Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 364




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Có phụ thân cổ vũ, làm cho Thiệu mập lên tinh thần. Hắn mím chặt môi, mạnh gật đầu.

"Thì ra là tử cảnh, khó trách kiêu ngạo như thế. Hừ, ở nơi cằn cỗi này mà tuổi trẻ đã là tử cảnh, cũng coi là hiếm có. Đáng tiếc, quá cuồng vọng." Nhạc Thiên châm biếm.

Đại hán tục tằng xoa xoa tay nhảy ra, quang mang hung ác: "Nhị ca, để ta tới chiến hắn!"

"Đối thủ của ngươi là ta." Một đường ánh sáng yêu diễm đột nhiên tới, giữa không trung tiếp được một quyền của hán tử tục tằng, dẫn gã tới bên khác.

Tiếng nói lười biếng trên không trung truyền đến: "Cho dù ngươi không cho ta giúp đỡ, ta vẫn cứ ra tay đấy. Ân tình này ngươi không thoát được đâu."

Mộ Khinh Ca lười để ý đến Hàn Thải Thải, nói Nhạc Thiên: "Chỉ còn lại ngươi."

Ánh mắt Nhạc Thiên hung lệ: "Không ngờ ngươi còn có trợ giúp."

Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười, không muốn giải thích.

Lúc này một đạo hắc ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh Mộ Khinh Ca, làm Nhạc Thiên sửng sốt.

Hơi thở Cô Nhai lạnh lẽo đứng bên Mộ Khinh Ca, nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca lại thưởng thức sắc mặt tái nhợt của Tần Cẩn Dương, cười nghiền ngẫm: "Ngươi không cần ra tay, chăm sóc tốt những người trên hình đài là được."

Cô Nhai nói giọng lạnh băng: "Tên nam nhân này thèm muốn sắc đẹp của cô cô ngài, dùng sức mạnh không được. Tần Cẩn Dương đáp ứng gã sau khi xong chuyện, sẽ đưa cô cô ngài tới cho gã."

Mộ Khinh Ca chợt lạnh mặt, ngưng ra sát ý ác liệt nhìn Nhạc Thiên và Tần Cẩn Dương.

Bọn chúng dám!

"Ta đã biết." Ngữ khí Mộ Khinh Ca vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Tần Cẩn Thần đứng một bên đã nghe ra lạnh lẽo trong đó.

Cô Nhai biến mất lần hai, lúc xuất hiện lại thì đã đứng bên Mộ Hùng.

Mộ Hùng lắp bắp kinh hãi. Ông nhận ra Cô Nhai là người xuất hiện bên cạnh Thánh Vương bệ hạ, càng khiếp sợ khó hình dung.

Ầm ầm ầm!

Đột nhiên, vài tiếng vang lớn dừng trên tường thành.

Năm trăm Long Nha Vệ, mỗi người xuất hiện đều cầm vũ khí kì quái trong tay. Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh tan tầng tầng phòng ngự ngoài hoàng thành. Như đao kiếm vọt vào giải cứu dân chúng.

Binh mã hoàng thất đã bị tình huống bất ngờ xảy ra làm sợ tới mức sững sờ. Hơn nữa hành vi trước đó của Tần Cẩn Dương, làm cho bọn họ cơ hồ không muốn phản kháng, đã đầu hàng Long Nha Vệ.

Dân chúng được Long Nha Vệ hộ tống đến nơi an toàn. Mà Ấu Hà cũng mang theo một tổ Long Nha Vệ xông lên thành lâu, túm lấy Tần Cẩn Thần rồi rời đi.

Tần Cẩn Thần không phản kháng, đi theo bọn họ rời khỏi. Bên tai chỉ nghe được câu nói của Ấu Hà: "Cứu ngài, bởi vì ngài còn thiếu Tiểu tước gia một lời giải thích."

Ngoài tường hoàng thành đã hỗn loạn.

Ngân Trần và nam tử âm nhu triền đấu. Tuy rơi vào hạ phong, nhưng không đến mức nguy hiểm.

Mộ Khinh Ca nói với nó: "Ngân Trần, đừng cố đánh một mình. Để cho Long Nha Vệ ta luyện tập."

Ngân Trần vừa nghe, lập tức lui ra sau. Long Nha Vệ sớm đã đứng chờ nhanh chóng giơ súng lên, bắn tới nam tử âm nhu.

Ầm ầm ầm!

Quang mang thanh lam đan chéo nhau, nổ vang trên người nam tử âm nhu.

