đối phương cường đại như thế, há do ngươi có thể khống chế? Sợ rằng đến cuối cùng, ngươi chỉ đang may áo cưới cho kẻ khác thôi. Một thế hệ hoàng đế, bị lưu lạc thành quân cờ trong tay người khác. Thật đáng buồn, đáng tiếc."

"Trẫm mặc kệ! Nếu có thể giúp trẫm thống nhất thiên hạ, làm quân cờ có ngại gì?" Ngọn lửa thiêu đốt trong mắt Tần Cẩn Dương càng dữ dội hơn.

Hắn nhìn về phía Tần Cẩn Thần, ngữ khí lạnh băng: "Hoàng huynh, trẫm niệm tình ngươi từng giúp trẫm bước lên ngôi vị hoàng đế, mới lên tiếng khuyên bảo. Ngươi cho rằng, trẫm thật sự không nỡ gϊếŧ ngươi sao?"

Tần Cẩn Thần nhếch miệng lộ ra hình cung thật nhỏ. Bộ dáng không sợ gì cả, làm cho Tần Cẩn Dương hận đến ngứa răng: "Trẫm cho ngươi thời gian cuối cùng. Nếu ngươi vẫn si mê không tỉnh, ngày mai ta sẽ trói ngươi cùng Mộ gia tặc tử, cột lên hình đài!"

Nói xong, hắn cáu giận phất tay áo rời đi.

Cửa điện mở ra, lần nữa đóng lại.

Cây đuốc ngoài điện bập bùng theo tiếng bước chân, chiếu lên ảnh ngược thân hình ngự lâm quân trên cửa sổ. Chỉ khoảng nửa khắc, toà cung điện giam lỏng Tần Cẩn Thần đã bị ngự lâm quân canh gác chặt chẽ, nghiêm mật đến một con chim không thể bay vào.

Tần Cẩn Thần nhìn thoáng qua cái bóng trên song cửa sổ, rũ mắt không nói.

Trong lòng tự giễu, mình đã làm một chuyện sai, giao quá nhiều quyền lực vào tay Tần Cẩn Dương. Lực lượng này chỉ làm hắn bành trướng dã tâm của mình.

Nặng nề thở dài, Tần Cẩn Thần che ngực lại, ho khan mãnh liệt vài tiếng.

Khí sắc hắn tái nhợt đi, càng thêm trong suốt. Hắn trầm mặc lấy bình đan ra đổ một viên đan dược, nuốt vào. Cả người mới hơi có tinh thần.

...

Tần Cẩn Dương nổi giận đùng đùng trở về tẩm cung. Vừa tiến vào đã nổi trận lôi đình với cung nữ thái giám, đuổi hết tất cả bọn họ ra ngoài.

Thời điểm không có những người khác, hắn mới dỡ xuống ngụy trang.

Gương mặt thanh tú giờ khói mù dữ tợn, hận ý và ghen ghét đan chéo trong mắt. Lồng ngực hừng hực lửa giận, làm hắn có du͙ƈ vọиɠ muốn gϊếŧ người!

"Đều xem thường trẫm! Đều cho rằng trẫm phải dựa vào các ngươi mới có thể an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế này sao!" Tần Cẩn Dương hung hăng đập mạnh tay xuống mặt bàn. Cánh tay tê tê không bằng hận ý trong lòng hắn hiện giờ.

Điệu múa gió đêm, thổi tắt ánh nến nơi cung điện. Khiến cho toàn bộ cung điện đều chìm vào bóng tối.

Bóng dáng phía sau Tần Cẩn Dương như ma quỷ xấu xí dữ tợn, đang giương nanh múa vuốt rít gào.

"Sao tối tăm vậy?" Đột nhiên, phía sau truyền đến thanh âm cao ngạo.

Tần Cẩn Dương ngẩn ra, khí thế dữ tợn tiêu tán. Ngũ quan khôi phục bình tĩnh, mỉm cười khiêm tốn hữu lễ. Hắn xoay người, nhìn người trực tiếp đi vào cung điện. Tất cung tất kính hành lễ: "Nhạc đại nhân."

Người tới cao ngạo gật đầu.

Phía sau hắn, những cung nữ đã bị Tần Cẩn Dương đuổi ra không cần phân phó, tự động đi vào thắp nến, lần nữa nhóm lửa cho ngọn đèn tắt do gió thổi.

Ánh sáng cung điện xua tan hắc ám, cũng chiếu sáng diện mạo người tới.

Bề ngoài gã thoạt như nam tử trung niên tầm ba mươi tuổi. Diện mạo bình thường, không có chỗ nào xuất sắc. Thậm chí, có thể nói là xấu xí. Giữa hai hàng lông mày đầy vẻ cao ngạo, giống như người trước mắt chỉ là con kiến. Gã chính là người đi đầu trong ba người bỗng hạ xuống Tần quốc!

"Ừm." Nhạc Thiên không thèm liếc nhìn Tần Cẩn Dương cung kính, đi xuống ngồi vào ghế rồng giữa cung điện. Bỏ qua vẻ mặt mất tự nhiên của Tần Cẩn Dương, gã trực tiếp hỏi: "Tiểu tạp chủng Mộ gia có tin tức chưa?"

Tần Cẩn Dương cẩn thận nói: "Trước mắt thì chưa có. Nhưng xin Nhạc đại nhân yên tâm, Mộ Khinh Ca rất để ý người nhà hắn. Bây giờ gia gia và cô cô hắn đều ở trong tay chúng ta, hắn sớm muộn sẽ xuất hiện."

"Hắn sẽ không nhát gan không dám tới chứ?" Nhạc Thiên chần chờ nhíu mày.

"Sẽ không!" Tần Cẩn Dương chém đinh chặt sắt nói: "Mộ Khinh Ca trời sinh tính tình cao ngạo, cuồng vọng không coi ai ra gì. Tuyệt sẽ không vì sợ hãi mà không dám lộ mặt."

Nhạc Thiên gật đầu, đôi mắt híp lại loé lên tia sáng dâm tà: "Tiểu nương tử Mộ gia đó..."

Tần Cẩn Dương lập tức hiểu ra, nói: "Mộ Liên Dung tính cách cương liệt. Nếu dâng nàng cho Nhạc đại nhân, chỉ sợ nàng sẽ lấy cái chết bức bách. Chờ ngày mai tróc nã Mộ Khinh Ca, trẫm sẽ mang nàng vào phòng Nhạc đại nhân, nghe Nhạc đại nhân sai sử."