Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 374




Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Năm đó lúc con nói với trẫm đã chọn được phò mã vừa ý, muốn trẫm nhận hắn làm rể, trẫm rất vui mừng. Nhưng vào ban đêm, có một người chợt xuất hiện trong cung, một chưởng đả thương trưởng lão hộ pháp tử cảnh. Có thể tưởng được trẫm lúc ấy chấn động và sợ hãi bao nhiêu. Trẫm lo hắn sẽ gây bất lợi cho Ly quốc, lo hắn có rắp tâm với Ly quốc. Nhưng hắn lại bảo trẫm, bắt trẫm phải bằng mọi giá ngăn cản hôn sự giữa con và Mộc Dịch. Thậm chí phải đuổi Mộc Dịch đi, nếu có thể thì gϊếŧ hắn là tốt nhất."

Phượng Vu Phi lẳng lặng nghe, con mắt đã chậm rãi ánh lên lệ khí.

"Hắn cho trẫm hai lựa chọn. Một là bỏ qua lời hắn nói, vậy ngày đại hôn của con sẽ chính là ngày Ly quốc hủy diệt. Hai là ngăn cản các con, đuổi gϊếŧ Mộc Dịch. Trẫm không có lựa chọn khác, giữa hai cái chỉ có thể lựa chọn cái sau." Phượng Lan rốt cuộc nói ra chân tướng ngày đó.

"Người kia là ai?" Phượng Vu Phi ngẩng đầu, nhìn phụ hoàng mình.

Phượng Lan thấy trong đôi mắt nàng chất chứa thù hận lửa giận.

Phượng Lan bất đắc dĩ nói: "Hắn không nói thân phận mình ra. Nhưng trẫm có thể cảm giác được sở dĩ hắn muốn làm vậy là vì hận Mộc Dịch, muốn phá hư mọi thứ của Mộc Dịch. Nếu căn nguyên nguồn gốc là bởi vì Mộc Dịch, vậy trẫm đương nhiên hy vọng dùng một Mộc Dịch giải trừ nguy cơ Ly quốc."

Người hận thấu xương Mộc Dịch?

Hơn nữa đến từ ngoại giới...

Phượng Vu Phi đã đại khái hình dung ra kẻ thù.

"Sau đó, con và Mộc Dịch rời đi. Vì để khiến người nọ bớt giận, ta chỉ có thể tước phong hào công chúa của con, phái đội quân truy sát. May mắn con chung quy không bị đuổi theo, an toàn ẩn núp." Phượng Lan cảm thán không thôi.

"Người nọ về sau thế nào?" Phượng Vu Phi tuyệt không thể tưởng được. Đằng sau câu chuyện phụ hoàng cực lực ngăn cản nàng và Mộc Dịch bên nhau, lại có uy hiếp lớn như vậy.

Nếu hắn thật sự hận thấu xương Mộc Dịch, vậy sau khi nàng và Mộc Dịch bỏ trốn, hắn khẳng định sẽ giận chó đánh mèo vào Ly quốc.

Nhưng nàng chưa từng nghe thấy Ly quốc phát sinh đại sự gì.

Chỉ là mơ hồ nghe qua sau khi nàng bỏ trốn không lâu, cũng chính là đoạn thời gian Mộc Dịch mất tích. Phụ hoàng bỗng nhiên khó thở, lâm bệnh nặng.

Cũng là từ lần đó, sức khoẻ phụ hoàng càng ngày càng kém.

Chẳng lẽ...

Phượng Vu Phi giật mình, đứng phắt dậy hỏi Phượng Lan: "Phụ hoàng, hắn đã làm gì người?"

Phượng Lan lảng tránh nói: "Không sao, đều đã qua rồi. Được rồi, chuyện con muốn biết đều đã biết. Đêm đã khuya, con mau trở về nghỉ ngơi đi. Trẫm còn tấu chương chưa xem xong, cũng muốn đi nghỉ ngơi."

Phượng Vu Phi bị 'đuổi' ra.

Cửa lớn cung điện đóng lại sau lưng nàng.

Phượng Vu Phi nhìn thật sâu vào cửa lớn cung điện, hồi lâu mới định rời đi. Đang lúc nàng sắp đi, tổng quản nội thị vẫn theo hầu Phượng Lan đột nhiên gọi nàng lại.