"A a a...!!! Đồ vật quỷ gì đây!" Sương khói tan hết, y phục cả người nam tử âm nhu đã rách mướp. Ngay cả làn da cũng có chỗ cháy đen, mu bàn tay và ngực đã mơ hồ chảy ra máu thịt.

Mộ Khinh Ca nhìn thoáng qua, thầm nhướng mày. Nghĩ trong lòng: Uy lực không tệ lắm. Nếu có thể bắt được thú hạch cấp cao hơn, nói không chừng một phát súng là đi nửa mạng người!

Dùng thú hạch thanh cảnh lam cảnh, có thể phá vỡ phòng ngự người ngoại giới, đã làm Mộ Khinh Ca rất ư vừa lòng.

Ngay cả đại hán tục tằng giao chiến với Hàn Thải Thải cũng sáng ngời mắt, bớt thời giờ hỏi: "Mộ Khinh Ca, ngươi rốt cuộc có bảo bối gì?"

Mộ Khinh Ca không rảnh để ý tới gã.

Bởi vì, Nhạc Thiên đã tới công kích nàng!

Lão tặc âm hiểm vô cùng, cư nhiên ra tay đánh lén. Mộ Khinh Ca nhanh chóng giơ tấm gương mà Ngân Trần giao cho chắn trước ngực. Công kích hạ xuống, hai cỗ lực lượng phản trở về đánh trúng vào vai trái Nhạc Thiên.

"A!" Nhạc Thiên kêu thảm thiết. Gương mặt càng hung ác, tiếp tục đánh tới Mộ Khinh Ca.

"Ca nhi cẩn thận!" Tu vi bị khoá, Mộ Hùng ở bên quan chiến thấy một màn này, không nhịn được hô lên.

Mộ Khinh Ca thần thái bình tĩnh. Cổ tay phải rung nhẹ, chỉ bộ đeo trên ngón trỏ biến ảo thành Linh Lung Thương, chĩa vào Nhạc Thiên. Hai người nhanh chóng giao chiến, hai luồng ánh sáng tím va chạm rồi tách ra. Không trung chấn ra từng mảng sóng khí, không ít kiến trúc hoàng thành đều bị sóng khí quét tới, sụp đổ thành đống tro tàn!

"Trước đó không lâu Mộ sư đệ vẫn là lam cảnh đỉnh mà!" Chu Linh chia một ít đan dược cho dân chúng bị thương. Vừa chú ý tới chiến đấu mãnh liệt trên bầu trời, khiếp sợ nói.

"Liệt Hoả Phần Thiên!" Giữa không trung, Hàn Thải Thải quát lạnh một tiếng. Bàn tay chém ra hoả long, phụ trợ cho gương mặt yêu nghiệt càng thêm yêu diễm!

Hoả long rít gào khoanh chân, tựa như muốn thiêu đốt khắp trời, bao vây đại hán tục tằng bên trong.

"Dị hoả? Ngươi là người Hàn gia Trung Cổ giới!" Thanh âm đại hán tục tằng hoảng sợ bị liệt hoả thiêu hủy.

Hàn Thải Thải đứng ngoài vùng lửa, thanh âm lạnh lẽo: "Ngươi đến từ Trung Cổ giới thì sao? Đi vào Lâm Xuyên, tu vi có mạnh nữa thì cũng bị áp chế ở Linh Động Kỳ. Gặp phải Hoả Vân Dương Viêm của ta, không thể chống đỡ được."

Tựa như xác minh lời hắn nói, khi giọng hắn vừa dứt, hoả long biến mất hoá thành một con hoả điểu dừng trên vai Hàn Thải Thải, no bụng nấc một cái.

Hán tử tục tằng, sớm đã hoá thành tro.

Lòng bàn tay Hàn Thải Thải khẽ vuốt lông hoả điểu. Hoả điểu so với lần trước Mộ Khinh Ca thấy càng sinh động như thật. Huyết mạch Hàn gia vốn có thể tẩm bổ năng lực dị hoả. Sau khi Hàn Thải Thải cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm, dùng huyết mạch bồi dưỡng, Hoả Vân Dương Viêm hiện giờ sớm đã khác xưa.

Trước kia thân thể Mộ Khinh Ca đã trải qua Lôi Trì rèn luyện cộng thêm dịch đông lạnh, và các bảo bối phụ trợ, mới dám tiến vào trong Hoả Vân Dương Viêm. Mà bây giờ... Sợ là Mộ Khinh Ca không dám dễ dàng tới gần.