"Công chúa điện hạ, chuyện năm đó sau khi ngài rời đi. Bệ hạ không muốn nói là vì sợ ngài lo lắng. Nhưng bây giờ, lão nô không thể không nói."

Phượng Vu Phi nhìn hắn, đôi môi mím chặt chờ đợi lời nói kế tiếp.

Tổng quản nội thị cắn răng, cố nén nước mắt: "Năm đó công chúa rời đi, người nọ giận dữ. Bệ hạ vì muốn hắn nguôi giận, không thể không phái người đuổi gϊếŧ công chúa và Mộc công tử. Rồi sau đó mãi không có tin tức gì, người nọ bực tức đã một chưởng đánh vỡ kinh mạch bệ hạ, phế bỏ tu vi linh lực của bệ hạ. Còn ngông cuồng muốn tàn sát dân trong thành cho hả giận. Cũng may vào thời điểm mấu chốt, hình như hắn cảm ứng được cái gì nên mới rời đi, tránh cho Ly quốc ta một kiếp. Mà bệ hạ bị trọng thương hơi thở thoi thóp, xung quanh toàn bộ đều là hộ pháp tử cảnh, cộng thêm Lâu đại sư Dược tháp toàn lực cứu giúp mới giữ được tính mạng. Nhưng thân thể đã ngày càng sa sút, thuốc và kim châm đã khó chữa được. Công chúa người đừng trách bệ hạ, bệ hạ cũng có nỗi khổ tâm!"

Đi ra từ cung điện của Phượng Lan, Phượng Vu Phi cắn rách môi mình. Mùi máu tươi thẩm thấu trong khoang miệng, nàng lại dường như không nhận ra.

Nàng không biết, phụ hoàng mình thiếu chút nữa đã chết. Là do nàng!

Vô luận kẻ đó là ai, nàng nhất định phải tìm được hắn! Nhất định phải đòi lại tất cả những gì hắn đã làm với phụ hoàng!

Ánh mắt Phượng Vu Phi kiên định, Đại công chúa khí thế bàng bạc năm xưa đã chân chính trở lại!

...

Hoán Đô, ngoài thành.

Phượng Vu Quy và Phượng Vu Phi ngồi trên lưng ngựa, phía sau là đội ngũ danh dự và lễ quan Ly quốc.

Phượng Vu Quy khinh thường liếc nhìn Phượng Vu Phi, hừ lạnh: "Nếu đã rời đi, cần gì phải về? Bây giờ ta đành phải cùng ngươi đi nghênh đón sứ đoàn Tần quốc."

Phượng Vu Phi không để ý tới hắn, thậm chí không thèm liếc đến một lần.

Phản ứng như vậy làm ánh mắt Phượng Vu Quy lạnh xuống, sắc mặt âm trầm rất khó coi. "Phượng Vu Phi, ngươi đừng có ỷ vào phụ hoàng chống lưng cho ngươi mà đắc ý. Ta nói cho ngươi biết, ngôi vị trữ quân Ly quốc chỉ có thể là của ta! Ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến!"

Phượng Vu Phi châm biếm: "Ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?"

"Ngươi!" Phượng Vu Quy căm hận nói: "Ta nói cho ngươi, lần này phụ hoàng mời sứ đoàn các nước tới đây chính là muốn tuyên bố ngôi vị trữ quân. Ngươi đã rời đi mười năm, ngươi cho rằng người vẫn còn nhớ ngươi sao? Ta thì khác, ta là hoàng tử xuất sắc nhất trong hoàng thất Ly quốc. Sứ đoàn đến đây nhất định sẽ cho rằng ta là người thích hợp nhất cho vị trí Thái tử."

"Xuất sắc nhất?" Phượng Vu Phi lạnh giọng trào phúng: "Hoàng tử xuất sắc nhất nước ta vậy mà bị trục xuất khỏi Dược tháp vì tội trộm đan dược? Xuất sắc như thế, nước ta không cần đâu, gánh không nổi."

"Ngươi đừng có mà nói bậy! Đó là vu oan! Là có kẻ đố kỵ ta mới cố tình vu oan! Ta đã giải thích rõ việc này với phụ hoàng, ngươi đừng có lôi chuyện này ra chế nhạo ta!" Phượng Vu Quy thẹn quá hoá giận, thiếu chút muốn động thủ.

Chuyện này có thể nói là sỉ nhục trong cuộc đời hắn, vết nhơ không rửa sạch được!

Nội tâm Phượng Vu Phi càng châm chọc thêm. Nhưng nàng không muốn đôi co với hắn, mà cười đến ý vị không rõ: "Ngươi thật sự khẳng định, sứ đoàn các nước sẽ tiến cử ngươi trước mặt phụ hoàng?"

"Đó là đương nhiên!" Phượng Vu Quy tự tin tràn đầy.

Phượng Vu Phi lại cười nói: "Nhưng mà ta biết, có một nước tuyệt đối sẽ không ủng hộ ngươi."

Ánh mắt Phượng Vu Quy lạnh xuống, ngũ quan hơi vặn vẹo nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói khó hiểu vậy sao?" Phượng Vu Phi lại cười cười nhìn hắn.

"Nước nào?" Thanh âm Phượng Vu Quy lạnh lẽo.

Phượng Vu Phi cười bâng quơ, cưỡi ngựa đi lên vài bước: "Rất nhanh thôi, là ngươi sẽ biết."

'Hiện giờ thanh danh Mộ Khinh Ca vang dội như thế, tuy Tần quốc gặp biến đổi lớn nhưng lại không tổn hại đến quốc uy, ngược lại chỉ tăng không giảm. Có Tần quốc toàn lực tương trợ, bây giờ Đồ quốc cúp đuôi nghe theo Tần quốc. Cho dù ngươi được Ngu quốc và Ba quốc duy trì thì thế nào? Nhiều nhất chỉ là đánh ngang tay thôi.' Trong lòng Phượng Vu Phi cười lạnh không thôi.

Buồn cười chính là, Phượng Vu Quy cho rằng mình nắm chắc thắng lợi.

Nàng thật sự gấp không chờ nổi muốn nhìn xem lúc hắn thấy người dẫn đầu sứ đoàn Tần quốc, sẽ là vẻ mặt gì.

Không để nàng chờ lâu, ở cuối đường đã chậm rãi xuất hiện đội ngũ mấy ngàn người.

Ngọn cờ giơ cao, có chữ 'Tần', cũng có chữ 'Mộ'.

Người dẫn đầu khoác một thân hồng y ngân giáp, khí chất xuất chúng, uy phong lẫm lẫm, tư thế hiên ngang. Còn chưa tới gần, đã hiển lộ hết tài hoa.

Phía sau nàng là năm trăm vệ đội mặc hắc giáp, cưỡi linh thú Diễm mã.

Theo sau bọn họ là chiến đội nghìn người, hai nghìn kỵ binh. Xe ngựa nối liền, khí thế hùng hồn.

"Sứ đoàn Tần quốc tới." Một người trong đội lễ quan nghênh đón cất cao giọng.

Phượng Vu Quy lập tức thu liễm cảm xúc phẫn nộ trong lòng, ngước mắt nhìn lại.

Lúc hắn nhìn thấy ngọn cờ có chữ Mộ, hơi hơi nhíu mày. Trong lòng có một cảm giác rất không thoải mái. Chữ Mộ kia, làm hắn nhớ đến một kẻ khiến hắn hận nghiến răng.

Khi đội ngũ Tần quốc dần dần đi vào, ánh mắt hắn nhìn rõ dung mạo tuyệt mỹ của người dẫn đầu. Con ngươi bỗng chốc co rụt lại, vô cùng kinh hãi.

'Tại sao lại là hắn!' Phượng Vu Quy đến chết không quên được gương mặt kia, cư nhiên không kịp phòng ngừa đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Bên tai truyền đến thanh âm châm chọc chế nhạo của Phượng Vu Phi: "Thế nào? Tam hoàng tử kết oán với người ta, chưa từng dò la rõ bối cảnh đối phương sao?"

Lời này làm Phượng Vu Quy đột nhiên quay đầu lại. Đôi mắt tràn đầy lệ khí, nhìn Phượng Vu Phi hỏi: "Hắn là ai?"