"Sâm La Vạn Tượng!" Ngân Trần thấp giọng rống lên một câu.

Long Nha Vệ vây công nam tử âm nhu đã biến mất tại chỗ. Khi nam tử âm nhu phản ứng lại, thì đã rơi vào ảo giác của Ngân Trần.

Phanh!!!

Thân thể Nhạc Thiên bị va đập mạnh vào tường thành, sợ tới mức khiến Tần Cẩn Dương trốn sau long ỷ. Hắn muốn chạy, nhưng không có đường trốn!

Thân ảnh Mộ Khinh Ca xuất hiện, dừng trên thành lâu. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên khiếp sợ chỉ vào Linh Lung Thương trong tay nàng, khó tin nói: "Ngươi cư nhiên có Thần Khí!" Gã còn đánh thế nào được nữa? Mộ Khinh Ca không chỉ có Thần khí, còn có tấm gương cổ quái có thể cắn trả công kích gã phát ra. Một thân thương tích của gã ngoại trừ bụng bị Mộ Khinh Ca đâm chọc, vết thương khác do bị công lực bản thân phản phệ lại.

Nhạc Thiên chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất đến thế.

Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Ta còn có rất nhiều đồ mà ngươi không biết đấy."

Nói xong, nàng cầm Linh Lung Thương đâm thủng mấy lỗ máu trên người Nhạc Thiên, đánh gãy xương tỳ bà của gã.

"A...!!!"

Nhạc Thiên kêu lên thảm thiết, khiến Tần Cẩn Dương lâm vào sợ hãi cực độ.

"Phế đi linh lực ngươi, chúng ta có thể từ từ chơi." Mộ Khinh Ca thu Linh Lung Thương về. Bước tới một bước xách cổ áo Nhạc Thiên, đánh mãnh liệt một trận.

Nhạc Thiên như quả bóng cao su ở trước mặt Tần Cẩn Dương, bị Mộ Khinh Ca đá tới đá lui.

Cường giả tuyệt thế khi trước cao cao tại thượng, giờ như con chó bị tùy ý chà đạp. Thẳng đến lúc này, Tần Cẩn Dương mới phát hiện mình sai bao nhiêu.

Nhạc Thiên lại dừng trước mặt Tần Cẩn Dương, Mộ Khinh Ca chậm rãi đến gần. Tựa như không nhìn thấy Tần Cẩn Dương, rũ mắt nhìn Nhạc Thiên.

"Nghe nói, ngươi rất hứng thú với cô cô ta?"

Miệng Nhạc Thiên mấp máy chỉ có thể nức nở, mặt mũi bầm dập khiến người kinh hô. Nhưng đôi mắt gã lại phẫn nộ, hận ý trộn lẫn sợ hãi phức tạp.

Mộ Khinh Ca coi thường nhìn gã, thanh âm lãnh khốc vô cùng: "Cô cô ta, ngươi dám mơ ước?" Tiếng nói vừa dứt, một chân nàng giẫm lên giữa hai chân Nhạc Thiên.

Một tiếng 'rắc' truyền đến, khắp hoàng thành đều vang vọng tiếng kêu vô cùng thê thảm.

Tiếng kêu đau đớn này làm cho vô số nam tử không tự chủ kẹp chặt hai chân, lạnh cả sống lưng.

Nhạc Thiên chỉ còn một hơi. Lúc này Ngân Trần đột ngột xuất hiện, trong miệng gặm đầu nam tử âm nhu chạy tới chỗ Mộ Khinh Ca.

Đi tới bên chân, nó đã khôi phục hình dáng bình thường. Phun cái đầu ra lăn tới bên cạnh Nhạc Thiên.

Hai mắt nam tử âm nhu chết không nhắm mắt, vừa vặn nhìn chằm chằm vào Tần Cẩn Dương. Làm hắn sợ tới mức hô loạn 'oa oa'.

Đại thế đã mất, Tần Cẩn Dương bị Long Nha Vệ xách lên đặt dưới chân Mộ Khinh Ca.

Hắn không dám nhìn Mộ Khinh Ca, lại không khống chế được thân thể sợ hãi run rẩy. Đột nhiên, hắn nghe thấy âm thanh Mộ Khinh Ca dừng trên đầu mình: "Kẻ giúp ngươi đều đã chết. Ngươi nói xem, ta nên báo đáp ngươi thế nào? Bệ hạ."